Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 149: Tối Qua Là Cô Chủ Động





Lời nói của Hứa Thanh Khê khiến Hứa Hải Minh tức nhảy dựng nhưng ông ta lại không dám làm gì cô.

Dù gì ông ta vẫn còn e sợ.

Ông ta thật sự sợ ép Hứa Thanh Khê quá, con người tàn nhẫn này sẽ đến nhà họ Quân nói xằng bậy, lúc đó không chỉ hủy hoại ông ta mà còn hủy cả tương lai của Thanh Tuệ.

“Mày chờ đó cho tao!”
Hiện tại tuy rằng không làm gì được cái đứa nhẫn tâm này, nhưng không có nghĩa sau này không có cơ hội xử lý.

Ông ta buông lời đe dọa rồi cúp máy.

Hứa Thanh Khê nhìn cuộc gọi đã ngắt, cô biết Hứa Hải Minh sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Nhưng đó là chuyện rất lâu sau này.

Trước mắt cô vẫn có ích với ông ta, người đàn ông đó tuyệt đối không dám xử cô.

Cô nghĩ đến đây thì có chút phiền muộn.

Nhất là cô nhận ra mỗi lần nói chuyện với Hứa Hải Minh xong đều kết thúc chẳng vui vẻ gì, cũng không biết từ khi nào thì như vậy.

Thật hy vọng thời gian trôi qua nhanh một chút, để một năm này mau qua đi.


Còn cô có thể quay lại cuộc sống của chính mình, không cần chịu tức tối không đâu.

Đến lúc đó cô sẽ dẫn theo mẹ đến sống ở nơi không ai quen biết bọn họ.

Cô nghĩ, đáng lẽ mình nên vui mừng, nhưng không biết vì sao, trong lòng lại hơi trống rỗng, thậm chí còn phiền muộn, bí bách.

Trong đầu lại hiện lên gương mặt tươi cười đẹp đẽ của Quân Nhật Đình.

Mà cô đi rồi, thì Hứa Thanh Tuệ cũng trở về rồi.

.

ngôn tình hoàn
Lúc đó người đàn ông này chắc chắn không biết vợ mình đã đổi thành người khác đâu nhỉ?
Cô tự giễu suy nghĩ, trong lòng thì nóng như lửa đốt, vô cùng khó chịu, ảo não.

Cô muốn trút giận, nhưng thân phận này hạn chế cô rất nhiều, cuối cùng không còn cách nào khác, cô đến tủ rượu lấy một chai.

Có lẽ uống say rồi sẽ không phải nghĩ mấy chuyện khó chịu này nữa.

Cũng vì vậy, lúc Quân Nhật Đình từ thư phòng quay lại, đã thấy Hứa Thanh Khê hai má đỏ ửng bò toài trên bàn.

Anh khẽ chau mày, liếc qua chai rượu và ly rượu cạnh tay Hứa Thanh Khê.

Đây là lại uống say nữa?
Anh hơi không chắc chắn, dù gì lượng rượu mất đi trong bình cũng chừng hai ba ly.

Ngay lúc anh định ôm người lên giường, hình như anh nghĩ tới gì đó, lại chau mày.

Lúc này trong đầu anh toàn là tư liệu có liên quan đến Hứa Thanh Tuệ.

Trong tư liệu nói, Hứa Thanh Tuệ ngỗ ngược hống hách, ngàn chén không say.

Nhưng sau khi anh quay lại, người anh nhìn thấy lại không như vậy.

Người phụ nữ này ngoài việc không dễ bị ức hiếp ra, hình như những điểm khác qua kiểm chứng đều không giống.

Cứ cho là cô giả vờ, đang diễn kịch, nhưng một người làm sao cứ diễn hoài được, cuối cùng cũng sẽ bại lộ.

Nhưng người phụ nữ này không khiến anh cảm thấy như vậy, như biến thành một người khác.

Anh nghĩ tới đây, ánh mắt trầm xuống, sắc mặt điềm tĩnh, không để người khác biết anh đang nghĩ gì.

Sau đó anh đặt Hứa Thanh Khê lên giường, quay người vào phòng tắm.

Đến khi anh đi ra, chất cồn trong người Hứa Thanh Khê lại phát tác.

“Nóng quá...”

Thấy cô bật dậy, ánh mắt mơ màng kéo quần áo, bộ dạng như muốn cởi đồ.

Hơn nữa vốn cô đang mặc đồ ngủ, nếu cởi ra vậy là chẳng mặc gì rồi.

Đương nhiên Quân Nhật Đình hiểu rõ, vội tiến lên ngăn cản, đè lại tay đang làm loạn của Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê không muốn cả người nóng nực đụng phải bả vai mát lạnh của anh, giống cá mắc cạn gặp được nguồn nước, nhanh chóng bám lấy.

“Thoải mái quá!”
Cô say bí tỉ nên chẳng hề biết bản thân đang làm gì, chỉ biết cảm giác trên tay rất mát mẻ, thoải mái, càng muốn nhiều hơn.

Cô nhanh nhẹn bò lên người Quân Nhật Đình, áo ngủ trên người bị cô kéo hở, lúc này bị gấp cuộn lại do động tác của cô, một mảng ngực lộ ra ngoài.

Quân Nhật Đình bị cảnh tượng này kích thích đến nỗi bất động, thêm bàn tay nhỏ nhắn đang sờ loạn xạ trên người, con thú dữ luôn ngủ say trong người thức tỉnh.

Hầu kết chuyển động, giữ lấy tay đang làm loạn của Hứa Thanh Khê.

Sau khi chuyển tư thế, anh trực tiếp vươn người chuẩn xác ngậm lấy đôi môi mê người.

Hơi thở ngọt ngào cùng mùi rượu khiến Quân Nhật Đình sục sôi, càng muốn tìm kiếm đoạt lấy nhiều hơn.

Anh đâm thẳng vào, công thành đoạt đất.

Hứa Thanh Khê bị anh kích thích, rên rỉ thành tiếng.

Âm thanh tuyệt mỹ càng khiến Quân Nhật Đình hưng phấn gia tăng sức mạnh, như sói đói gặp mồi ngon, chỉ muốn nuốt chửng người phụ nữ dưới thân vào bụng.

Đương nhiên anh cũng đã làm vậy.

Anh hung hăng đâm vào phía dưới, ấm nóng bao chặt lấy kích thích anh không ngừng tấn công, giống như sự sục sôi chiến đấu trên chiến trường vì một giải thưởng lớn.

Dưới sự tác động của anh, Hứa Thanh Khê như chiếc thuyền cô đơn giữa biển lớn bị từng đợt sóng lớn hất tung lên rồi rơi xuống, miệng vô thức thốt lên tiếng rên rỉ ngắt quãng.

Những âm thanh này tựa như càng kích thích, đến nỗi ánh mắt Quân Nhật Đình sẫm lại.

Anh dường như không biết mệt, đòi hỏi một lần lại một lần.

Liên tục đến khi sắc trời ngoài cửa sổ hửng sáng, hai người mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

……
Trời sáng, Hứa Thanh Khê tỉnh lại với cơn đau nhức khắp người, còn ký ức tối qua như cuốn phim tua lại trong đầu cô.

Cô nhớ lại điên cuồng đêm qua, cả người như con tôm luộc chín.

Nhất là khi nghe thấy âm thanh ngoài cửa, hoảng sợ đến nỗi trốn vào chăn, cô cảm thấy chẳng còn mặt mũi gặp ai nữa.

Quân Nhật Đình nhìn một cục nhô cao trên giường, khẽ cười thành tiếng, không kiềm được chọc ghẹo: “Đã làm nhiều lần vậy rồi mà giờ mới xấu hổ, hình như muộn rồi thì phải?”
Hứa Thanh Khê trốn trong chăn nghiến răng.


Tối qua có giống hồi trước sao?
Tối qua là cô… Chủ động.

Cô nghĩ tới đây, càng không muốn ra ngoài, đồng thời hạ quyết tâm, sau này nhất định phải tránh xa rượu.

Dù cho buồn cũng không uống nữa!
Quân Nhật Đình không biết ý nghĩ trong lòng cô, thấy người lề mề không định chui ra, biết cô cáu rồi, cũng không chọc nữa, cười nói: “Thôi, tôi ăn trước đây, nếu cô mệt cứ nằm nghỉ một lát.”
Lời vừa dứt lập tức kèm theo tiếng chân bước đi.

Hứa Thanh Khê nằm trong chăn nghe ngóng khá lâu, cảm thấy trong phòng không còn tiếng động gì mới ló đầu ra.

Sau đó thấy trong phòng đã không còn bóng dáng của Quân Nhật Đình nữa.

Cô bĩu môi, nằm trên giường một hồi mới dậy xuống lầu.

Trong phòng khách, Quân Nhật Đình đang ăn sáng.

Anh thấy Hứa Thanh Khê ngồi vào chỗ, đến khi ăn kha khá mới mở miệng nói: “Người phụ trách RC đến lúc hai giờ chiều, cô muốn tôi cùng đi không?”
Hứa Thanh Khê chau mày, không hiểu ý câu này của anh là sao.

Là không yên tâm cô có một mình sao?
Cô nghi hoặc nhìn Quân Nhật Đình, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi tự đi được, anh yên tâm, tôi biết tiếp đãi thế nào, sẽ không phá hư chuyện đâu.”
Quân Nhật Đình nghe câu này, biết người phụ nữ này đã hiểu lầm ý của anh.

Nhưng anh không giải thích, nói: “Vậy được, một mình cô thì chú ý chút, có chuyện gì cứ gọi tôi.”
Hứa Thanh Khê gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Sau đó Quân Nhật Đình đứng dậy rời đi, đến công ty.

Sau khi Hứa Thanh Khê ăn xong, lại về phòng nghỉ một lát mới bắt đầu sửa soạn.

Chuyến bay hai giờ, cô đến sân bay trước nửa tiếng.

Nhân viên khảo sát lần này RC phái tới là nhà thiết kế chính của họ, Lê Việt Hoàng, cũng là nhà thiết kế lớn nổi danh từ lâu trong giới.

Mà người Hứa Thanh Khê liên lạc trên mạng cũng là anh ta, tính ra quan hệ cũng khá sâu.

Ít nhất Hứa Thanh Khê có thể vừa liếc mắt đã nhận ra anh ta..