Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 151: Đừng Để Bị Hãm Hại





Cơ bản là Hứa Thanh Khê không hề biết cô đã bị chụp trộm, sau khi cầm túi xách thì trực tiếp rời khỏi đó.

Cô đón xe quay về nhà họ Quân.

Trong ngôi nhà mới, Quân Nhật Đình đã trở về từ lâu rồi, vừa hay anh cũng mới ăn cơm xong.

Sau khi thấy Hứa Thanh Khê về nhà, anh vô thức hỏi thăm một câu: “Chuyện hợp tác đến đâu rồi?”
Hứa Thanh Khê hơi ngạc nhiên, thật thà trả lời anh: “Cũng tạm coi là thuận lợi.

Anh Việt Hoàng cũng có ý định hợp tác với chúng ta, nhưng còn do quy trình làm việc của công ty nữa, nếu chúng ta muốn thì phải cùng đấu thầu với những công ty khác, chẳng qua là cơ hội trúng thầu của chúng ta sẽ cao hơn nhiều so với những đối thủ còn lại.”
Quân Nhật Đình khẽ nhíu mày, không phát biểu ý kiến của mình về vấn đề này.

Hứa Thanh Khê thấy thế, chỉ có thể tiếp tục nói: “Ừm… Tuy rằng cũng nắm chắc phần nào, nhưng vẫn phải đề phòng các tình huống ngoài ý muốn xảy ra, đến lúc đó chúng ta phải cẩn thận, đừng để bị hãm hại.”
Quân Nhật Đình nghe cô nói vậy, sâu trong đôi mắt thâm thúy chợt lóe lên ý cười nhàn nhạt.

Anh cứ tưởng người phụ nữ này sẽ bị tự tin quá mức thành tự phụ, không ngờ là cô vẫn có lòng cảnh giác đấy.


“Được rồi, tự cô nên nghĩ xem xử lý chuyện này thế nào.”
Hứa Thanh Khê gật đầu.

Đang lúc cô định tạm biệt để về phòng, Quân Nhật Đình thoáng trông thấy khóe mắt mệt mỏi của cô, quan tâm nhắc nhở một câu: “Mặc dù công việc bận rộn cần xử lý nhanh, nhưng chẳng qua cô cũng phải chú ý nghỉ ngơi nữa, đừng đày đọa mình quá cực khổ.”
Quân Nhật Đình nói xong lại xoay người, bước về phía phòng sách.

Hứa Thanh Khê ngạc nhiên ngớ ra đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng dần xa của anh, mãi lâu sau cô mới kịp hiểu ra, anh nói thế tức là đang quan tâm cô đúng không.

Thoáng chốc, trong lòng như có dòng mật ngọt ngào chảy qua, vừa ấm áp vừa ngọt thơm, khóe miệng càng không khống chế nổi nụ cười hạnh phúc đang nở rộ.

Một đêm bình yên.

Sáng hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình thức dậy cùng nhau.

Đúng lúc hai người đang dùng bữa cơm, thì dì Ba được quản gia dẫn vào nhà.

“Cậu cả, mợ cả, bà chủ mời hai người đến nhà chính một chuyến.”
Hứa Thanh Khê nghe thế, phản ứng đầu tiên là vô thức nhìn về phía Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình nhíu mày hỏi lại: “Bà ấy có nói có việc gì không?”
Dì Ba trả lời với thái độ thong thả, không rụt rè cũng không quá trớn: “Có chuyện gì thì cậu chủ cứ đến là sẽ biết.”
Quân Nhật Đình lấy làm khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi biết rồi, dì về nói với mẹ tôi, chúng tôi ăn sáng xong sẽ đến đó.”
Dì Ba gật đầu, lui ra ngoài trước.

Chẳng mấy chốc hai người đã dùng cơm xong, cũng thu xếp đến nhà chính ngay.

Vừa đặt chân vào phòng khách, chỉ thấy trong phòng khách không chỉ có mình bà Kim Hồng, mà còn có Quân Phong Lan, Quân Thanh và cả Quân Viễn Phong.

Biểu cảm của Quân Viễn Phong và Quân Thanh đều cực kỳ nghiêm túc, ngược lại là Quân Phong Lan, trong ánh mắt chứa đầy ý cười hả hê trên nỗi đau của người khác, nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê không có ý tốt.

Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình quan sát thấy hết, cũng khẽ nhíu mày nhìn lại.

“Mẹ, không biết mẹ gọi chúng con về có chuyện gì không?”
Hứa Thanh Khê cố gắng nén lại cảm xúc lo lắng trong lòng, hỏi dò một câu.

Bà Kim Hồng thấy cô vẫn còn mặt mũi hỏi thăm mình, tức giận không có chỗ xả.


“Cô còn không biết xấu hổ mà vác mặt về hỏi tôi à, cái loại đàn bà dâm đãng mất nết như cô, cái đồ không biết xấu hổ!”
Bà ta chỉ thẳng vào mặt Hứa Thanh Khê, rồi không ngừng chửi rủa mắng mỏ rất tức tối.

Hứa Thanh Khê bị mắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại càng bực bội không thôi.

Nhưng chẳng qua, vì bà là bề trên nên Hứa Thanh Khê chỉ có thể nén giận trong lòng, nặng nề thưa lại một câu: “Con không biết mình đã làm gì, mà lại khiến mẹ phải sỉ nhục con thế này.”
Bà Kim Hồng thấy cô đến lúc này vẫn chưa chịu nhận lỗi, tức giận đến mức cầm xấp ảnh chụp trên bàn, ném thẳng vào mặt cô.

“Đã làm gì? Cô còn không biết xấu hổ đi hỏi tôi à!”
Bà ta chỉ vào mớ ảnh rơi tứ tung trên sàn nhà, giận điên lên mắng tiếp: “Tôi biết ngay cô là cái loại không biết điều mà, trước kia làm bậy làm bạ lung tung ngoài kia, chẳng phải Nhật Đình đã bảo cô thay đổi tốt hơn sao, đây là cái tốt mà cô vừa thay đổi đấy à, ban ngày ban mặt, giữa bao nhiêu cái nhìn của người đời mà cô đi thuê phòng khách sạn với người đàn ông khác! Cô có còn coi nhà họ Quân chúng tôi là cái thá gì nữa không!”
Hứa Thanh Khê nhìn đống ảnh chụp trên sàn nhà, cả người đều ngẩn ra.

Chỉ thấy trên tấm ảnh, rõ ràng chính là cảnh tượng hôm qua cô bước vào phòng của Lê Việt Hoàng để lấy túi xách.

Mà Lê Việt Hoàng lại đang mặc áo choàng tắm, nếu cô không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhìn vào tấm ảnh này thì chắc chắn cũng sẽ hiểu lầm ngay.

Quân Nhật Đình cũng nhìn thấy mớ ảnh kia, anh nhíu mày, ánh mắt tỏ ý hỏi Hứa Thanh Khê có chuyện gì xảy ra.

Hứa Thanh Khê mím chặt môi, trong lòng đã có đáp án cho chuyện này.

Hiển nhiên, có ai đó đã cố ý chụp đống ảnh này để hãm hại cô.

Cô cũng không vội trả lời Quân Nhật Đình ngay, mà ngoảnh sang hỏi bà Kim Hồng: “Mẹ, mẹ có được đống ảnh chụp này từ đâu vậy ạ?”
Đúng lúc bà Kim Hồng chuẩn bị trả lời, thì Quân Phong Lan đã giành nói trước: “Cô để ý mớ ảnh này từ đâu ra làm gì, cô vẫn nên nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào đi, nhà họ Quân chúng tôi trước nay chưa từng xuất hiện loại đàn bà vô liêm sỉ như cô đâu, chuyện này mà đồn ra ngoài xem, thử hỏi coi người ngoài sẽ cười thối mặt nhà họ Quân chúng tôi đến mức nào.”
Cô ta nói xong, hếch đôi mắt đầy ý xem thường nhìn cô: “Hồi trước đã bảo đừng cưới loại đàn bà thấp kém này rồi, kiến thức thì nông cạn, không có quy củ phép tắc cũng coi như xong, bây giờ sống làm người cũng không ngoan ngoãn biết điều, mà đâu, chính cô đã bao giờ ngoan ngoãn biết điều đâu, trước đây lêu lổng ở ngoài còn biết lấp liếm che giấu, bây giờ thì phơi ra trắng trợn, không nể nang ai, đúng là đồ đê tiện, cũng không biết tại sao lúc trước chị dâu lại đồng ý cho cô bước vào căn nhà này!”
Bà Kim Hồng nghe cô Út nói thế, không phục phản bác lại: “Cô Út này, cô nói câu này là không đúng rồi, lúc trước cũng có phải tôi đồng ý đâu, là bố cứ khăng khăng chọn cô ta mà, nhất định phải để loại phụ nữ này bước vào nhà.”
Quân Phong Lan nghe bà ta nói thế, dường như nhớ ra điều gì đó, cô ta lén lút liếc sang ông Hai Phong đang mặt mày khó coi ngồi bên cạnh.

“Bố, bố xem bố chọn cháu dâu tốt chưa kìa, bây giờ Nhật Đình còn sống sờ sờ ra đó mà cô ta đã buông thả ra ngoài ăn chơi lêu lổng, thực sự là loại chợ búa vô liêm sỉ, không cần thể diện mà, nhà họ Quân chúng ta sao có thể chứa chấp loại phụ nữ thế này, nếu bị người ngoài biết thì một mình cô ta mất thể diện là được rồi, cũng đừng liên lụy danh dự của nhà họ Quân chúng ta.”
Bà Kim Hồng nghe cô Út nói thế, cũng đứng lên gật đầu phụ họa, bày tỏ ý kiến tán thành với suy nghĩ của cô ta: “Hoàn toàn chính xác, bố, nhất định chuyện này phải giải quyết dứt khoát cho ra ngô ra khoai, không thể đồn thổi ra ngoài được, nếu thế thì nhà họ Quân chúng ta sẽ trở thành trò cười của cả thủ đô này mất, ý của con là hãy để Nhật Đình và con đàn bà mất nết này ly hôn ngay lập tức.”
Quân Viễn Phong nghe mấy người phụ nữ nói qua nói lại, vẻ mặt nặng nề nghiêm trọng hẳn.

Hứa Thanh Khê cũng lo lắng, hồi hộp nhìn sang ông.


“Ông nội, mọi chuyện không phải như vậy.”
Cô vô thức muốn giải thích một câu, nhưng lời vừa nói ra đã bị Quân Phong Lan nghiêm nghị quát ngang mặt, ngăn không cho cô nói.

“Đủ rồi, Hứa Thanh Khê, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực đã rành rành ra đây, cô còn muốn giải thích gì nữa, cô coi tất cả chúng tôi là đồ ngu à?”
Hứa Thanh Khê híp đôi mắt lạnh lùng liếc cô ta một chút, không thèm để ý tới cô ta mà tiếp tục kiên trì nhìn Quân Viễn Phong, giải thích với ông cụ.

“Ông nội, mặc kệ ông có tin hay không, mọi chuyện không phải như mọi người nghĩ, đúng thật là con có tiếp xúc và gặp gỡ với người này, nhưng chẳng qua chỉ vì bàn chuyện hợp tác thôi.”
Cô kể lại một cách tóm lược những chuyện đã xảy ra trong buổi gặp mặt ngày hôm qua.

Rõ ràng biểu cảm trên mặt Quân Viễn Phong đã có sự thay đổi, ông cụ cũng dần xuôi lòng rồi.

Bà Kim Hồng thấy vậy lại hơi nóng nảy.

Hôm nay, cho dù thế nào bà cũng không thể để loại phụ nữ thấp hèn này dễ dàng qua ải được, nếu không đuổi cổ cô ta khỏi nhà họ Quân, thì cũng không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới có cơ hội nữa.

“Nói bậy nói bạ, nếu như là nói chuyện hợp tác làm ăn, cần gì phải tắm rửa rồi ăn mặc kiểu này? Rõ ràng là các người làm việc xong…”
Bà ta đang định tiếp tục nói xấu, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Quân Nhật Đình giận tái mặt quát to, nín luôn tại chỗ.

“Đủ rồi!”
Anh liếc ánh mắt lạnh lùng chết chóc nhìn về phía bà Kim Hồng và Quân Phong Lan, hai người to mồm nhất căn nhà này.

“Hai người quậy đủ chưa?”
Bà Kim Hồng và Quân Phong Lan đều giật mình thon thót, chợt tức giận không thôi.

“Quân Nhật Đình, cháu có ý gì? Chẳng lẽ bây giờ mà cháu vẫn còn muốn bênh vực cho loại đàn bà đê tiện không biết liêm sỉ này sao?”
Quân Phong Lan đứng lên nghiêm nghị hỏi anh.

Bà Kim Hồng cũng lên tiếng hùa theo: “Thật sự không biết con đàn bà xấu xa này cho con ăn bùa mê thuốc lú gì, để con bảo vệ cô ả như vậy, chẳng lẽ con thật sự muốn đội cặp sừng dài cả cây số trên đầu sao!”.