CHƯƠNG 403: HAI NGƯỜI (7)
“Đợt đầu tiên sẽ đến sau nửa tháng nữa, đợt đầu có gần một trăm tám mươi người, bọn họ đều là lính mới xuất ngũ, có thể là thể lực của bọn họ rất tốt, tình trạng hiện tại của cậu chưa chắc là có thể huấn luyện được bọn họ, cho nên bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ tự mình huấn luyện cậu nửa tháng, sau đó cậu cứ dựa theo phương pháp huấn luyện của tôi mà huấn luyện lại bọn họ. Nói tóm lại là cậu phải nhớ kỹ mục đích huấn luyện bọn họ của chúng ta, đầu tiên là phải để thân thể khỏe mạnh có thể hoàn thành công việc này, ít nhất là có thể lấy hai địch ba, cái thứ hai phải huấn luyện cho bọn họ tuân thủ kỷ luật, đây là điểm quan trọng nhất. Mặt khác, sau khi huấn luyện thì giới thiệu vắn tắt cho bọn họ rằng một người bảo vệ tiêu chuẩn thì cần phải tuân thủ cái gì, phải làm gì, đây đều là những thứ mà chúng ta cần phải huấn luyện, hơn nữa nhất định phải huấn luyện được thành tích. Bắt đầu từ khoảng thời gian này tôi sẽ cùng với cậu tự mình huấn luyện bọn họ.” Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên xe nói với Chu Ngọc Lâm, sau đó lại nói: “Ngày mai cậu đi đến công ty thực phẩm của chúng ta chọn ra mười người, mười người đó nhất định phải là quân nhân đã về hưu, hơn nữa tố chất thân thể cũng phải tốt, phải đủ để phục vụ mọi người. Ngày mai trực tiếp điều nhóm người này đến bên đây đi, huấn luyện cùng với cậu, sau đó bọn họ chính là nhóm tiểu đội trưởng đầu tiên. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ phải có năng lực này, nếu như bọn họ vẫn còn không bằng đám lính vừa mới xuất ngũ, vậy thì xin lỗi cũng chỉ có thể làm bảo vệ mà thôi, về sau chuyện đề bạt người ở bên này đều dựa vào năng lực mà nói chuyện.” Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên xe, chậm rãi nói với Chu Ngọc Lâm.
“Bắt đầu từ ngày mai những người chúng ta sẽ bắt đầu ở bên đây?” Chu Ngọc Lâm suy nghĩ rồi hỏi lại.
“Đúng vậy, bắt đầu từ ngày mai tất cả mọi người đều phải chuyển đến đây. Ngày mai tôi sẽ cho bộ phận hậu cần của công ty đem tất cả các vật dụng cần thiết từ ký túc xá chuyển đến đây, mười một người các cậu bắt đầu rèn luyện, thời gian rèn luyện tầm nửa tháng, tôi sẽ tự mình huấn luyện, hơn nữa cũng sẽ được huấn luyện kín, tất cả mọi người đều không có lệnh của tôi thì không được đi ra ngoài, tất cả dựa theo tiêu chuẩn của quân đội mà làm. Lúc nào mọi người đạt được yêu cầu của tôi thì lúc đó sẽ khôi phục lại tự do cho các người, bao gồm cả cậu.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
Chu Ngọc Lâm mang theo vẻ mặt cầu xin, nhưng mà lời nói của Diệp Lăng Thiên, anh ta cũng không dám không nghe theo.
“Nói cho bọn họ nghe tiền lương ở bên này chắc chắn sẽ cao hơn bên công ty thực phẩm.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên bổ sung thêm một câu.
Mặc dù là Diệp Lăng Thiên thật sự không có nhiều cách để quản lý công ty này cho thật tốt, nhưng mà đối với công ty bảo vệ này anh cũng đặc biệt hiểu rõ, cái mà anh mong muốn chính là muốn trở thành một công ty bảo vệ cao cấp nhất trong giới. Anh phải bảo đảm những nhân viên bảo vệ ở dưới tay của anh đều là những nhân viên bảo vệ có kỹ năng cao cấp nhất, hơn nữa tố chất công việc phải vô cùng tốt, là một người bảo vệ thì mục tiêu hàng đầu của bạn là bạn muốn tạo cho khách hàng của bạn cảm giác được an toàn, nếu như ai cũng tay trói gà không chặt thì sao có thể có cảm giác an toàn được chứ? Như vậy thì tuyển bạn có tác dụng gì đâu chứ? Diệp Lăng Thiên đối với chuyện này có một sự hiểu biết rõ ràng, hơn nữa anh chuẩn bị tự tay mình đào tạo ra một đội ngũ tinh anh như thế này, bởi vì đối với việc huấn luyện những người này không có người nào càng rõ ràng hơn so với anh.
Diệp Lăng Thiên đưa Chu Ngọc Lâm trở về, để anh ta tự đi chọn người. Chu Ngọc Lâm là nhân viên cũ, anh ta là người quen thuộc với các cựu chiến binh, ai có tiềm lực nhất anh ta cũng biết rất rõ, cho nên Diệp Lăng Thiên giao công việc này lại cho Chu Ngọc Lâm.
Đưa Chu Ngọc Lâm trở về xong, Diệp Lăng Thiên trở lại công ty bảo vệ, sau khi đi vào thì trực tiếp đẩy phòng làm việc của phó tổng giám đốc ra, ở bên trong Vương Lực đang ngồi ở trên bàn làm việc cẩn thận xem xét phần phương án đó, hơn nữa còn đang đánh chữ ở trên máy vi tính. Diệp Lăng Thiên đi qua nhìn, hóa ra là Vương Lực đang tra google.
“Cậu lên mạng tra cái gì vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Ở trên này có rất nhiều thứ tôi không hiểu rõ được, cũng có một vài thuật ngữ chuyên ngành, cho nên tôi phải tra nó ở trên google, tra một chút liền hiểu ngay.” Vương Lực có hơi ngượng ngùng mà nói.
“Được rồi, cậu cứ tiếp tục đi, tôi không quấy rầy cậu nữa, như vậy đi, tôi sẽ đánh tiếng chào hỏi với bên phía Lý tổng, sau này còn có việc gì thì cứ trực tiếp đi đến đó tìm cô ấy là được rồi. Bên cạnh đó tôi sẽ để cho cô ấy sắp xếp cho cậu trường luyện thi hoặc là lớp học ban đêm gì đó, tự cậu bổ sung kiến thức.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó vỗ vỗ vào vai của Vương Lực, đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Lực.
“Diệp tổng, hai chiếc xe mà công ty đã đặt hàng có thể là ngày hôm kia sẽ đến, tài xế cũng đã được sắp xếp rồi, anh xem xem xe này phải dừng ở đâu?” Người của bộ phận hậu cần nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì vội vàng hỏi.
“Sau khi lấy được biển số và mọi giấy tờ thì để tài xế lái xe thẳng đến cơ sở đào tạo đi.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói, sau đó lại nói tiếp: “Nhớ kỹ là in tên công ty lên trên xe đó.”
Hai chiếc xe này Diệp Lăng Thiên đã đặt hàng từ rất sớm rồi, một chiếc xe buýt cỡ lớn một chiếc xe thương vụ cỡ lớn, đây đều là phương tiện cần phải dùng đến.
Công ty vừa mới mở, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, mặc dù là đã có Vương Lực nhưng mà mấy ngày nay tạm thời Vương Lực không có cách nào san sẻ công việc với Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên bận ở trong công ty đến lúc sắp tan việc mới có thể lái xe rời đi, trực tiếp lái xe đến công ty thực phẩm đón Lý Vũ Hân.
Lúc Diệp Lăng Thiên lái xe đến đó, vừa mới đến dưới lầu công ty thực phẩm thì đã nhìn thấy Lý Vũ Hân mang theo túi xách đứng ở ven đường chờ xe buýt. Phải biết là những người ở trong mấy văn phòng ở tòa nhà bên cạnh đều chờ xe ở chỗ này, trên cơ bản không có khả năng đậu xe được, Diệp Lăng Thiên tận mắt nhìn thấy Lý Vũ Hân chờ được một chiếc xe nhưng mà cũng không chen lên, ngược lại là bị người ta chen lấn nghiêng trái nghiêng phải, mà cô thì lại rất không có khả năng chen lẫn với người khác. Nhìn thấy bộ dạng của Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên có chút đau lòng, anh biết là trước đó Lý Vũ Hân có cuộc sống như thế nào, mà bây giờ cô lại phải sống những ngày tháng như thế nào, Diệp Lăng Thiên không chỉ cảm thấy có lỗi với Lý Vũ Hân, cũng cảm thấy có lỗi với Lý Tiên Nguyên. Lý Tiên Nguyên đã nhờ mình chăm sóc tốt cho Lý Vũ Hân, nhưng mà mình hình như cũng không chăm sóc tốt cho Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên trực tiếp dừng xe ở trước mặt của Lý Vũ Hân, nhấn kèn, Lý Vũ Hân nhìn thấy là Diệp Lăng Thiên, cô hơi vui mừng. Hiển nhiên là trời sinh ai cũng ham rẻ như vậy, thích chen chúc trên xe buýt cũng đều có nỗi khổ tâm.
Lý Vũ Hân mở cửa xe ngồi lên, sau đó hỏi: “Không phải là kêu anh không cần phải cố ý đến đây đón tôi rồi hả, tự tôi ngồi xe buýt trở về là được rồi.”
“Nếu như tôi không đến đón em, em cảm thấy là khi nào em mới có thể chen lấn bước lên xe được hả?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Cũng không phải là rất chen mà, chủ yếu là tôi không muốn chen với bọn họ thôi.” Lý Vũ Hân hơi chột dạ.
“Được rồi, không cần phải giả vờ cứng rắn ở chỗ này đâu. Sáng ngày mai không cần phải đi làm, tôi dẫn em đến một chỗ.” Diệp Lăng Thiên nói thẳng.
“Đi đâu vậy?” Lý Vũ Hân có chút tò mò mà hỏi.
“Đi rồi em sẽ biết thôi.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói, sau đó lái xe trở về nhà.