Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 151



Chương 151

Cô đúng là mắt mù mới đi theo loại không có tiền đồ như hẳn.

Tưởng được ngồi ở đây mà ngon lắm sao? Cô không biết tên nghèo khổ này đã gom góp tiền biết bao lâu không hả?”

Đối với Trịnh Vỹ Ái, Tống Vu Quân mãi mãi chỉ là một tên đàn ông không có tiên đồ.

Cho dù có mặc quần áo sang trọng như súng, vừa căng thẳng vừa gộp thở.

Trịnh Vỹ Ái cảm thấy lời nói của mình không được Tống Vu Quân để vào trong tai nên chẳng thèm phản ứng gì với cô ta, lại còn bị đám người xung quanh dòm ngó rồi xì xào to nhỏ, giống như đang bàn tán điều không tốt về ả.

Điều này làm cho ả thật sự rất khó chịu.

Với bản tính kiêu căng ngạo mạn có sẵn từ trong máu của mình thì Trịnh Vỹ Ái đâu thể bỏ qua được.

Từ trước tới giờ ả chưa phải chịu thiệt thòi trong khoản cãi lộn với người khác, nếu như không dùng ngôn ngữ được thì dùng vũ lực.

Trịnh Vỹ Ái đập tay cái rầm xuống bàn dằn mặt Tống Vu Quân, hàng lông mày đậm nét của ả cau có đầy tức giận, đôi mắt tràn đầy lửa giận rồi quát lớn.

“Từ bao giờ mà một kẻ ăn mày lại có thể phớt lờ câu nói của tôi vậy? Anh có tin chỉ cần một câu nói của tôi sẽ khiến cho sự nghiệp của anh tiêu tan hay không? Còn con điểm này nữa.

Cô đúng là mắt mù mới đi theo loại không có tiền đồ như hẳn.

Tưởng được ngồi ở đây mà ngon lắm sao? Cô không biết tên nghèo khổ này đã gom góp tiền biết bao lâu không hả?”

Đối với Trịnh Vỹ Ái, Tống Vu Quân mãi mãi chỉ là một tên đàn ông không có tiên đồ.

Cho dù có mặc quần áo sang trọng như tiền thì có thể đem đi dọa người khác hay sao? Còn muốn tôi xin lỗi? Anh có đang nằm mơ hay không?”

Càng nói Trịnh Vỹ Ái càng không thể nhịn được mà cười ha hả trước tất cả mọi người.

Bất chấp luôn cả hình tượng tiểu thư quý phái của mình, ả ta vừa được xem một trò đùa có một không hai của Tống Vu Quân.

“Nếu như không xin lỗi, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng người khác.”

Không làm thì thôi, nếu như đã làm thì phải làm cho tới.

Thường thì Tống Vu Quân sẽ không quan tâm tới lúc chó sủa ngang tai như vầy, cũng chẳng thèm để ý tới loại người này làm gì cho mệt đầu.

Nhưng Trịnh Vỹ Ái đã đụng tới người phụ nữ của anh, đây là điều tối ky và Tống Vu Quân không cho phép điều này xảy ra.

Bất cứ ai cũng không được xúc phạm người của anh.

“Kiện tôi? Anh có khả năng kiện tôi hay không? Chỉ cần một câu nói của tôi có thể bóp chết anh đấy.

Đừng có mà lên mặt với tôi”

Dừng lại một chút, ả ta hếch mặt lên trời đầy thách thức rồi nói.

Tống Vu Quân không phản ứng kịp với hành động của Trịnh Vỹ Ái, con đàn bà đanh đá này từ lúc nào đã tiến tới gần chỗ Hàn Nhi đang ngồi rồi vung tay lên định đánh người phụ nữ của anh.

Ngay cả Bá Hưng đứng bên cạnh cũng bị làm cho giật mình.

Hắn đang chìm đắm trong nhan sắc xinh đẹp của Hàn Nhi nên không để ý tới Trịnh Vỹ Ái đang có ý định động tay động chân với người khác.

Bây giờ nhận ra đã là quá muộn.

Bốp! Tiếng tát giòn tan vang lên khiến cho không gian bị ngưng đọng lại ngay lập tức.

Tống Vu Quân và Bá Hưng cũng bị dọa cho ngẩn người.

Cái tát của Trịnh Vỹ Ái không những bị Hàn Nhi chặn lại mà cô còn tiện tay tát mạnh vào gò má của Trịnh Vỹ Ái, khiến cho ả ta quay phắt sang một bên rồi lảo đảo té xuống đất.