Khâu Diệc Bạch tính rất chuẩn thời điểm mua phòng ở.
Tháng sau tiền thuê nhà của Thẩm Ninh Hinh đã đến kỳ, nhà mới cũng đã đặt không sai biệt lắm, hai người liền liên hệ với công ty chuyển nhà, thực mau dọn vào nhà mới, phòng ở lớn hơn chỗ cũ rất nhiều.
Trang hoàng là dựa theo phong cách yêu thích của hai người, mặt tường được sơn màu sắc đẹp đẽ, phòng ngủ được trang trí ấm áp thoải mái, trong phòng khách bày biện các loại tác phẩm nghệ thuật tinh xảo xinh đẹp, phòng trò chơi, thư phòng, đại bể bơi......
Còn cố ý dành riêng ra một phòng, bên trong chất đầy thú bông A Cát mà Khâu Diệc Bạch đã mua về.
Liếc mắt nhìn một cái một đống lớn tiểu cẩu màu lam.
Trong này còn trộn lẫn mấy con vịt A Cát lớn, giống với mấy con vịt A Cát nhỏ đã mua trước đó, bóp một cái liền phát ra tiếng kêu uông dát uông dát.
Làm Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền cười ra tiếng.
Nhưng trong lòng lại thực ấm, dù sao trong phòng không phải chỉ có A Cát, mà còn có hồi ức của hai người thông qua các vật nhỏ.
Khâu Diệc Bạch cố ý chừa ra một vị trí, đặt một cái giá pha lê xinh đẹp, treo một tiểu đèn sáng nhất, đem toàn bộ những thứ kia xem như bảo bối từng cái từng cái đặt vào.
Ngay cả những cái nắp bình làm bằng giấy cũng đặt vào.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế ý cười trên môi càng đậm thêm vài phần, dứt khoát duỗi tay ôm lấy Khâu Diệc Bạch đang thưởng thức A Cát ở cạnh lại đây, hôn hôn vài cái lên mặt nàng.
Tức khắc liền đem người này hôn đến vui vẻ, đáy mắt tràn đầy ý cười cùng hạnh phúc.
A Cát gì gì đó tạm thời cũng bị phóng qua một bên, vội vàng giữ chặt lấy Thẩm Ninh Hinh mang nàng đi đến phòng khách uống rượu.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên dọn vào nhà mới, không phải là nên chúc mừng sao.
"Không sợ lại uống say bị ta quay video sao?" Nhìn thấy vẻ mặt sung sướng của nàng, Thẩm Ninh Hinh liền nảy ra ý chơi xấu tung ra một câu nghi vấn.
Vừa hỏi xong người nọ tức khắc liền sửng sốt.
Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nhỏ giọng nói thầm một câu: "Cũng không có chuyện gì, Hinh Hinh lại không phải người khác."
"Bị lão bà thấy...... Có gì phải thẹn thùng."
Lời này nói rất kiên định, biểu tình trên mặt cũng thực nghiêm túc, nhưng hai tai lại dần dần đỏ lên.
Xem ra vẫn có để ý nha, chính là làm cho tiểu khóc bao của chúng ta xấu hổ đến hỏng rồi.
Thẩm Ninh Hinh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nhìn chằm chằm người trước mắt, sau một lúc lâu mới đứng dậy cầm lấy rượu trên bàn.
Môi cũng tùy theo gợi lên, lắc lắc bình rượu ở trước mặt nàng: "Thật không dám dấu diếm, gần đây ta cũng uống không ít rượu."
"Nói không chừng, so với ngoan ngoãn có lẽ sẽ say trước đây. "
Là cho nàng một cái bậc thang để đi xuống.
Khâu Diệc Bạch nghe vậy đáy mắt tức khắc liền sáng lên, sau đó liền vội vàng đứng dậy lấy cái ly lại đây, theo thứ tự rót cho Thẩm Ninh Hinh cùng chính mình mỗi người một ly, lại lấy ra đồ ăn mà hai người đã mua trước đó.
Đặt một cái bàn nhỏ, trải một cái đệm vừa thoải mái lại mềm mại, cùng người yêu mặt đối mặt ngồi ở bên cạnh nhau, kéo rèm cửa ra một bên ăn một bên nhìn cảnh đêm mỹ lệ ở ngoài cửa sổ.
Ngoài ý muốn thật thích ý.
Ngay cả thể xác và tinh thần cũng được thả lỏng đến cực điểm, bất giác liền uống lên quá nhiều rượu.
Bất quá may mà số độ cồn của rượu không cao, hai người chỉ đạt tới trình độ hơi say, cũng không sẽ làm chút chuyện bất thường sau khi say.
Chỉ là gương mặt dần dần đỏ lên, độ ấm cũng dần dần cao lên.
Nhìn người trước mắt, bất tri bất giác liền muốn cùng nàng tâm sự.
Dù sao, giữa hai người yêu nhau không nên có giấu giếm không phải sao?
Cũng không biết là ai bắt đầu trước, hai người cứ như thế nói lên những chuyện cũ không muốn đề cập đến ở thời niên thiếu.
Nếu bên cạnh là người bình thường thì sẽ không muốn nhắc đến, nhưng bởi vì ở bên cạnh là người yêu, cho nên mới có thể thêm dũng cảm, nguyện ý đem những vết sẹo kia nhất nhất bày ra cho đối phương xem.
Lại lúc sau, đổi lấy nhu tình cùng ấm áp đủ để che lấp đi miệng vết thương.
"Kỳ thật khi còn nhỏ ta đặc biệt thích ăn cổ vịt." Thẩm Ninh Hinh uống một ngụm rượu, sau đó liền duỗi tay chỉ cổ vịt ở trên bàn, "Chính là rất ít khi có thể ăn được."
Khâu Diệc Bạch tức khắc ngầm hiểu, vội vàng duỗi tay đưa cho nàng một cái, sau đó lại ngồi thẳng thân mình, chờ đợi Thẩm Ninh Hinh nói ra nguyên do cho mình nghe: "Vì cái gì nha?"
"Bởi vì trong nhà quá nghèo." Thẩm Ninh Hinh thở dài, "Cha mẹ ta thường xuyên ở bên ngoài làm công, trừ bỏ ăn tết ra rất ít khi về nhà, cho nên ngày thường ta cùng gia gia nãi nãi chỉ có thể chắp vá, chỉ có chờ bọn họ trở về mới có thể ăn được một bữa ngon."
"Huống hồ phí sinh hoạt mà bọn họ gửi về cũng không nhiều, còn phải lưu lại hơn phân nửa để trị bệnh cho nãi nãi, cho nên ngày thường chúng ta có thể tiết kiệm liền tiết kiệm."
Chỉ nói ngắn ngủn vài câu, cũng đủ để Khâu Diệc Bạch có thể cảm nhận được thời thơ ấu của Thẩm Ninh Hinh cực kỳ vất vả.
Người này nghe vậy trái tim tức khắc co rút đau đớn một chút, sau đó liền xê dịch lại gần Thẩm Ninh Hinh.
Môi cũng khẽ mở, thật cẩn thận hỏi một câu: "Vậy hiện tại gia gia nãi nãi ở đâu, nếu không chúng ta đón bọn họ đến ở bên cạnh đi?"
Là một nguyện vọng rất tốt đẹp, nhưng đã không thể thực hiện nữa rồi.
Thẩm Ninh Hinh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần, thời điểm ta mười mấy tuổi bọn họ đã qua đời."
"Kỳ thật sau này cha mẹ ta cũng ly hôn, có gia đình mới." Nàng nói như vậy, ngữ khí không khỏi nhanh hơn một chút, giống như muốn sớm một chút nói xong những chuyện xưa làm người khổ sở đó, "Cũng hoàn toàn không cần ta, cho nên từ rất sớm ta liền dọn ra ngoài chính mình một người ở."
"Còn may ta gặp ngươi." Nói tới đây Thẩm Ninh Hinh liền cười cười, "Là ngươi làm cho ta lại có nhà."
Rõ ràng không phải từ ngữ hoa lệ gì, nhưng lại thấy êm tai đến cực điểm.
Nhìn người yêu ở trước mắt, thực mau đứng lên đi tới, mở rộng cánh tay ôm lấy nàng.
Thậm chí giống như hống tiểu hài nhi, lấy mặt cọ cọ nàng, ôn nhu nói một câu: "Đừng khổ sở, ta vẫn luôn đều ở đây......"
Rõ ràng bản thân mình thoạt nhìn còn muốn khổ sở hơn đây, lại còn nghiêm trang hống nàng.
Đáng yêu muốn chết, làm khói mù trong lòng Thẩm Ninh Hinh tiêu tán đi không ít.
Dứt khoát duỗi tay kéo Khâu Diệc Bạch ngồi xuống, nghe nàng kể chuyện xưa khi còn nhỏ của nàng.
Kỳ thật, người này cũng là một tiểu đáng thương.
Bởi vì sợ Hinh Hinh khó chịu, cho nên toàn bộ hành trình người này kể thực mau, chỉ chọn lựa mấy cái nội dung trọng điểm mà thôi.
Nhưng nghe được vẫn làm cho người khác thấy khổ sở, cũng làm cho Thẩm Ninh Hinh càng thêm đau lòng người ở trước mắt.
Nguyên lai khi còn nhỏ nàng trải qua một chút cũng không vui vẻ, học không xong tập, thượng không xong khóa, cha mẹ sẽ nghiêm khắc đốc xúc cùng chỉ đạo.
Bởi vì thời gian bị học tập lấp đầy, cho nên ngay cả một vị bằng hữu cũng không có.
Cũng may có nãi nãi vẫn luôn che chở nàng, làm bạn với nàng, mới không làm cho thời thơ ấu của nàng quá mức lạnh băng.
Nhưng sau đó nãi nãi cũng đi rồi, vừa lúc Khâu Diệc Bạch có một cuộc thi rất quan trọng, cha mẹ vì lo lắng nàng không tập trung học tập, cho nên vẫn luôn gạt nàng, không để lộ ra một chút gì với nàng.
Thẳng đến khi cuộc thi kết thúc lúc này nàng mới biết được, nhưng đã quá muộn, người này ngay cả cơ hội nhìn mặt nãi nãi một lần cuối cùng cũng không có.
Loại cảm giác này dữ dội thống khổ.
Thẩm Ninh Hinh dừng một chút, sau đó liền hiểu được vì sao ở trước mặt mình nàng chưa từng nhắc đến cha mẹ.
Trong lòng cũng dâng lên một trận đau lòng, dứt khoát học theo động tác vừa rồi của Khâu Diệc Bạch, chậm rãi mở rộng cánh tay dùng sức ôm chặt lấy nàng.
Tuy rằng không thể hoàn toàn chữa khỏi miệng vết thương, nhưng chung quy cũng có thể làm cho người này cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Quả nhiên, trong chốc lát Khâu Diệc Bạch liền ở trong ngực nàng nhỏ giọng khóc đỏ mũi.
Phỏng chừng là sợ Thẩm Ninh Hinh sẽ khó chịu theo, cho nên chỉ trộm rơi vài giọt nước mắt, đôi mắt đều nghẹn đến đỏ bừng.
Làm Thẩm Ninh Hinh đau lòng đến hỏng rồi, sau đó liền lắc đầu, nói với nàng từ giờ trở đi chúng ta chia sẻ hết những chuyện khi còn nhỏ đi.
Vì để Khâu Diệc Bạch mở miệng, Thẩm Ninh Hinh liền dẫn đầu nói với nàng một đống lớn.
Thí dụ như chính mình leo lên cây hái trái cây, kết quả không hái được, còn không cẩn thận ngã xuống, hai cái đùi bầm tím một tảng lớn, đi đường khập khiễng.
Lại thí dụ như buổi sáng ngủ đến phát ngốc, kết quả mặc nguyên cái áo ngủ đi đến trường, bị thật nhiều tiểu bằng hữu chê cười hơn nửa ngày.
"Cũng may lúc ấy vẫn là tiểu học, mọi người cười cười liền quên mất, lúc đó ta cũng không hiểu thẹn thùng là gì." Thẩm Ninh Hinh nhắc tới chuyện này liền muốn cười, "Nếu là sơ trung hoặc cao trung chỉ sợ ta liền tìm cái khe đất chui vào không ra nữa."
Hình ảnh cảm thật sự là mãnh liệt.
Tiểu khóc bao nguyên bản còn đang khổ sở, đột nhiên nghe thấy nàng nói này đó, tức khắc cũng không nhịn được bất giác cười theo.
Cuối cùng cũng hòa hoãn lại không ít, hứng thú bị nhắc lên, cũng bắt đầu cùng Thẩm Ninh Hinh chia sẻ những chuyện khi còn nhỏ của chính mình.
Chẳng qua là bởi vì khi còn nhỏ trải qua quá buồn khổ, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng chỉ tổng kết ra được một chuyện.
"Lúc ta đặc biệt đặc biệt nhỏ đã từng gặp được một tiểu cô nương!" Nàng nói, đáy mắt có nhàn nhạt ánh sáng đang lập loè, "Khi đó ta đi theo cha đi thăm một thúc thúc đang ẩn cư ở nông thôn thì gặp được."
"Cụ thể thì không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ nhà hắn có rất nhiều tiểu bằng hữu, còn nuôi rất nhiều gà vịt, lúc ấy ta rất muốn chơi cùng bọn họ." Khâu Diệc Bạch nói, lại hướng vào trong lòng Thẩm Ninh Hinh cọ cọ, "Bất quá khả năng là bởi vì ta là người ngoại lai đi, bọn họ ai cũng không muốn chơi với ta."
Những lời này nghe thật đúng là quen tai.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền hiểu được người này hẳn là đang nói sự kiện kia, ý cười nơi đáy mắt càng sâu thêm vài phần.
Chẳng qua không đâm thủng, mà tiếp tục hỏi nàng: "Vậy lúc sau thì sao?"
"Lúc sau ta liền khóc, một đường dọc theo đường đi chạy về phía trước, chạy rất xa rất xa mới dừng lại." Khâu Diệc Bạch nói, gương mặt hồng hồng, thanh âm rất nhỏ, "Sau đó ta đi đến trước một cây đại thụ, thấy được một tiểu cô nương giống ta cũng đang khóc chít chít."
Giống như nhận ra được Thẩm Ninh Hinh tò mò, người này vội vàng tiếp tục nói tiếp: "Nàng so với ta lùn hơn rất nhiều nha, vừa thấy liền biết nhỏ hơn vài tuổi, không biết có phải vừa mới rớt xuống sông hay không, trên người còn ướt nhẹp."
"Đáng thương như vậy ta làm sao có thể mặc kệ đúng không, cho nên ta liền hống nàng một hồi lâu, lại ngồi hàn huyên với nàng cả một buổi trưa."
"Trước khi đi vì cảm tạ ta nàng còn tặng ta một con tiểu cẩu." Khâu Diệc Bạch mỹ tư tư khoa tay múa chân cho Thẩm Ninh Hinh xem, "Lớn lên không sai biệt lắm rất giống A Cát, cũng là màu lam, đôi mắt còn đặc biệt lớn......"
Đắc ý dào dạt nói một đống lớn, nếu Thẩm Ninh Hinh không phải đương sự chỉ sợ là tin sái cổ.
"Không đúng đi?" Nàng cười cười, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng, "Như thế nào ta cảm thấy ngoan ngoãn của chúng ta mới là người được hống đây? Dù sao cũng là một tiểu khóc bao dễ dàng bị thương lại dễ dàng thẹn thùng nha."
"Có lẽ lúc ấy ngươi còn chải hai cái đuôi ngựa đi? Lại bởi vì khóc quá thương tâm cho nên bị rớt xuống một nửa, cuối cùng là tiểu cô nương nhà người ta cột chắc lại cho ngươi?"
Chẳng qua là bởi vì chứng mặt manh cho nên vẫn không tìm được bất luận manh mối gì, cuối cùng là Thẩm Ninh Hinh chủ động thừa nhận, nói ta chính là tiểu cô nương lúc trước đây.
"Vị tiểu khóc bao này đang nói dối nha."
Vừa dứt lời, khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch xoát một cái liền đỏ.
Nguyên bản muốn lấy di động ra click mở Weibo muốn phát cảm khái gì đó, rồi lại ý thức được Hinh Hinh vẫn có thể nhìn thấy, trong lúc nhất thời bắt đầu hoảng loạn lên.
Qua một lúc lâu mới nghĩ ra được đối sách.
Đột nhiên giữ chặt lấy Thẩm Ninh Hinh, rượu cũng không uống cơm cũng không ăn, trực tiếp đem người mang vào phòng tắm.
Làm cho Thẩm Ninh Hinh một mặt mộng, vì thế liền mở miệng trêu chọc một câu: "Như thế nào lần này trốn vào WC còn muốn mang theo lão bà nha?"
Nghe vậy khuôn mặt của Khâu Diệc Bạch tức khắc liền đỏ thêm vài phần.
Cau mày có điểm u oán nhìn Thẩm Ninh Hinh, sau đó lại tùy ý mở vòi hoa sen ra.
Không biết có phải là do đã uống chút rượu hay không, so với ngày thường lớn mật hơn rất nhiều, lại một lần nữa dõng dạc thông báo với nàng, nói ta muốn trừng phạt ngươi.
Thẩm Ninh Hinh: "Trừng phạt như thế nào?"
Khâu Diệc Bạch: "Đêm nay lại tới vài lần!"
Nghe vậy Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền gợi lên khóe miệng, dưới đáy lòng cười nhạo tiểu khóc bao một hồi lâu.
Bất quá vẫn gật gật đầu, đẩy cửa ra kéo cửa tủ lạnh ra kiểm tra một chút đá chườm có còn đủ hay không.
Làm xong tất cả mới vòng trở lại, mắt nhìn Khâu Diệc Bạch đang đứng tại chỗ kiên nhẫn chờ nàng, đầu quả tim liền đi theo mềm mềm.
Dứt khoát duỗi tay ôm lấy nàng, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng nói một câu: "Hảo nha."
Rốt cuộc là trừng phạt ta hay là trừng phạt đôi mắt của ngươi, nhìn liền biết đáp án rồi.