Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 179: Âm Mưu Nhà Họ Lâm





Bà Hương rất tức giận khi nghe Lâm Gia Nghi nói, nhưng bà cũng biết rằng một khi con gái đã muốn cái gì, không gì có thể khiến cô ta thay đổi suy nghĩ.

Bà liền quay sang trút giận lên chồng mình:
“Nhìn đứa con gái ngoan của anh kìa, thật có hiếu quá đấy!”
Ông Vĩnh nhìn vợ bằng vẻ vô tội, nhưng ông vẫn ủng hộ Lâm Gia Nghi.

Xét cho cùng, nhà họ Quân có gia thế lớn nhất trong các dòng họ ở thành phố này.

Đặc biệt là ông Hai Phong, nghe nói lúc còn trẻ ông ta đã từng leo lên đến hàm đại tá, cũng từng bí mật huấn luyện một nhóm mật vụ ở nước ngoài.

Những mật vụ này nghe đồn là một tập hợp những thiên tài từ nhiều lĩnh vực khác nhau, với những kỹ năng tuyệt vời và chỉ tuân theo mệnh lệnh của người nắm giữ một tín vật.

Quân Nhật Đình là người thừa kế xuất sắc nhất của nhà họ Quân trong nhiều năm qua, sau này đương nhiên sẽ kế thừa mọi thứ từ ông Hai Phong.

Nếu Lâm Gia Nghi kết hôn với Quân Nhật Đình, những lực lượng đó sẽ có thể giúp sức cho nhà họ Lâm vào một ngày nào đó.

Với sự ủng hộ của những con người ưu tú đó, dòng họ Lâm của họ sẽ trở thành một dòng họ thượng lưu chỉ trong gang tấc.

Nghĩ về điều này, ông Vĩnh biết rõ ràng rằng con gái ông không thể từ bỏ hi vọng bước chân vào nhà họ Quân.

“Con gái yêu, cứ kệ mẹ con, muốn làm gì thì làm, ba ủng hộ!” Ông động viên con gái, ánh mắt ông đầy vẻ mưu tính.

Lâm Gia Nghi không nhận ra điều đó, nhưng rất xúc động với những gì bố mình vừa nói.


Bà Hương lạnh lùng nhìn 2 người, liền nói một câu như dội gáo nước lạnh:
“Tôi nghĩ ông cũng lẩm cẩm rồi.

Con gái muốn làm dâu nhà họ Quân, ông làm sao có thể ủng hộ được? Đừng quên, Quân Nhật Đình đã kết hôn với Hứa Thanh Tuệ.”
Ông Vĩnh không bận tâm, lạnh lùng nói: “Bà không phải là mẹ sao? Dù sao chúng ta cũng nên ủng hộ con gái.”
Bà Hương không nói nên lời.

Lâm Gia Nghi không thèm để ý đến bà nữa, cô ta nhìn ông Vĩnh với niềm vui khôn xiết.

“Con gái, việc này cứ để bố lo.” Ông Vĩnh gật đầu.

Cùng lúc đó, tại tập đoàn Trần Quốc.

Người trợ lý vội vàng gõ cửa đi vào văn phòng chủ tịch.

“Chủ tịch, chuyện trước đây ngài yêu cầu tôi điều tra rất thú vị.”
Hứa Hải Minh ngay lập tức ngừng làm việc và nhìn người trợ lý chằm chằm, chờ đợi tin tức sốt dẻo.

“Đã tìm được người đứng sau mưu tính?” Ông Sơn khẩn trương hỏi.

“Tôi tìm được rồi, là nhà họ Lâm.” Người trợ lý nói.

Hứa Hải Minh cau mày khi nghe điều này, nhưng ông suy nghĩ hồi lâu mà chưa phản ứng gì.

“Họ Lâm nào?” Ông Minh hỏi.

Người trợ lý giải thích: “Là Lâm Gia Nghi có mâu thuẫn với cô cả nhà chúng ta.”
Hứa Hải Minh nghe xong bỗng sa sầm mặt mày.

Người trợ lý vừa nhắc đến cái tên Lâm Gia Nghi, trong đầu ông Minh đã bắt đầu sắp xếp lại sự việc.

Rõ ràng, điều này là nhằm vào Hứa Thanh Tuệ.

Mặc dù Hứa Thanh Khê bây giờ đã được đưa đến thay thế, nhưng ông hiểu rằng nhà họ Lâm làm vậy là để lợi dụng khó khăn của gia đình họ Hứa và con dâu của nhà họ Quân để đuổi con gái ông ra khỏi nhà họ Quân, để nhường chỗ cho cô con gái nhà họ Lâm.

Thật sự là đã mưu tính rất kỹ, phá vỡ nền tảng của dòng họ Hứa, gả con gái cho nhà họ Quân, quả nhiên là vô cùng nham hiểm.

‘Hừ, muốn cướp đồ của con gái ông thì còn phải xem ông có đồng ý hay không.’ Ông Minh thầm nghĩ.

Nghĩ vậy, ông lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý: “Theo dõi xem mấy người nhà họ Lâm muốn làm gì.

Nếu họ có hành động gì thì báo ngay cho tôi.”
“Vâng.” Người trợ lý kính cẩn nhận lệnh rồi quay lưng đi.

Hứa Hải Minh nhìn theo bóng lưng đang rời đi của người trợ lý, đôi mắt ông nheo lại đầy vẻ nguy hiểm.


Ông dường như đã nghĩ ra điều gì đó rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho một người.

Vài chục giây sau, ông nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hứa Thanh Khê vang lên trong điện thoại.

“Có chuyện gì vậy?”
Hứa Hồng Sơn không vòng vo mà nói thẳng: “Tôi đã tìm hiểu về vụ lần trước.

Đó là tay chân của nhà họ Lâm, và mục đích của họ chính là cô.”
Hứa Thanh Khê hơi ngạc nhiên sau khi nghe được điều này, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.

Cô đoán rằng đây là mưu kế của Lâm Gia Nghi.

Rốt cuộc, một tai nạn trong gia đình họ Hứa cũng ảnh hưởng đến cô.

Nhưng khi nghe câu cuối cùng mà Hứa Hải Minh nói, cô không khỏi ngạc nhiên.

Mục đích của họ là cô nghĩ là gì? Rõ ràng chính là nhắm vào vị trí mợ chủ nhà họ Quân.

Hứa Hải Minh không biết cô đang nghĩ gì, thấy cô không lên tiếng, ông nói tiếp:
“Trong khoảng thời gian này, cô nên chú ý hơn tới động tĩnh của nhà họ Lâm và một vài người nhà họ Quân.

Đừng để rơi vào âm mưu của họ.”
Hứa Thanh Khê gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Sau đó Hứa Hải Minh dặn dò thêm vài câu, rồi cúp máy.

Hứa Thanh Khê điện thoại xuống bằng vẻ mặt mệt mỏi.

Cô có chút cảm thấy kiệt sức trong những ngày này.

Ngay khi cô đang suy nghĩ thì điện thoại lại reo.

Cô liếc nhìn điện thoại và đó là cuộc gọi của Lê Việt Hoàng.

“Anh Hoàng, có chuyện gì sao?” Hứa Thanh Khê hỏi.

“Không có gì, chỉ là thông báo cho cô biết rằng ngày mai nhà thiết kế do công ty chúng tôi sắp xếp sẽ đến thủ đô.”
Hứa Thanh Khê khi nghe thấy lời này có chút giật mình, suýt chút nữa cô đã quên.

Cô đáp: “Tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ cử người đến đón tại sân bay và thu xếp nơi ăn uống, nghỉ ngơi.”
Lê Việt Hoàng tỏ vẻ hài lòng, nói thêm vài câu về sự hợp tác, rồi cúp điện thoại.

Vừa cúp điện thoại, Hứa Thanh Khê liền trở nên bận rộn, cô đi đến bàn làm việc để bắt đầu đối chiếu thông tin.

Chuẩn bị những thứ cần dùng cho ngày mai.


Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê đến công ty sớm.

“Chị Thanh Tuệ.” Khánh Vy chủ động chào hỏi nhưng rồi cô chợt nhớ ra điều gì.

Cô ngập ngừng nói tiếp: “Ừm...!hình như em nên gọi chị là giám đốc.”
Hứa Thanh Khê xua tay: “Không sao, em cứ gọi thế nào thấy thoải mái là được.”
Vừa nói, cô vừa chuẩn bị đi vào văn phòng.

Mới bước được 2 bước, cô liền nghĩ tới một chuyện khác, liền dừng lại dặn dò.

“Nhân tiện, Khánh Vy, lát nữa em đến sân bay để đón nhà thiết kế từ RC.”
“Vâng, thưa chị.” Khánh Vy tươi cười nhận lệnh.

Thanh Khê gật đầu, và ngay lập tức bước vào văn phòng.

Lát nữa, cô sẽ có một cuộc họp, chủ yếu bàn về thiết kế các sản phẩm quần áo mới ra mắt vào mùa thu năm sau và sự hợp tác sắp tới với RC.

Đặc biệt là về chuyện hợp tác, người của đối tác đã đến và cô phải xác định vai trò của các bên càng sớm càng tốt.

Vừa họp xong, Thanh Khê trở lại phòng thiết kế, bỗng thấy bầu không khí trong phòng thiết kế có chút u ám.

Khánh Vy đứng bên ngoài văn phòng, lau nước mắt với vẻ mặt buồn bã.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Hứa Thanh Khê bước tới và hỏi.

Khánh Vy nhìn thấy cô vội vàng lau nước mắt trên mặt, liền giải thích: “Chị Thanh Tuệ, chị bảo em đi đón đối tác, nhưng có lẽ họ không hài lòng với em.”
Hứa Thanh Khê cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Khánh Vy tường thuật lại tình huống lúc đó: “Nhà thiết kế mới cảm thấy chị không tôn trọng họ vì không đích thân ra đón ở sân bay, còn nói nhiều điều xấu xa.

Em giải thích thì họ không nghe, và vẫn chưa thể bàn về chuyện hợp tác.”
Khánh Vy rốt cuộc không nhịn được tức giận: “Có lẽ em không có tư chất gì cả.

Em thật sự không biết cách trở thành nhà thiết kế.”
Hứa Thanh Khê thấy vậy, cười an ủi: “Được rồi, đừng khóc, chuyện này là do chị không cân nhắc kỹ, không phải lỗi của em.”
Khánh Vy lắc đầu: “Không liên quan gì đến chị, bọn họ thật vô lý.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy không biết phải nói gì liền hỏi: “Họ đang ở đâu?”
Khánh Vy chỉ vào văn phòng rồi nói: “Đang ở bên trong.”.