Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 143: Nhìn Tôi Là Đủ No Rồi





"Cô Đinh, tôi nghĩ cô nên biết rằng tập đoàn Phong Quân có rất nhiều nhãn hiệu trang sức và mỹ phẩm đắt giá? Chắc cô cũng biết những thương hiệu này mỗi năm đều do Hoàng Ninh và Thanh Nhung làm đại diện phát ngôn mà bọn họ đều là nghệ sĩ của tập đoàn Phong Quân."
Nói đến đây Hứa Thanh Khê cố ý dừng lại để quan sát biểu hiện của Đinh An Nhã.

Thấy vẻ mặt Đinh An Nhã có chút rung động, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhếch lên, tiếp tục nói: “Có lẽ cô Đinh không ở Phong Quân nên không biết.

Tập đoàn Phong Quân hàng năm có rất nhiều quảng cáo, tất cả đều do các nghệ sĩ có tên tuổi đảm nhận.

Tuy nhiên, đối với những quảng cáo này, thì từ trước tới nay tập đoàn Phong Quân luôn ưu tiên cho người của mình, sau khi các nghệ sĩ của Phong Quân chọn xong còn dư thì chúng tôi mới đấu giá cho người ngoài."
Nói đến đây thì những thay đổi trên khuôn mặt của Đinh An Nhã đã rất rõ ràng rồi.

Hứa Thanh Khê không nói thẳng, mà tiếp tục thuyết phục: "Nếu cô Đinh gia nhập vào công ty giải trí của tập đoàn Phong Quân, đến lúc đó cô cũng sẽ có một phần trong số này.

Tôi nghĩ cô Đinh sẽ biết cân nhắc kỹ xem cái nào quan trọng hơn."
Nói xong, cô đặt một tấm danh thiếp lên trên chiếc bàn đầu giường.

"Nếu như cô Đinh suy nghĩ xong rồi thì lúc đó có thể gọi cho tôi theo số điện thoại này, vậy tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa."
Nói xong, cô quay lưng rời đi.

Đinh An Nhã cũng không ngăn cản.


Cô ta nhìn theo bóng lưng Hứa Thanh Khê rời đi, sau đó liếc nhìn tấm danh thiếp trên đầu giường rồi trầm ngâm suy nghĩ.

Lại nói đến Hứa Thanh Khê, sau khi rời đi, cô nhìn bầu trời đã ngả vàng bên ngoài, trời cũng chạng vạng tối rồi, nghĩ một lúc liền lấy điện thoại di động ra gọi cho Quân Nhật Đình.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, cô nhớ tới giọng nói lạnh lùng của Quân Nhật Đình.

"Có chuyện gì vậy?"
Hứa Thanh Khê cắn môi dưới và hỏi: "Anh...!Tan làm chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy anh ăn cơm chưa?"
Cô liên tục hỏi nhưng kết quả vẫn vậy.

"Vẫn chưa."
Hứa Thanh Khê bất giác cong môi, chỉ ồ một tiếng rồi trực tiếp cúp máy.

Quân Nhật Đình hơi nhướng mày nhìn điện thoại di động đã bị cúp, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu và kinh ngạc.

Anh không hiểu được Hứa Thanh Khê gọi cho anh là có ý gì.

Chẳng lẽ chỉ để hỏi những lời vô bổ đó sao?
Khi anh đang nghĩ ngợi lung tung về điều đó, thì không ngờ Hứa Thanh Khê đã đến nhà hàng để đặt một số món ăn yêu thích của anh và mang đến công ty với tư cách là một người giao hàng.

Được dẫn đường bởi quầy lễ tân, cô bước vào tầng trên cùng.

"Trợ lý Hà, người này giao đồ ăn đến cho tổng giám đốc."
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nhìn thấy Hà Văn Tuấn thì báo lại.

Hà Văn Tuấn nghe vậy vô thức ngẩng đầu phản bác: "Tổng giám đốc không có đặt..."
Cậu ta còn chưa kịp nói xong, cả người đều sững sờ: "Mợ cả..."
"Ừm, xin chào, tôi đến giao đồ ăn!"
Hứa Thanh Khê nhanh chóng ngắt lời khi cậu chưa kịp thốt ra lời nào, đồng thời nháy mắt với cậu.

Sau đó Hà Văn Tuấn mới phản ứng lại, nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên trên mặt, đuổi cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đi.

"Tôi biết rồi, để tôi đưa cô ấy vào, cô tiếp tục làm việc đi."
Nói xong, cậu chủ động giúp Hứa Thanh Khê xách hộp thức ăn.

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời không nghĩ ra, đành phải xoay người rời đi.


Cùng lúc đó, Hà Văn Tuấn cũng dẫn theo Hứa Thanh Khê đến trước cửa văn phòng.

"Mợ cả, tổng giám đốc ở bên trong, cô vào đi."
Vừa nói cậu vừa gõ cửa và mở cửa cho Hứa Thanh Khê.

Trong phòng làm việc, Quân Nhật Đình nghe thấy có tiếng gõ cửa thì tưởng là Hà Văn Tuấn, chỉ ngẩng đầu nói: "Để tài liệu ở trên bàn, đống bên phải đã xử lý xong rồi, cậu đem đi phân phát đi."
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy vẫn đứng nguyên ở cửa không nhúc nhích.

Thật ra, đây là lần đầu tiên cô đến trụ sở chính và cũng là lần đầu tiên cô bước vào văn phòng của Quân Nhật Đình.

Cô nhìn xung quanh phát hiện ra cách bày trí trong văn phòng rất giống với tính cách của Quân Nhật Đình.

Trang trí đơn giản với gam màu lạnh đen và trắng, đơn giản nhưng thanh lịch, nhẹ nhàng và sang trọng, thể hiện gu thẩm mỹ ở mọi nơi.

Trong khi cô đang nhìn ngó xung quanh thì Quân Nhật Đình cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Anh ngước mắt lên nhìn người con gái đang đứng giữa văn phòng, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

"Sao cô lại đến đây?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy thu hồi ánh mắt, mỉm cười nâng hộp thức ăn trong tay lên.

"Không phải có người nói vẫn chưa ăn cơm sao? Biết anh đang bận nên mang đồ ăn tới cho anh."
Nói xong, cô đi thẳng đến bàn trà trong văn phòng, đặt hộp thức ăn xuống và bày đồ ăn bên trong ra.

"Vẫn còn nóng mau đến ăn đi, đợi anh ăn xong tôi sẽ nói cho anh một chuyện."
Quân Nhật Đình nhìn cô, đứng dậy khỏi bàn làm việc, hỏi: "Có chuyện gì? Nói luôn bây giờ đi."
Hứa Thanh Khê thấy vậy không hề do dự nói hết chuyện hồi chiều đi gặp Đinh An Nhã ra.

"Ý của cô là ký hợp đồng với Đinh An Nhã vào công ty giải trí của tập đoàn Phong Quân.

Đến lúc đó chỉ cần chúng ta đưa ra mức giá phù hợp cùng với sự nhiều ưu đãi hỗ trợ để Đinh An Nhã giúp chúng ta làm rõ, đến lúc đó thì bên ngoài cũng chỉ cho rằng đây là một thủ thuật đánh bóng tên tuổi thôi."
Quân Nhật Đình nheo mắt trầm tư suy nghĩ, sau đó liếc nhìn Hứa Thanh Khê trầm giọng nói: "Còn gì nữa không? Cô không phải chỉ nghĩ có đến đây."
Hứa Thanh Khê gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần Đinh An Nhã gia nhập vào Quân Phong của chúng ta, cuộc khủng hoảng danh tiếng lần này coi như đã giải quyết được một nửa.

Về những chiếc váy bị thu hồi, tôi đã hỏi ý kiến ​​của nhân viên thu hồi, bọn họ không tìm thấy trường hợp dị ứng da thứ hai.

Vì vậy ảnh hưởng cũng không bị mở rộng, sau việc này chúng ta chỉ cần bồi thường ổn thỏa là có thể áp chế được."
Quân Nhật Đình trầm ngâm gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì, anh nhẹ giọng hỏi: "Bên phía Lê Ngọc Mỹ thì sao?"
Hứa Thanh Khê đơ người ra một lúc, nhưng cô nhanh chóng đáp lại: "Cô Lê thật ra là bị chúng ta liên lụy, chỉ cần chúng ta nhanh chóng ký hợp đồng với Đinh An Nhã, đợi sau khi cô ta thanh minh xong, người hâm mộ của cô ta tự nhiên sẽ ổn định lại thôi."

Nói xong, nụ cười trên khóe miệng cô có chút thay đổi, trong lòng dâng lên một chút chua xót.

Quân Nhật Đình không nhận ra điều đó, sau khi suy nghĩ một lúc, cảm thấy cách giải quyết của Hứa Thanh Khê cũng được.

"Tôi sẽ cho người xem xét chuyện này, nhưng mức bồi thường của nhà họ Hứa sẽ vẫn như cũ, công ty không thể bị thiệt hại mà không có lý do."
"Tôi biết."
Hứa Thanh Khê hiểu ý anh, cô cũng muốn Hứa Hải Minh chịu đựng một chút đau khổ để tránh sau này lại xảy ra những chuyện tương tự.

Vì vậy, cô không hề ngăn cản anh.

Ngay khi nói xong sự việc, cô cũng dừng cuộc trò chuyện và kêu Quân Nhật Đình đi ăn tối.

"Anh mau ăn đi, nếu không sẽ bị nguội mất."
Vừa nói cô vừa đưa bát cơm cho Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhận lấy, vô thức hỏi: "Cô ăn chưa?"
"Ừm...!Anh ăn đi, lát nữa tôi ăn sau."
Quân Nhật Đình liếc nhìn cô một cái rồi đưa bát cơm trong tay lại: "Nếu đã chưa ăn thì cùng nhau ăn."
Anh nói xong rồi tự tay lấy một bát cơm rồi ăn.

Hứa Thanh Khê sững người nhìn anh, trong lòng rung động khó tả nhưng nhanh chóng bị cô nén lại.

Cô không quên sự quan tâm vừa rồi của Quân Nhật Đình dành cho Lê Ngọc Mỹ.

Có thể chỉ là sự quan tâm dành cho bạn bè nhưng cô vẫn rất quan tâm.

Ngay khi cô đang sững sờ, trong bát đột nhiên xuất hiện một miếng rau.

"Ngây ngốc gì thế? Chẳng lẽ chỉ nhìn tôi cũng no rồi sao?"
Quân Nhật Đình nhìn cô trêu chọc khiến Hứa Thanh Khê vô cùng xấu hổ.

"Ai nhìn anh chứ!".