Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 55



CHƯƠNG 55: SAY RƯỢU (1)
“Cảm ơn, tôi hiểu ý của anh, rất cảm ơn anh.” Lý Vũ Hân gật đầu nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không cần, tôi ăn xong rồi đi ra ngoài hút điếu thuốc, tôi sẽ chờ cô ở bên ngoài.” Diệp Lăng Thiên đứng dậy nói với Lý Vũ Hân rồi đi tới quầy phục vụ tính tiền, sau đó đi ra ngoài.
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa đến xuất thần, hồi lâu sau bỗng mỉm cười tự nhủ: “Gã đầu gỗ này cũng đâu đáng ghét đến thế.”
Sau khi hai người cơm nước xong thì trở về khách sạn.
Tờ mờ sáng hôm sau, Hoàng Linh đến trước cửa phòng Diệp Lăng Thiên gõ cửa, sau đó Diệp Lăng Thiên cùng với Lý Vũ Hân còn có Hoàng Linh ba người ăn sáng xong thì gọi taxi đi đến công ty Ale.
Sau khi xem qua tài liệu của công ty Ale, Diệp Lăng Thiên cũng hơi hiểu phần vào về công ty này. Công ty Ale này là công ty gia đình, xem như là một công ty chuyên kinh doanh dịch vụ khách sạn lâu năm của nước D, rất nổi tiếng trong ngành khách sạn ở nước D. Lần này tập đoàn Tam Nguyên hợp tác với công ty Ale chính là hi vọng mượn thực lực và độ nổi tiếng của công ty Ale để tiến vào thị trường nước D và Châu Âu.
“Diệp Lăng Thiên, anh gọi điện cho công ty Ale, hẹn trước với tổng giám đốc của bọn họ, nói là chúng ta đã tới rồi.” Lý Vũ Hân dặn dò Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, trên thực tế anh cũng đã vài lần gọi những cuộc gọi như thế rồi. Mấy ngày nay vẫn luôn do anh liên hệ với công ty Ale vì dù sao trừ anh ra cũng không có ai hiểu tiếng Pháp.
Ba người dựa theo địa chỉ đi tới công ty Ale. Diệp Lăng Thiên làm tốt bổn phận của phiên dịch và vệ sĩ. Anh luôn đứng sau lưng Lý Vũ Hân, để bảo vệ và phiên dịch cho Lý Vũ Hân. Hôm nay chỉ là một cuộc họp sơ bộ, nghĩa là các nhà lãnh đạo của hai bên sẽ gặp gỡ, chào hỏi và nói về những ý tưởng và điểm mấu chốt của đôi bên về dự án hợp tác này.
Trên thực tế, mong muốn của hai bên đã rõ ràng, nếu không đoàn người Lý Vũ Hân cũng sẽ không đường xá xa xôi đến Paris.
Công việc thực sự bắt đầu vào ngày hôm sau. Hai bên bắt đầu đàm phán dự án và ký một loạt hợp đồng. Người dân của nước D rất lãng mạn và nhiệt tình. Sau khi tổng giám đốc của công ty Ale nói chuyện với Lý Vũ Hân trong gần hai giờ thì đã mời người của Lý Vũ Hân và công ty dịch vụ ăn uống hoàng gia đến nước D tham dự bữa tiệc do công ty của họ đặc biệt chuẩn bị cho đoàn người của Lý Vũ Hân vào buổi tối. Tất nhiên, Lý Vũ Hân không thể từ chối.
Lúc ba người lúc đi ra, Lý Vũ Hân thở dài một hơi, lúc trong thang máy, cô nói với Diệp Lăng Thiên: “Cảm ơn anh, Diệp Lăng Thiên, tiếng Pháp của anh rất tuyệt, lần này nếu không có sự giúp đỡ của anh tôi đúng là không biết nên làm gì. Lúc trước tôi luôn nghi ngờ anh thậm chí còn để Hoàng Linh đi đến Paris tìm một phiên dịch chuyên nghiệp, thật xin lỗi.”
Diệp Lăng Thiên chỉ mỉm cười, thật ra anh đều biết hết những việc này rồi.
“Không sao.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.
“Bất kể nói thế nào, tôi cũng phải xin lỗi anh. Anh là thật lòng giúp tôi mà tôi thì lại lại không tin tưởng anh. Tôi cảm thấy bản thân đúng là người xấu, tôi cũng hy vọng anh sẽ tha thứ cho tôi. Chuyện này tạm thời không nói nữa, sau này tôi sẽ sửa đổi.” “Buổi tiệc tối nay có thể sẽ phiền phức. Tôi có một tật bẩm sinh, đó là không thể uống, chỉ nếm môi thôi cũng sẽ say. Tuy nhiên tôi lại không thể từ chối những trường hợp như thế này, tôi thực sự không biết phải làm gì vào đêm nay.” Lý Vũ Hân buồn bực nói.
“Bình thường đều là rượu vang, độ cồn không cao lắm, uống chút đỉnh sẽ không đến nỗi say đâu.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Hi vọng như thế chứ, Hoàng Linh, cô dặn dò những người khác, buổi tối bảo mọi người trang điểm kỹ càng để đi dự tiệc. Tuy cũng không phải là buổi tiệc cao cấp gì, nhưng cũng là tấm lòng thành của người ta, là một đối tác chúng ta cũng phải bày tỏ sự tôn trọng của mình, người nước ngoài đều yêu thích những trò này, giống như đất nước chúng ta mời cơm khách, đó là một loại tôn trọng. Mặt khác, buổi tối cô theo tôi giúp tôi uống nhiều một chút, nói chuyện với họ nhiều hơn, như vậy tôi sẽ không phải uống quá nhiều.” Lý Vũ Hân thở dài nói.
Buổi tiệc rượu tối cũng không quá hoành tráng, dù sao cũng chỉ là tiệc rượu đơn giản của hai bên công ty. Hơn nữa tiệc rượu của người nước ngoài cũng cần uống cạn ly như trong nước. Thật ra mục đích bọn họ tổ chức tiệc rượu là để tăng cường sự giao tiếp và hiểu biết của hai bên. Hầu hết thời gian, bọn họ tự tìm ai đó để uống và trò chuyện với nhau.
Tuy nhiên, có một vấn đề ở đây là trong nhóm bảy người của công ty hoàng gia chỉ có một mình Diệp Lăng Thiên biết nói tiếng Pháp, mà những người của bên công ty Ale đến tham dự rất đông, bọn họ cũng chuẩn bị rất nhiều rượu, chỉ có điều bọn họ cũng chỉ mời thêm một phiên dịch, vì vậy tình huống cuối cùng là trừ Lý Vũ Hân vẫn luôn đứng trò chuyện với những nhân vật cao tầng của công ty Ale ra những người khác trong công ty hoàng gia tự chơi với nhau, còn những người của công ty Ale cũng tự chơi với nhau.
Ý nghĩ ban đầu của Lý Vũ Hân rất tốt chính là để những người khác nói nhiều một chút, bản thân cô cũng không cần quá nhiều lời, cũng không cần uống nhiều rượu, nhưng cô lại bỏ quên vấn đề này. Cho nên kết quả cuối cùng là, cô vẫn không ngừng uống rượu, tiệc rượu còn chưa kết thúc, Lý Vũ Hân đã đỏ cả mặt. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy thì nhíu mày, xem ra, cô gái này đúng là không biết uống rượu.
“Cô không sao chứ?” Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi Lý Vũ Hân.
“Tôi cảm thấy đầu rất choáng váng, hình như tôi uống hơi nhiều rồi. Diệp Lăng Thiên, anh giúp tôi nói với tổng giám đốc của công ty Ale một tiếng, anh đưa tôi về khách sạn trước, tiện thể anh nói cho Hoàng Linh biết bảo bọn họ ở đây chơi thêm một lát, nếu bữa tiệc chưa kết thúc mà người của chúng ta đều đi hết thì sẽ rất mất lịch sự. Tôi đúng là chịu không nổi nữa rồi.” Lý Vũ Hân hơi lảo đảo vịn Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên gật đầu, dìu Lý Vũ Hân ngồi trên ghế, sau đó anh đi qua nói một tiếng với lãnh đạo của công ty Ale, cũng dặn dò Hoàng Linh, sau đó thì đỡ Lý Vũ Hân ra khỏi khách sạn.
“Đầu tôi rất choáng váng, đúng là không chịu nổi rồi, anh mau tìm một chỗ, tôi muốn nôn….” Lý Vũ Hân vội vàng nói.
Diệp Lăng Thiên ngẩn người, ở đây là thang máy, nếu cô nôn ra trong này thì sẽ mất sạch mặt mũi. Diệp Lăng Thiên nhìn thấy dáng vẻ không nhịn được của Lý Vũ Hân thì anh vội vàng cởi áo khoác ra, chỉ là áo khoác còn chưa kịp cởi ra Lý Vũ Hân đã phun ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên vội vàng lấy áo khoác của anh để hứng mấy thứ phun từ trong miệng Lý Vũ Hân ra. Anh nhìn thấy lễ phục dính bẩn trên người Lý Vũ Hân, hết cách bèn lấy áo khoác của anh lau đi mấy thứ dính trên áo của Lý Vũ Hân cho đến khi xác định trên người cô nhìn từ xa không có vấn đề gì thì anh mới dìu cô khỏi thang máy gọi taxi về thẳng khách sạn.
Diệp Lăng Thiên tinh mắt cỡ nào, nhìn thấy Lý Vũ Hân muốn nhảy xuống xe lập tức nói: “Bây giờ tốc độ xe không phải rất nhanh, chỉ có sáu mươi cây số, tuy nhảy xuống không đến nỗi mất mạng, thế nhưng những người không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nếu nhảy xuống nhẹ thì gãy chân, không thì mặt mày xước xát nát bét, tôi nghĩ đi nước X mời bác sĩ chỉnh hình tốt nhất cũng không có cách nào khôi phục như cũ, cô không tin thì có thể thử một lần.”