Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 108: Chương 108





Đây cũng chính là lý do lớn nhất khiến cô quyết tâm bỏ nhà ra ngoài để sống tự lập không dựa dẫm vào ai.

Cơ mà bây giờ…
Thấy dáng vẻ không thoải mái của Hàn Nhi, vẻ mặt u buồn không có sức sống khiến cho Tống Vu Quân chột dạ.

Chỉ vì chút tò mò mà phá hỏng tâm trạng vui vẻ của Hàn Nhi thì không đáng chút nào.

Thôi thì anh không nên hỏi sẽ tốt hơn.

Nghĩ tới đây Tống Vu Quân vội vàng lên tiếng giải vây, anh nói.

“Xin lỗi vì đã hỏi em chuyện không nên hỏi, nếu nó khiến em cảm thấy buồn thì không nên nghĩ tới làm gì, coi như tôi chưa nói gì cả, thành thật xin lỗi em”
Tống Vu Quân rất ít khi nào xin lỗi người khác, nhất là vài năm năm gần đây khi dần dần khẳng định được vị trí của mình trên thương trường thì lời nói đầu môi của anh chưa bao giờ tồn tại hai từ xin lỗi.

Ấy vậy mà hôm nay Tống Vu Quân phải hạ mình xin lỗi một cô gái, lại còn nói điều đó ba lần trong một ngày nữa.

Đúng là sức mạnh của tình yêu có khác.


Hàn Nhi hít một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ xinh cũng nắm chặt lấy chiếc ly mạnh hơn một chút, giống như đang cố hết sức để lấy lại bình tĩnh.

Nụ cười chua xót dần dần hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của cô.

Hàn Nhi khổ sở nói.

“Không sao! Dù gì cũng là quá khứ rồi, bây giờ em đã vượt qua rồi nên có nhắc lại cũng không thành vấn đề”
Nói tới đây Hàn Nhi dừng lại đôi chút, cố gắng dùng hết sức để nhớ lại mảnh ký ức kinh hoàng ám ảnh cả tuổi thơ của cô.

Vốn dĩ không muốn nhớ lại, nhưng Tống Vu Quân đã giúp đỡ cô rất nhiều lần, hiện tại anh chỉ muốn biết chút ít thông tin này cũng được.

Cô tiếp tục nói.

“Người đàn ông ấy là ba của em, nhưng không phải là ba ruột.


Tống Vu Quân hơi bất ngờ với tin sốt dẻo như thể này.


Bàn tay đang điều khiển vô lăng có chút kích động mà run lên nhè nhẹ.

“Ngày xưa mẹ nuôi của em khó sinh, tưởng räng sẽ không thể sinh được em bé nên đành nhận nuôi em ở một cô nhi viện.

Nhưng rồi hai năm sau mẹ có bầu và sinh ra một bé trai kháu khỉnh”
Nói tới đây nụ cười trên môi của Hàn Nhi bỗng nhiên rạng rỡ đến lạ.

Mỗi khi nhắc tới Hàn Dương cô đều dùng thái độ tích cực và yêu thương không chút ganh ty.

Cô vui vẻ nói tiếp.

“Hàn Dương là một đứa trẻ ngoan, nó biết em và nó không phải là chị em ruột nhưng vẫn luôn dành sự tôn trọng nhất định, không hỗn láo một lời, lại còn rất yêu thương em.

Mỗi khi nhà có đồ ăn ngon liền đem giấu một phần để cho em.

Cha em là một người đàn ông gia trưởng và độc đoán, ý nghĩ cổ hủ trọng nam khinh nữ nên từ khi có Hàn Dương liền chán ghét em ra mặt.

Lão sẽ ra tay đánh đập em mỗi khi tức giận”
Hàn Nhi bỗng nhiên khóc nức nở khi nhớ về tuổi thơ bất hạnh của mình, từng giọt nước mắt cứ thế thi nhau rớt xuống.

.