Vy Vy cứ thế mà hậm hực chán ghét vị tổng giám đốc này dù có hận bao nhiêu nhưng vẫn phải đi theo.
Trong đầu chửi rủa không ngừng.
Ngạo Thiên nhìn thấy vẻ mặt đang cáu giận của Vy Vy mà không thể nhịn cười nỗi.
Cứ thế hai người đi cùng mà chẳng thèm nói lời nào.
Anh bước ra công ty và ngồi lên xe, nói: "Em lên đây, đứng ở đó làm gì?"
Vy Vy nhìn anh mà chần chừ, tôi có nên lên xe của anh không? Ai biết anh đang dở trò gì?
Anh thấy cô cứ đứng nhìn mình rồi vẫn thản nhiên nói: "Sao? Em không lên?"
Cô nghe vậy liền liếc anh một cái, gì chứ con người gì chẳng biết thương hoa tiếc ngọc: "Tôi lên! Được chưa, hài lòng chưa thưa tổng giám đốc bá đạo của tôi ơi." Ngạo Thiên nghe cô nói vậy muốn cười nhưng lại nhịn cười.
Trên đường đi chẳng ai nói gì.
Bức quá thì cô cũng tò mò rốt cuộc là đi đâu, liền hỏi: "Này! Anh định dẫn tôi đi đâu?" Anh nhìn cô rồi trả lời: "Đến đó cô sẽ biết, cô thật là rắc rối không phải cô là trợ lí của tôi thì tôi cần phải dẫn cô theo à?"
Vy Vy tức điên lên nói: "Vậy thì anh hãy huỷ bỏ hợp đồng của cả hai đi không phải tốt hơn sao? Nước sông không phạm nước giếng!"
Anh cười phì: "Em nói thế là như nào? Tôi cho em làm trợ lí của tôi, tôi không chấp nhất chuyện cũ, tiền lương của em cao như vậy em còn không mang ơn tôi, hay là em không hài lòng điều gì em cứ nói.
Em cố tình gây chú ý với tôi sao?"
Cô nghe xong liền muốn đánh anh vài phát: "Tôi cần lương của anh chắc, tôi thà làm nhân viên lương thấp mà không phải gặp mặt khó ưa của anh thì đã mừng lắm rồi! Ai mà rảnh đi gây sự chú ý của anh làm gì?" Nghe xong Ngạo Thiên chẳng thèm để ý, lờ câu nói của cô.
Ngạo Thiên im lặng làm cho Vy Vy cảm thấy áp lực nặng nề, bản thân chỉ muốn lao xuống xe không muốn ngồi với anh.
Anh tự hỏi cô gái này có được bình thường không, đa số những cô gái thấy có cơ hội tiếp cận thì liền xáp vào anh, nhưng cô gái này lại chán ghét anh tới như vậy.
Điều đó làm cho anh thấy Hạ Vy Vy này rất đặc biệt, bằng mọi cách anh sẽ lấy lòng được cô!
Nhà hàng Quốc Cữu.
Nhà hàng này trang trí bối cảnh rất thanh nhã, đẹp và bắt mắt.
Đây là nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A này, tiền ăn 1 buổi chắc bằng nửa tháng lương của cô.
Vy Vy chỉ nhìn anh nhưng chẳng nói gì.
Ôi trời ơi ...
Anh và cô đặt chân xuống xe, chẳng ai thèm nói tới ai.
Ngạo Thiên ngang nhiên bước vào nhà hàng, trước cửa đã có người chào đón anh sẵn.
"Xin chào Lăng thiếu gia, Lăng lão gia đang chờ ngài." Anh nhìn sau đó hừ lạnh một tiếng!
Cứ thế đi vào phòng ăn là Lăng lão gia đang ngồi chờ anh sẵn.
Trời đất, ba của Ngạo Thiên đã gần 60 nhưng nhìn vẫn trẻ đẹp, đúng là đẹp lão, nhìn ông rất bản lĩnh và có khí chất.
Vy Vy chỉ lườm qua một cái..
hờ hờ..
thì ra anh như vậy là do gen của ba anh.
Ngạo Thiên chỉ nhìn ông rồi tự tiện ngồi xuống: "Ông kêu tôi tới đây có gì dạy bảo?" Ông nghe xong với vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tới khi nào con mới hết hận ta?"
Vy Vy nghe xong liền biết bản thân nên ra ngoài vì đó là việc gia đình của người khác, người ngoài không nên nghe.
Chuyện của gia tộc quyền quý cô đây chẳng muốn nghe, lại ảnh hưởng tới cô thì mệt.
Ngạo Thiên: "Dù có chết tôi vẫn không tha thứ cho ông."
Lăng lão gia: "Hỗn xược, chuyện đã qua lâu, tại sao con vẫn cố chấp như vậy hả Ngạo Thiên! Ta coi con là con nên không nói gì nhưng con phải biết trên dưới!"
Hơ, trên dưới? Ông có đùa không? Anh cười lạnh: "Chuyện đã qua lâu? Ai nói với ông chuyện cũ thì sẽ bỏ qua? Chưa được bao lâu sau khi mẹ tôi mất ông lại dắt thứ tiện nhân về, ông chọc cho mẹ tôi không nhắm mắt sao?"
Lăng lão gia lắc đầu không thể nói nổi đứa con trai này: "Tư Tuyết đã chết, ta kiếm cho con một người mẹ mới con không hài lòng? Con cũng không được nói Mã Anh là tiện nhân, đó là mẹ của con."
Mẹ..
Mẹ sao? Tôi có bảo tôi cần mẹ sao? Ông có chạm mạch không? Ngạo Thiên cười như không cười nói: "Như thế nào là mẹ tôi, mẹ của tôi là Tư Tuyết! Mẹ của tôi chỉ có 1 và bà đã mất! Mã Anh là cái thá gì tôi có bảo tôi cần mẹ sao, sao ông không về lo cho thằng con Quốc Vĩ của ông đi! Tôi bận lắm chẳng có thời gian tán gẫu với ông đâu, chúc ngon miệng!"
Ngạo Thiên cứ thế bước ra, ông chỉ nhìn mà không nói gì..
con trai ông thương yêu bây giờ coi ông như kẻ thù, tại sao con ông lại cố chấp không bỏ chuyện cũ.
Làm cho ông bực thêm bực! Đứa con trai này hết nói nỗi!
Vy Vy đứng ở ngoài tình cờ gặp người bạn cũ lúc trước, hơ..
bạn chứ cô chẳng ưa gì người bạn này.
Kế bên cô là Hữu Anh bạn trai cũ của Vy Vy.
A Quyên: "Ây da, Vy Vy đấy à! Cậu đang làm gì ở đây thế? Nhà hàng này rất đắt đó, cậu có đủ tiền trả không? Nếu không để tôi đãi cậu nhé! Anh à, đây là Vy Vy đó anh có nhớkhông?"
Anh nhìn Vy Vy, đã 2 năm cô dường như đã thay đổi làm Hữu Anh rất ngạc nhiên, cô trông xinh xắn và đáng yêu hơn, dáng vẻ của cô thật khiến người ta phải thèm thuồng nhưng nhìn vào cô người ta có thể cảm thấy cô thật trong sáng và dịu dàng, vào thời điểm đó anh vứt bỏ cô như đồ chơi, thời còn đi học hai người yêu nhau say đắm nhưng không ngờ A Quyên lại bước chân vào chuyện tình của cả hai rồi dành lấy Hữu Anh.
Cứ tưởng có tình yêu vĩnh cữu không ai có thể tách cô và anh..
nhưng nào ngờ anh vứt bỏ cô và quay đi với A Quyên làm cho cô hận anh đến thấu xương, ừ..
chẳng thể tin hai từ tình yêu.
Thật nực cười! Ha...
A Quyên thấy anh nhìn chết mê chết mệt Vy Vy thì cực kì khó chịu: "Hữu Anh!"
Anh chợt bừng tỉnh liền nói: "À đúng đúng, nếu Vy Vy đây không khách sáo thì tôi sẽ đãi cô một bữa ăn, cô thấy thế nào tôi không chấp nhất chuyện cũ đâu."
Anh ghé vào tai cô nói nhỏ: "Em có thể làm người tình của tôi!" nhìn thấy A Quyên và Hữu Anh với vẻ mặt đắc ý làm cho Vy Vy chán ghét.
BỐP!
5 dấu tay đỏ in trên mặt Hữu Anh.
A Quyên bất ngờ: "Này con tiện nhân này! Cô điên à? Tôi sẽ xé xác cô!"
BỐP! BỐP! 2 cái tát vào mặt A Quyên vô cùng đau đớn.
A Quyên cứng đờ...!Hữu Anh chẳng biết nói gì..
Vy Vy: "Ô? Sao không nói nữa? Thật kì lạ nha bạn trai cũ và bạn trường học cũ của tôi!"
A Quyên tức giận: "Cô dám!"
Vy Vy liếc cô một cái: "Tôi dám đấy! Đúng là loại chó với chó mới có thể quấn lấy nhau không rời, ha..
các người tưởng có thể cắn được tôi sao? Chậc chậc.."
A Quyên nghe xong chẳng biết nói gì, cô tiếp tục nói: "Đi đi! Đừng làm chướng mắt tôi các người không thấy nhiều người đang bàn tán à?"
Hữu Anh định vồ lại tát Vy Vy, Vy Vy che lại.
Một cánh tay bắt lấy tay Hữu Anh.
Lăng Ngạo Thiên?
Từ lúc bắt đầu anh đã nhìn thấy cô và hai kẻ điên này xích mích nhưng anh đứng xem cô sẽ giải quyết như thế nào: "Hử? Người phụ nữ của Lăng Ngạo Thiên tôi mà anh cũng dám đụng?"
Người phụ nữ của anh? Thình thịch..
Cô nhìn anh, gương mặt tuấn tú, kiêu hãnh của anh mà đỏ mặt.
Ngạo Thiên thấy tai cô ửng đỏ, anh nhếch môi cười.
Hữu Anh: "Lăng Ngạo Thiên? Người phụ nữ của anh?"
Anh lườm Hữu Anh lập tức nói: "Đúng, người phụ nữ của tôi! Anh có ý kiến?"
Hữu Anh: "À anh bạn Lăng Ngạo Thiên, cô gái này không có tốt lành gì anh nên vứt đi là vừa." Cơ mà khoan vừa bảo là Lăng Ngạo Thiên? Không lẽ..
Ngạo Thiên nghe Hữu Anh nói như vậy làm anh tức giận: "Không lẽ anh là Lăng Ngạo Thiên tổng giám đốc của Lăng thị?"
Ha..
trễ rồi..
Vy Vy: "Thượng Hữu Anh, tôi với anh niệm tình là tình cũ tôi không nói nhưng anh đừng làm tới! La A Quyên, cô tự biết thân biết phận đi."
Sao? Thượng Hữu Anh, La A Quyên? Thượng gia và La gia à! Thú vị đây: "Alo, tôi muốn Thượng gia và La gia trong 1 ngày phá sản! Càng nhanh càng tốt!"
Gì chứ! Anh điên à đâu tới mức phải như vậy, phá sản sao?
Hai người giật mình, giọng A Quyên nói lớn vang khắp nhà hàng: "Đừng đừng đừng, đừng mà tôi xin anh! Hãy tha cho gia đình tôi!"
Anh kéo tay Vy Vy xoay đi: "Em không tệ, thật không làm tôi thất vọng, không ngờ con nhím nhỏ này xù lông thật hung dữ nha!" Xía, hung dữ gì chứ: "Tôi không thèm cãi với anh!"
Anh nhìn Vy Vy, mắt dịu dàng cười ôn hoà.
Vy Vy thấy tim mình đập rộn ràng, ôi thôi Vy Vy mày hãy mau tỉnh lại người như vậy không được rung động!
Anh là đang dụ dỗ tôi vào lưới tình của anh sao? Biết bản thân như vậy lại dùng mỹ nam kế ai chịu nỗi, tôi là người là phụ nữ đối diện với đàn ông hoàn hảo như anh đã muốn ngất, anh cứ như vậy làm tôi bối rối chết mất đấy Lăng Ngạo Thiên, tha cho tôi!
Anh cười phì, thấy cô ngại nên chắc là dùng mỹ nam kế thành công rồi.
Nhím nhỏ của tôi ơi, thời gian của hai ta vẫn còn dài, em nói xem? Liệu tôi có thể chiếm lấy trái tim em không? Em làm tôi rất tò mò đó!