Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 120: Chương 120





Nếu Tống Vu Quân nghĩ theo chiều hướng xấu thì sao? Anh sẽ nghĩ cô đang dụ dỗ anh, rồi sau đó sẽ chán ghét Hàn Nhi mất thôi.

Haiiz….

Thở dài một cái, tâm trạng của Hàn Nhi không tốt chút nào.

Giá như chần chừ lại vài giây suy nghĩ cho kĩ rồi mới nói thì bây giờ đã không phải xấu hổ như thế.

Tống Vu Quân yên lặng quan sát biểu cảm vui nhộn trên mặt Hàn Nhi mà bật cười thành tiếng.

Hóa ra cũng có lúc cô nhóc này bị hớ miệng như vậy à? Cơ mà Tống Vu Quân không trách mà còn khẽ cười, nụ cười khiến cho trái tim của Hàn Nhi đập thình thịch liên hồi.

Câu nói phía sau mới chính là thứ khiến cho Hàn Nhi muốn rụng rời chân tay, anh nói.

“Ngoan thì anh chiều nhiều, còn không ngoan anh chiêu ít ít.

Lựa chọn như thế nào thì tùy em nhé”

Hàn Nhi lập tức bị đánh gục chỉ bằng một câu nói, cô nàng cố gắng ôm lấy tim để kiềm chế sự phấn khích đang cuộn trào trong lòng.

Tống Vu Quân bên ngoài lạnh lùng cao ngạo nhưng tại sao bên trong lại dịu dàng ôn như tới như vậy?
Đổi lại nếu là người khác ngồi đây chứ không phải cô thì anh có cư xử như thế không? Chả hiểu sao khi nghĩ tới đây Hàn Nhi lại đùng đùng nổi giận, à không đúng.

Mà là khó chịu một chút, cô chu đôi môi đỏ mọng như quả cà chua chín nói vài lời, thái độ đúng là có chút giận hờn.

Cô nói.

“Cậu chủ dẻo ăn nói thế kia thì chắc có nhiều tiểu thư xinh đẹp muốn đem cậu về làm chồng lắm rồi nhỉ?”
Đáp lại câu nói đầy hờn dỗi của Hàn Nhi, Tống Vu Quân chỉ nhẹ nhàng phủ nhận, giọng nói trầm ấm pha một chút vui vẻ của anh rất khác lạ, giống như đã từ lâu rồi Tống Vu Quân không vui vẻ tới thế, anh dịu dàng nói.

“Anh không giỏi ăn nói với người khác, anh chỉ dẻo miệng với người anh yêu mà thôi.


Sau nửa tiếng đồng hồ chạy xe, Tống Vu Quân liền dừng lại trước một cửa hàng trà sữa và cà phê lớn của thành phổ.


Vừa hay anh cũng đang muốn uống chút cà phê cho tỉnh táo, lát nữa trên công ty còn có cuộc họp với đối tác.

Tranh thủ chút thời gian này ở cạnh Hàn Nhi thôi.

Tống Vu Quân chầm chậm mở cửa xe rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò Hàn Nhi một câu.

“Ngồi yên ở đây chờ anh nghe chưa? Băng ghế phía sau có vài bịch bim bim, nếu thấy chán thì lấy nó ra ăn cũng được.


Anh cẩn thận chu đáo chuẩn bị mọi thứ cho Hàn Nhi mà cô không hề hay biết, theo quán tính Hàn Nhi quay người xuống phía sau tìm kiếm liền phát hiện một túi đồ ăn siêu to khổng lồ, bên trong chất đủ mọi loại bánh.

Nhìn thấy đồ ăn là hai mắt của Hàn Nhi đột nhiên sáng rực lên như mắt mèo, cô vui vẻ xua tay đuổi Tống Vu Quân rời đi, vừa ăn một miếng bánh vừa chóp chép nói.

“Cậu chủ đi cẩn thận, em sẽ ngồi đây chờ”
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Hàn Nhi không thể không khiến cho Tống Vu Quân thở dài một cái.

Đúng là đồ ham ăn, chỉ cần nhìn thấy đồ ăn liên không cần Tống Vu Quân nữa.

Cô gái nhỏ này dễ bị dụ như thế sao? “Nhớ không được mở cửa cho người lạ”
“Em nhớ rồi! Cậu làm như em là con nít không bằng.

”.