Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 5: Người Phụ Nữ Lạ





Hai người ngồi đối diện nhau, anh nhìn cô, cô nhìn anh.

Ngạo Thiên mặt như không cảm xúc nói: "Nói!"
Vy Vy giật nảy mình: "Lăng tổng, có gì căn dặn." cô cười miễn cưỡng.
Anh nhìn cô cười mà khó chịu: "Em không muốn cười thì đừng cười, anh thấy em cười như vậy thật khó coi." Cô nói: "Anh làm gì giận dữ thế? Anh kêu tôi nói, nói cái gì chứ?"
Anh đập bàn một cái, chỉ bên phía vô: "Tại sao chỉ có một ly mì, em ăn còn anh? Em bỏ đói anh? Anh cho em mượn thân thể anh ôm suốt đêm như vậy mà em không nấu nỗi cho anh một bữa ăn."
Cô bất đắc dĩ nói: "Anh là Lăng Ngạo Thiên mà, tiền bạc giàu có như vậy, anh chỉ cần nhấc máy gọi là có đồ ăn, vả lại cũng không trách tôi được, tôi cũng chỉ còn lại 1 ly mì, anh là tổng giám đốc sao mà ăn mì được." cô né tránh ánh mắt của anh.
Anh nhìn cô: "Em nói đúng.

Nhưng mà em phải đền đáp anh.

Em không có lòng, anh cũng đói." Vy Vy chần chừ: "Tôi tưởng anh là người mắc bệnh sạch sẽ, không ăn đồ ăn của người bình dân như tôi." Vy Vy gắp một miếng mì vào miệng.
Anh giật lấy ly mì từ tay cô, sau đó gắp lên ăn.

Vy Vy nhìn anh, đừng, ly mì của tôi: "Lăng Ngạo Thiên, anh không thể ăn, anh mắc bệnh sạch sẽ mà với lại tôi chỉ còn 1 ly mì là tài sản duy nhất thôi."
Anh không thèm để ý cô nói, cô cũng nhìn anh, thật quá đáng mì của tôi mà.
Sau đó nghe anh nói: "Anh sẽ dặn Tống Thành đem đồ ăn tới cho em, coi như trả ly mì." Cô không nói gì chỉ ngồi đó nhìn anh.
"Đi thôi."
Đi đâu? Vy Vy ngẩn ngơ không hiểu anh nói gì: "Đi đâu chứ?"
Ngạo Thiên xoay qua nhìn cô: "Em không đi lên công ty? Anh cũng lên công ty sẵn cho em đi theo."
Vy Vy cười: "À không cần, tôi..

tôi chưa ăn sáng."
"Em cứ đi, lên công ty Tống Thành sẽ mang cho em." Anh dứt khoác đi thẳng ra cửa.

Tống Thành đứng đó mở cửa cho anh: "Lăng tổng."

Anh nhìn Tống Thành gật đầu sau đó bước vào xe.

Ngạo Thiên ngồi ở đó thấy Vy Vy đang đi ra, rất thoã mãn a.
Anh và cô ngồi trên xe không nói lời nào.

Cô cứ ngồi sát cạnh cửa xe, người đổ mồ hôi.

Cô nghĩ trong lòng thật là khó chịu, ngại chết mất.
Đột nhiên nghe giọng anh: "Em ngồi cho đàng hoàng vào, em sợ anh ăn em hay sao mà ngồi sát cái cửa ghê thế."
Cô nghe vậy xoay qua nhìn anh, cười như không cười, không nói gì chỉ ngồi chỉnh chu lại đàng hoàng.
"Tống Thành xe không bật điều hoà sao, ai kia nóng tới đổ mồ hôi rồi."
"Tôi đã bật rồi Lăng tổng nhưng không biết vì điều gì mà cô Hạ đây đổ mồ hôi." Tống Thành cười cười.
Vy Vy lấy khăn lau mặt mình, công nhận rất là ướt a.

Cô thấp tha thấp thỏm nhìn về phía trước không dám nhìn người ở bên cạnh.
Ngạo Thiên nhìn cô cười.

Gần đến công ty cô nói: "Cho tôi tới đây được rồi, cảm ơn."
Anh hỏi: "Gần tới công ty, sao em không đợi đến đó rồi xuống xe?" Vy Vy liếc nhìn anh, đồ ngốc: "Anh bệnh à, tới đó làm sao tôi xuống được Lăng tổng, tôi sợ mấy cô gái của anh vồ lại đánh tôi a."
Anh nhịn cười nhìn cô, vẻ mặt điềm tĩnh lạnh lùng: "Vậy em xuống.

Lên công ty tôi sẽ giải quyết chuyện tối qua."
Cô hoảng sợ, nhìn anh 1 cái: "Gì mà chuyện tối qua, Lăng tổng a, bỏ qua a, tôi xin lỗi tôi không cố ý cưỡng hôn anh đâu."
"Được." Anh gật đầu.
Nhưng mà, anh là đang nói trách cô chuyện hôm qua? Cô nhớ không lầm là anh cũng chiếm tiện nghi của cô.
Cô bước xuống, vẫy vẫy tay: "Chào, lát gặp sau tổng giám đốc bá đạo."
Cuối cùng cũng đến công ty, bỗng nhiên Tống Thành đứng đó, giống như đang chờ ai.

Cô tới liền nghe Tống Thành nói: "Cô Hạ, Lăng tổng đang chờ cô ở văn phòng của Lăng tổng."
"Tôi đã biết, cảmơn.

Anh có thể gọi tên tôi, đừng khách sáo." Vy Vy cười.
"Vâng." Tống Thành cúi mình.
Cô đứng trước cửa văn phòng của anh, thở phào một hơi sau đó bước vào.

Liền thấy anh ngồi đó.
"Em thật là chậm." Ngạo Thiên nói.
Vy Vy ấp úng: "Xin lỗi Lăng tổng a, tôi hứa không đến trễ nữa."
"Lại đây." Anh nói một cách bá đạo, nhìn cô chằm chằm.
Hử? Lại đâu? Vy Vy hỏi: "Lại đâu?"
Anh nghiêm mặt bảo: "Lại chỗ anh."
Vy Vy không hiểu anh định làm gì, cũng đành tiến tới.

Ngạo Thiên đưa ra đồ ăn: "Đây là trả em ly mì, anh cũng không cần trợ lí làm việc mà đói, mắc công lại nghe bụng kêu."
Cô ngạc nhiên nhìn anh, cầm lấy đồ ăn: "Cảm ơn." Cô mở ra: "Qua! Nhìn ngon thật nha." Cô là người ham ăn nên nhìn là mắt sáng lên liền.
Ngạo Thiên nhìn cô, có đồăn thôi mà cũng hứng thú như vậy.


Anh chỉ, bên tay phải là chỗ trợ lí của cô: "Em sẽ làm việc ở đây, hằng ngày phải lấy cà phê cho anh."
Vy Vy mặc kệ, gật đầu sau đó cứ ăn tiếp.

Phụt.

Cô phun ra: "Gì chứ? Tôi nhớ trợ lí đâu có được ngồi làm trong văn phòng của anh đâu."
Anh bá đạo nói: "Bây giờ anh thích, anh muốn em ngồi làm ở đó.

Em là tổng giám đốc, hay anh là tổng giám đốc."
Chịu.

Cô ăn tiếp.
Nhìn cô đồng ý, anh hài lòng, đôi mắt hoà hoãn lên.
Tống Thành bước vào: "Tổng giám đốc, Lăng lão phu nhân mời anh về nhà ăn một bữa cơm."
Anh đập bàn, trừng mắt lên nói: "Con mẹ nó.

Hết ông già rồi tới bà ấy.

Ông già đó lại nói gì bà nội tôi rồi."
Reng reng reng.

Lăng lão phu nhân gọi: "Ngạo Thiên, cháu ngoan, hôm nay bà có nấu món cháu thích.

Bà chờ cháu về."
"Bà nội." Anh chưa nói xong bà liền cúp.
Anh hung hăng đập đồ, mảnh vỡ rơi trên đất: "Cậu gọi lại cho bà ấy!"
Tống Thành ngây người.

Anh quát lên: "Gọi mau!"
Vy Vy khiếp sợ nhìn anh, Ngạo Thiên thật hung dữ a.


Cô ăn không vô nỗi, chỉ ngồi đó im lặng.
Tống Thành đưa điện thoại cho Ngạo Thiên: "Bà nội, bà lại nghe ông già đó nói gì?"
"Không gì, ta biết cháu hận Lăng Phong (cha Ngạo Thiên), nhưng ta nhớ cháu nên bảo cháu về ăn một buổi với ta a."
Anh bình tĩnh lại nói: "Được.

Cháu sẽ về."
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh nói: "Tổng giám đốc, mặt tôi dính gì sao." Cô cười.
Anh nói: "Em thấy anh hung dữ không?"
Cô cười cười nói: "Thấy a, anh hung dữ, giống ác ma." cô đùa anh
"Ác ma.

Anh là ác ma? Nếu như được chọn lựa chọn khác anh sẽ chọn biến thái."
Cô không hiểu.

Anh liền nói: "Làm biến thái thì anh sẽ ăn em, làm ác ma không được lợi gì hết."
Cô bĩu môi: "Anh thật thẳng thắng, nhưng không có cửa đó đâu."
Ở phía ngoài dường như rất ồn ào.

"Tôi muốn gặp Ngạo Thiên." lập tức bị người đẩy cửa vào, một cô gái.
Cô gái này dáng vẻ đẹp mắt, tóc ngắn màu nâu.

Mặc đầm thật là sexy, coi như cũng là con nhà giàu có tiền.
Đột nhiên nhìn về phía cô, rồi liếc cô một cái.

Gì vậy trời..