Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 304: Đau Đến Cùng Cực





Ở thủ đô, toà nhà hành chính.

Ông Lâm vừa giao phó chuyện làm ăn xong, đang định quay về xử lý việc nhà.

Nhưng không ngờ vừa mới vào thang máy đã bị người ta chặn lối đi.

“Ông Lâm, ông chủ nhà tôi muốn nói mấy câu với ông.”
Người đàn ông đứng đầu nghiêm trang nói với giọng điệu không cho phép từ chối.

Ông Lâm sầm mặt nhìn anh ta, ánh mắt ánh mắt đảo qua người anh ta, rồi nhìn về phía chiếc ô tô đang mở cửa xe ở cách đó không xa.

“Được, tôi đi với anh qua đó.”
Sau một hồi suy tính ở trong lòng, ông ta định gật đầu bằng lòng.

Nhưng trợ lý bên cạnh lại tỏ ra lo lắng.

không thôi.

“Ông Lâm?”
Ông Lâm cho anh ta một ánh mắt yên tâm, rồi đi theo vệ sĩ về phía xe.

Sau khi lên xe, khi ông ta nhìn rõ người đàn ông trong xe, ánh mắt liền lóe lên sự kinh ngạc vô cùng.

Không phải vì ông ta quen biết người đàn ông này, mà là ông ta bị khí chất quanh thân của người đàn ông này làm kinh ngạc.


Xe đỗ dưới bóng hoàng hôn, người đàn ông có gương mặt sắc sảo mà anh tuấn, chỉ có đôi mắt ánh lên tia ngoan độc, kiêu căng khó phục tùng.

Anh lười biếng dựa lưng vào ghế xe, hai chân thon dài thoải mái gác lên nhau, nhưng đó là tư thế phòng thủ tốt nhất.

“Ông Lâm à, tôi không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.


Anh ta nghịch chiếc bật lửa trên tay và khẽ cười nói.

Ông Lâm nhìn ánh lửa mờ ảo với ánh mắt đầy cảnh giác.

Qua lời nói của người đàn ông, ông ta có thể nghe hiểu người đàn ông này biết rất rõ thân phận của mình.

Nhưng ông ta lại không biết người đàn ông này.

“Không biết ngài là ai?”
Ông ta cẩn thận mà hỏi.

Người đàn ông tất nhiên nhìn thấy được sự phòng bị của ông ta, nên anh ta khẽ cười nói: “Kẻ hèn này họ Triển, tên Hình Thiên.”
Ông Lâm nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Nguyên nhân là vì tiếng tăm của Triển Hình Thiên, ông ta cũng từng nghe không ít, anh ta là người làm ăn đen tối, kẻ gây nhức đầu nhất trong ban ngành của bọn họ.

Bởi vì biết rõ người này làm chuyện phạm pháp, nhưng không bắt được thóp của anh ta.

“Hóa ra là anh Triển Hình Thiên, không biết hành động lần này là để làm gì? ”
Trong lòng ông ta có ngàn sợi tơ lóe lên, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, vẫn lễ phép hỏi.

Triển Hình Thiên nghe ông ta nghĩ một đằng nói một nẻo nói, mà ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ông Lâm à, đừng căng thẳng như vậy, dù sao thì, chúng ta cũng coi như là người một nhà.”
Ông Lâm mím môi, trong mắt hiện lên sự phản kháng.

Dù gì ông ta cũng làm quan, điều kiêng kỵ nhất chính là dây dưa cùng loại người trong thế giới ngầm này.

“Anh Triển nói đùa.”
Triển Hình Thiên nghe vậy, hơi nhíu mày: “Xem ra ông Lâm không biết tôi là cha đẻ của đứa con trong bụng cô nhà rồi.”
Ông Lâm sửng sốt.

“Sao lại thế?”
Ông ta kinh ngạc mà mở miệng, rồi sa sầm nét mặt.

Triển Hình Thiên đương nhiên biết ông Lâm đang tức giận, nhưng anh ta cũng không hề để ý, trực tiếp nói thẳng ra chủ ý mà anh ta tìm đến đây.

“Tôi biết ông Lâm có thành kiến với tôi, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên tạm gác những chuyện này qua một bên, quan trọng là làm sao có thể cứu được Gia Nghi, ông nói có phải không?”
Ông Lâm lạnh lùng nhìn anh ta, không lên tiếng.

Triển Hình Thiên không quan tâm, tiếp tục nói: “Tôi biết các ông cho người bắt Hứa Thanh Tuệ tới để uy hiếp Quân Nhật Đình, hơn nữa Quân Nhật Đình cũng đáp ứng điều kiện của các ông, tuy nhiên, chuyện về sau, tôi cảm thấy ông Lâm và Lâm đứng không thích hợp ra mặt.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, ánh mắt ông Lâm liền sáng lên.

Hiển nhiên Triển Hình Thiên này đến là đã có chuẩn bị, đã điều tra xong hành động của bọn họ.

“Anh muốn nói cái gì?”
Ông Lâm chống lại ánh mắt của Triển Hình Thiên, trầm giọng nói.

Triển Hình Thiên nở nụ cười, nói với giọng không cho từ chối: “Tôi thay thế ông đi giao dịch với Quân Nhật Đình.”
Ánh mắt ông Lâm lóe lên, không lập tức trả lời.

Ông ta cân nhắc một lúc, như thể đã suy nghĩ thấu đáo, rồi mới gật đầu đồng ý.

“Ngài Triển nói không sai, chuyện này đích xác là chúng tôi không tiện đứng ra, nếu ngài Triển đã có lòng, vậy thì phiền ngài Triển rồi.”
Cùng lúc đó, Quân Nhật Đình cũng đã tới đồn cảnh sát.

Cục trưởng Từ tự mình tiếp đãi anh.

“Tổng giám đốc Quân Nhật Đình, ngọn gió nào đưa ngài thổi tới vậy, đi thôi, chúng ta tới phòng làm việc trò chuyện, đúng lúc nãy tôi vừa nhận được một gói trà ngon, ngay dịp để lại cho ngài thưởng thức.”
Ông ta cười nịnh bắt chuyện, nhưng Quân Nhật Đình ngăn lại.

“Không được, lần này tôi qua đây là có chuyện phải làm.”
Anh nói, rồi nhắc tới Lâm Gia Nghi: “ Tôi muốn đưa người đi khỏi nơi này, cục trưởng có thể thuận tiện không? ”
“Chuyện này thì có gì mà bất tiện hay không, nhân vật quan trọng của tổng giám đốc Đình, thì ngài cứ mang đi.”
Cứ như vậy, Lâm Gia Nghi được thả ra.

Cô cứ tưởng rằng là cha mẹ tìm được quan hệ, thả mình ra, nhưng không ngờ người cô nhìn thấy là Quân Nhật Đình.

Nhất thời, sự phức tạp và đau nhói khó tả hiện lên trong mắt cô.

“Anh Nhật Đình...”
Quân Nhật Đình hơi cau mày khi nghe những lời này.

“Đưa cô ấy lên xe!”
Anh nhìn cũng không nhìn Lâm Gia Nghi, mà chỉ trầm giọng phân phó Hứa Dịch Trầm, lên xe cũng không quay đầu lại.

Lâm Gia Nghi thấy thế, định đuổi theo theo tiềm thức, nhưng lại bị Mạc Ly cản lại.

“Cô Lâm à, mời cô lên xe!”
Cô vừa nói vừa nháy mắt với người vệ sĩ đang đứng đợi.

Họ tiến lên cưỡng chế dẫn Lâm Gia Nghi ngồi lên một chiếc xe khác.

“Các người làm cái gì vậy? Buông ra!”
Lâm Gia Nghi giãy dụa, nhưng không có tác dụng gì.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã nổ máy.

Mà bên kia, nhà họ Lâm.


Hứa Thanh Khê đã bị bà Lâm hành hạ đến mức rơi vào trạng thái hôn mê.

Nhưng cô vẫn không thể hiểu được nỗi hận trong lòng bà Lâm.

Giữa lúc bà ta định gọi người hắt nước lên Hứa Thanh Khê cho tỉnh, ông Lâm đã trở về.

“Sao bà lại đánh người thành ra như vậy?”
Ông Lâm nhìn vết thương chồng chất trên người Hứa Thanh Khê, chân mày nhíu lại, không hài lòng mà chất vấn.

Điều này làm cho bà Lâm rất khó chịu.

“Vì sao không thể đánh, cô ta khiến cho Gia Nghi nhà chúng ta ngậm biết bao nhiêu đắng, không giết cô ta đã là tôi hết tình hết nghĩa rồi!”
Ông Lâm nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt bà ta thì không thèm lý luận với bà ta.

“Ngài Triển, người thành ra như vậy, thì Quân Nhật Đình bên kia có thể sẽ không từ bỏ ý đồ, chúng ta có cách gì dự bị không?”
Ông ta nghiêng đầu hỏi, trong mắt có sự lo lắng.

Bà Lâm lúc này mới phát hiện ra Triển Hình Thiên cạnh ông Lâm, ánh mắt bà ta kinh ngạc và tò mò.

Còn chưa kịp hỏi, Triển Hình Thiên đã dẫn đầu nói: “Cách dự bị là tất nhiên, trước ông tắm rửa cho người phụ nữ này đi, thời gian giao dịch sắp tới, tôi phải lập tức chạy tới đây.”
Ông Lâm gật đầu, đi tìm quản gia, bảo quản gia sai người tắm rửa cho Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê cũng vì động tác lần này, mà cô tỉnh dậy sau cơn mê.

Cô phát hiện có người đang lôi kéo quần áo của mình, theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cô bị thương khắp người, không có khả năng phản kháng nên chỉ có thể để những người hầu gái này thay quần áo cho mình.

Sau đó cô bị mang ra một gian phòng, khi phát hiện ra mình bị vợ chồng nhà họ Lâm giao cho một tên đàn ông xa lạ, thì sắc mặt chợt tái.

Nhưng không đợi cô hét lên, cô đã bị đánh ngất xỉu.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc cô tỉnh lại lần nữa thì phát hiện ra mình bị trói ở trên xe.

Cô nghĩ đến cảnh tượng trước khi mình bị đánh ngất xỉu, sắc mặt cô tái mét.

Bởi vì cô không biết cô bị vợ chồng nhà họ Lâm giao cho ai, thậm chí còn không biết mình sẽ bị mang tới chỗ nào.

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, vừa cố chịu đựng sự đau đớn trên người, vừa cố gắng ngồi dậy quan sát tình hình bên ngoài.

Nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân mình, hành động mãi mà không được, lại còn khiến mình mệt mỏi thở hồng hộc, toàn thân đau đớn đến cùng cực..