Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 116: Anh Rất Đau Lòng





Hứa Thanh Khê mệt mỏi trở lại phòng mình, sau khi rửa mặt các thứ xong thì chỉ muốn nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt.

Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, đến tận khi quản gia đến đây gõ cửa gọi đi ăn cơm, cô mới bừng tỉnh dậy từ trong giấc mộng.

Cô thay quần áo đi vào phòng ăn, nhưng lại không ăn uống gì cả.

Cô chỉ ăn qua loa mấy miếng, rồi để cho quản gia dọn dẹp luôn.

Còn bản thân cô thì đi đến phía vườn hoa, tính đi dạo giải sầu gì đó.

Nếu không với cái dáng vẻ này của cô, chờ buổi tối Quân Nhật Đình trở về chắc chắn sẽ phát hiện, đến lúc đó chỉ sợ sẽ lại làm cho anh nghi ngờ.

Cô nghĩ vậy, lại nhớ tới lúc chiều Hứa Hải Minh nói với cô rằng có người đang điều tra chuyện của cô.

Cũng không biết người kia là ai, điều tra cô để làm gì.

Đôi mắt cô nặng nề, tua lại tất cả những người có thể trong đầu, nhưng cũng không thể đoán một cách chính xác rằng người kia là ai, ngược lại còn cảm thấy bất cứ người nào cũng có thể.

Dù sao bà Quân bọn họ không thích mình, chắc chắn cũng hận không thể tìm ra lỗi sai của cô rồi đuổi cô đi.


Về phần Quân Nhật Đình, cô mà làm ra một vài chuyện sai sót trước mặt anh, dựa theo sự khôn khéo của người đàn ông này, đương nhiên sẽ không bị lời nói dối vụng về của cô lừa gạt.

Cô đang nghĩ đến say sưa, không chút chú ý tới tiếng chân chầm chậm đi đến từ phía sau.

Người kia trực tiếp đi đến phía sau Hứa Thanh Khê, dưới tình huống Hứa Thanh Khê hoàn toàn không phát hiện trực tiếp ôm lấy người ta.

"Thanh Tuệ, anh đau lòng quá."
Trác Văn Khoa ôm lấy Hứa Thanh Khê, trên mặt tràn đầy những đau đớn luyến tiếc mở miệng.

Hứa Thanh Khê bị sự xuất hiện đột nhiên cùng hành động của cậu ta làm cho hoảng sợ.

Cô vội vàng giãy dụa, lùi về phía sau vài bước, lúc này mới phát hiện người đàn ông đứng sau lưng mình vậy mà lại là Trác Văn Khoa, vừa sợ vừa giận.

"Cậu Trác, sao cậu lại ở chỗ này?
Cô nhíu mày chất vấn, phải biết rằng nơi này là vườn hoa sau nhà của Quân gia, không phải công viên ở bên ngoài.

Người đàn ông này xuất hiện vài lần đều lặng yên không một tiếng động, thật sự là làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng ngờ.

Trác Văn Khoa nhìn thấy vẻ mặt chống cự lại của cô, trên mặt thoáng qua vẻ đau xót, lại vẫn cố xốc lại tinh thần và trả lời rằng: "Anh nghe nói em phải nằm viện, lo lắng, nên mới chạy đến đây thăm em, anh còn mang cho em không ít thuốc bổ nữa, em nhớ phải uống hết đấy nhé."
Hứa Thanh Khê nhìn thấy thuốc bổ ở trong tay cậu ta, trong mắt hiện lên tia phức tạp.

Chỉ cần thấy thuốc bổ này đều dựa theo bệnh của em ấy mà mua, có thể nhìn ra được, người đàn ông này đã vô cùng có lòng đi chọn lựa.

Cũng bởi vì điều này, khiến cho cô cảm thấy một loại cảm giác mệt mỏi.

Cô cũng không rõ giữa Hứa Thanh Tuệ và Trác Văn Khoa có mối quan hệ như thế nào, nhưng sự quan tâm của người đàn ông này, thực sự khiến cho cô không thể chịu đựng nổi.

"Cảm ơn ý tốt của cậu Tần, tôi đã không sao rồi, nếu cậu Trác không có việc gì..."
Vốn cô muốn mở miệng để làm cho Trác Văn Khoa mau chóng rời đi, nếu không lát nữa Quân Nhật Đình trở về nhìn thấy cậu ta, không biết sẽ lại nói gì cô nữa.

Đáng tiếc lời nói còn chưa dứt, đã bị Trác Văn Khoa kích động cắt ngang.

"Thanh Tuệ à, đến tận bây giờ rồi em còn muốn giấu diếm cho Quân Nhật Đình nữa ư?"
Hứa Thanh Khê bị lời này của cậu ta làm cho ngơ ngẩn.

"Tôi che giấu cái gì?"
Cô hỏi theo bản năng.

Trác Văn Khoa nghe vậy, đau lòng mà nhìn cô: "Từ khi em gả cho anh ta, đến tận tới bây giờ cũng chưa được sống một ngày yên ổn, đi vào bệnh viện cũng không ít lần, anh ta hoàn toàn không thể chăm sóc tốt cho em."
Hứa Thanh Khê nhíu mày.

Đúng thật là, việc cô đi vào bệnh viện hoặc ít hoặc nhiều đều có liên quan đến Quân Nhật Đình, nhưng mà...!

"Cậu Trác, đây là chuyện của vợ chồng chúng tôi, anh không biết là mình đang quản nhiều quá đấy à?"
Cô lạnh giọng bác bỏ, chỉ cảm thấy người đàn ông này có bệnh rồi.

Cho dù cậu ta có tâm tư gì với Hứa Thanh Tuệ, nhưng cô đã không ngừng một lần lại một lần mà bày ra thái độ của mình, cũng đã từng nói với cậu ta rằng, hai người hoàn toàn không có khả năng nào đâu.

Nhưng mà cái tên này cứ như không nghe hiểu tiếng người ấy, đến làm phiền hết lần này đến lần khác.

Trác Văn Khoa không biết sự không kiên nhẫn trong lòng cô đã đạt tới đỉnh điểm, nghe thấy những lời lạnh lùng mang dao của cô, đau lòng khó mà nhẫn nhịn nổi.

Cậu ta biết nếu còn nói gì thêm nữa, thì có lẽ còn nghe phải những lời nói tuyệt tình hơn bây giờ.

Cho nên cậu ta cũng không định nói tiếp nữa, mà là cầm thuốc bổ trong tay đưa qua.

"Được rồi, anh không quan tâm đến chuyện giữa hai vợ chồng em nữa, nhưng những phần thuốc bổ này, em vẫn nên nhận lấy đi, để bồi bổ bản thân cho tốt, nhìn em xem, sắc mặt cũng không còn hồng hào như trước kia nữa.

Hứa Thanh Khê nghe thấy ý lấy lùi làm tiến trong lời nói của cậu ta, cũng không có chút dao động nào.

Bởi vì cô biết một khi nhận mấy thứ này, sẽ không thể nào kết thúc nổi, còn có thể làm cho người này hiểu lầm.

"Mấy thứ này, anh mang về cho mẹ mình dùng đi, tôi ở nhà họ Quân cũng không thiếu mấy cái thứ đồ ấy."
Cô nói xong, lại đưa ra lời tiễn khách: "Cậu Trác, đã không còn sớm rồi, anh cần phải quay về, vừa hay tôi cũng có việc, sẽ không đưa tiễn đâu, đi thong thả nhé."
Trác Văn Khoa nghe thấy cô ba lần bốn lượt làm mình rời đi, dáng vẻ vô cùng chống lại mình, cũng không khỏi giận dữ.

"Hứa Thanh Tuệ, em thực sự chán ghét anh đến như vậy ư?"
Mày Hứa Thanh Khê nhíu lại.

Còn chưa đợi cô đáp lại lời nào, chợt nghe Trác Văn Khoa lại tiếp tục chất vấn: "Quân Nhật Đình tốt như vậy thật à?"
Cùng lúc đó, Quân Nhật Định đã trở về từ công ty.

Anh quay về phòng, phát hiện Hứa Thanh Khê cũng không có ở đó, theo bản năng tìm quản gia hỏi, biết cô đang ở vườn hoa, lập tức đi qua đó.

Không nghĩ đến anh vừa mới tới ngã rẽ, đã chợt nghe thấy một câu như vậy, sắc mặt chợt trầm xuống.

Anh lạnh lẽo nhìn về phía hai người trong vườn hoa kia, sương lạnh nơi đáy mắt dần tụ lại.

Nhưng hai người trong vườn hoa lại không hề hay biết.

Trác Văn Khoa còn đang quấn lấy Hứa Thanh Khê, bắt cô phải cho mình một đáp án.

"Đúng, anh ấy rất tốt."
Đôi mắt của Cố Thanh Khê kiên định nhìn về phía Trác Văn Khoa, tính lần này nói nặng hơn một chút.


Nếu không người đàn ông này cách vài ngày lại như bị động kinh tìm đến cô, thì cô cảm thấy mình sẽ phát điên mất!
Trác Văn Khoa không biết được suy nghĩ trong lòng cô, đến khi nghe thấy câu trả lời của cô, trong mắt cậu ta chứa đầy đau xót, tựa như không sao chịu đựng nổi, lảo đảo lui về phía sau vài bước.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy, cũng không tiến lên đỡ, cô giả vờ như mình không trông thấy, tiếp tục nói: "Cậu Trác này, lúc trước tôi đã sớm nói với anh rồi, hai chúng ta không thể nào đâu, hy vọng cậu Trác biết tự trọng, không đến đây quấy rầy thêm nữa, nếu không sau này tình bạn bè của chúng ta cũng chấm dứt, tôi nói được thì làm được."
Nói cho hết lời, đôi mắt cô nặng nề nhìn Trác Văn Khoa, chợt xoay người rời đi.

Không ngờ rằng cô vừa mới đi đến ngã rẽ vào vườn hoa, đã nhìn thấy Quân Nhật Đình vẻ mặt phức tạp, trong lúc nhất thời bị dọa sợ rồi.

"Quân Nhật Đình...!Anh đến đây lúc nào vậy?"
Cô lo lắng hỏi, trong lòng không ngừng đoán chuyện lúc ban nãy người đàn ông này có nghe thấy hay không.

Nhưng mà Quân Nhật Đình lại không trả lời cô.

Chỉ là nhìn sắc mặt khó coi kia của Quân Nhật Đình, hiện nhiên đã nhìn thấy chuyện vừa rồi.

Cô nghĩ vậy, hoảng hốt không thôi, vội vàng tiến lên giải thích.

"Quân Nhật Đình, anh đừng hiểu lầm nhé, tôi với cậu Trác..."
Còn chưa chờ cô nói cho hết câu, Quân Nhật Đình đã cắt ngang.

"Đã uống thuốc chưa?"
Hứa Thanh Khê bị lời này của anh làm cho sửng sốt, lại không rõ người đàn ông này cuối cùng đang nghĩ gì đây.

Nhưng dù sao cô vẫn thành thật trả lời: "Còn chưa uống nữa."
"Sau này nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng có bị bệnh nữa đó."
Quân Nhật Đình nói xong, xoay người rời đi, bỏ lại Hứa Thanh Khê đang kinh ngạc vô cùng đứng tại chỗ một mình.

Vậy là xong rồi sao?
Cô còn tưởng người đàn ông này thể nào cũng phải châm chọc khiêu khích cô một hồi mới thôi ấy.

Không biết rằng, ban đầu Quân Nhật Đình đúng là muốn làm như vậy thật.

Nhưng đến khi anh nghe thấy cô nói tuyệt tình đến vậy, những tức giận trong lòng ngay lập tức biến thành phức tạo cùng mâu thuẫn, cho nên cuối cùng mới không nổi giận nữa, mà hỏi một câu chẳng hiểu đầu đuôi ra sao rồi rời đi..