Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 333: Chỉ Cần Không Chết Thì Không Có Chuyện Gì Lớn Cả





Hà Văn Tuấn ở bên cạnh nhìn sang, không biết làm sao chỉ đành lắc đầu.

Cậu có thể nhìn ra Mạc Ly có tâm tư khác với tổng giám đốc, nhưng cậu ta thấy đó là việc phí công vô dụng.

Đặc biệt bây giờ tổng giám đốc càng ngày càng quan tâm đến mợ chủ thì chuyện đó lại càng không có khả năng.

Cậu nghĩ đến điều này, lại nghĩ đến chuyện Mạc Ly là nhân tài khó có được, không muốn cô ta vì vậy mà mất đi tiền đồ của mình, tiến lên khuyên bảo.

“Mạc Ly, cho dù cô có tâm tư gì, tôi khuyên cô một câu, đừng động đến mợ chủ, cô ấy là vảy ngược của tổng giám đốc, tôi nghĩ cô hẳn biết rõ hậu quả nếu chọc giận tổng giám đốc.”
Nói xong, cậu ta đi thẳng rời khỏi chỗ Mạc Ly.

Mạc Ly không cử động, nhưng từ sắc mặt của cô ta có thể nhìn ra, cô ta đã để ý những lời Hà Văn Tuấn nói.

Có thể vì đã hiểu rõ, trong lòng cô ta có một ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

Dựa vào đâu chứ?
Người phụ nữ như Hứa Thanh Khê lấy tư cách gì để đứng cạnh anh chứ, trở thành vảy ngược không thể đụng đến của anh!
Hứa Thanh Khê không biết sự hận thù của Mạc Ly đối với cô đã sâu hơn.

Cô đợi sau khi Mạc Ly đã rời đi, cô vẫn xoay xung quanh Quân Nhật Đình.

Lấy nước lau người cho Quân Nhật Đình.


Lúc cởi quần áo dính máu loang lổ trên người Quân Nhật Đình, lòng cô thắt lại.

Nhất là lúc nhìn thấy vết thương trên vai rỉ ra chút máu, cô hít vào một ngụm khí lạnh.

“Cái này mà anh bảo là không nghiêm trọng sao.”
Cô cầm khăn mặt, nghẹn ngào nói, muốn đánh người nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến vết thương của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình thấy cô đột nhiên rơi nước mắt, đau lòng lau đi.

“Khóc cái gì mà khóc, chỉ cần không chết, tất cả đều không phải là chuyện lớn!”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, đột nhiên tức giận nhìn anh chằm chằm.

“Phủi phui...!Làm gì có kiểu nguyền rủa như vậy chứ!”
Quân Nhật Đình bật cười, xoa gò má của cô, an ủi nói: “Được rồi, đừng lo lắng, không phải bây giờ anh không có chuyện gì hay sao?”
Hứa Thanh Khê mím môi, nắm chặt tay anh.

“Được, em không lo lắng, nhưng em không hy vọng sẽ có lần sau nữa, hơn nữa sau này nếu như anh bị thương thì cũng không cần giấu giếm em.”
Quân Nhật Đình gật đầu.

Sau đó, Hứa Thanh Khê giúp Quân Nhật Đình mặc quần áo bệnh nhân sạch sẽ vào, sau một hồi lăn qua lộn lại, Quân Nhật Đình cũng mệt mỏi, mơ mơ màng màng đã ngủ.

Hứa Thanh Khê nhìn Quân Nhật Đình đang ngủ say, trong lòng đầy sự áy náy.

Nếu không phải do cô sơ ý, thì sao sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ.

Cô cứ mải suy nghĩ lung tung, dần dần có chút không kìm được, dựa đầu vào sofa ngủ mất.


Hôm sau, bà Quân và Quân Thanh biết tin của con trai mình bị thương đang ở trong bệnh viện, vội vàng chạy tới.

Không ngờ, vừa đến bệnh viện gặp Lê Ngọc Mỹ cũng đến thăm Quân Nhật Đình.

Ba người cùng nhau chạy tới phòng bệnh.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng động, từ trên ghế salon thức dậy, trông thấy người vào phòng là mấy người bà Quân, lập tức lên tiếng chào hỏi.

“Ba, mẹ, cô chủ Lê, sao mọi người đã đến rồi?”
Bà Quân nhìn thấy cô đột nhiên tức giận quát lớn.

“Sao tôi lại đến ư? Cô nói không thấy ngại sao, nếu không phải thứ yêu tinh như cô hại Nhật Đình phải nằm viện thì sao tôi phải tới chứ? Từ lúc cô bước vào nhà họ Quân thì chúng tôi không có một ngày nào yên ổn cả!”
Hứa Thanh Khê bị bà ta trách mắng một hồi rất khó chịu, nhưng lại không thể phản bác lại một câu.

Bởi thật sự là do cô làm hại Quân Nhật Đình bị thương nằm viện, cho nên cô không phản bác, tùy ý bà Quân răn dạy.


Lê Ngọc Mỹ chứng kiến Hứa Thanh Khê ngoan ngoãn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Cô ta biết chuyện xảy ra tối qua, cho nên trong lòng vẫn luôn lo lắng, dẫn đến cả tối không hề chợp mắt được.

Cứ tưởng rằng sáng nay sẽ nghe được tin Hứa Thanh Tuệ bị bỏ lại, tuy nhiên lại nhận được tin tức Quân Nhật Đình bị thương.

Khi đó, cơ bản cô ta không để ý tới Hứa Thanh Tuệ, nha chóng chạy đến bệnh viện, lại không ngờ được sẽ chứng kiến một Hứa Thanh Tuệ không hề sứt mẻ gì!
Tại sao có thể như thế được? Người đàn ông kia đã không ra tay?
Rõ ràng anh ta đã đồng ý với mình rồi mà!
Trong lòng cô ta nghi ngờ, không hề để ý thấy phản ứng của mình đều bị Hứa Thanh Khê trông thấy.

Hứa Thanh Khê không hiểu tại sao Lê Ngọc Mỹ lại dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn mình, hơn nữa trong ánh mắt cô ta còn có suy nghĩ khác nữa.

Điều này khiến cho cô cảm thấy có cảm giác kì quái.

Vì sao cô ta lại có phản ứng như vậy chứ?
Lẽ nào cô ta biết cái gì?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hứa Thanh Tuệ tràn ngập hoài nghi.

Nhưng cũng chỉ là hoài nghi.

Mà trong lúc đó cô đang bị bà Quân quát tháo, nên cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy.

Trái lại Quân Nhật Đình nằm trên giường bệnh bị bọn họ đánh thức.

Anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê giống như nàng dâu bẽn lẽn đứng trước mặt mẹ mình, nhất thời nhíu mày.

“Mẹ, sao mọi người lại đến đây?”
Bà Quân thấy anh đã tỉnh, cũng không thèm dạy dỗ Hứa Thanh Khê nữa, vội vàng đi tới bên giường bệnh ân cần hỏi: “Nhật Đình, con tỉnh rồi, trong người cảm thấy thế nào? Có cần gọi bác sĩ đến khám hay không.”
Lê Ngọc Mỹ cũng bình tĩnh lại, bước đến hùa theo: “Đúng vậy, Nhật Đình, anh không sao chứ, nghe nói anh bị thương, làm em sợ hết hồn.”
Lúc này Quân Nhật Đình mới chú ý tới Lê Ngọc Mỹ, hơi kinh ngạc.

“Ngọc mỹ, em cũng đến rồi à.”
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng lại.

“Anh bị thương, sao em có thể không tới được chứ?”
Bà Quân cũng vội nói: “Nhật Đình con nói cái gì vậy, Ngọc Mỹ quan tâm con nên mới đến, không giống như vài người, ngoại trừ mang đến phiền toái cho con, cũng không giúp ích được gì.”
Quân Nhật Đình nhíu mày, sao anh không hiểu mẹ đang nói đến Hứa Thanh Khê chứ.

“Mẹ, đây là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến Thanh Tuệ.”
Bà Quân không muốn cãi nhau với anh, nhưng thấy vẻ mặt không sao của con trai, cuối cùng bà cũng không nói gì nữa.

Nhưng cho dù có như vậy thì bà cũng không vừa ý với Hứa Thanh Khê ở bất cứ điểm nào, không là mắt thì cũng không thích mũi.


Hứa Thanh Khê cảm thấy rất ấm áp khi Quân Nhật Đình đã nói đỡ cho mình, cũng không để ý lắm đến sắc mặt của bà Quân.

Dù sao bà ta không thích cô cũng không phải ngày một ngày hai gì.

Cứ như vậy, nhờ có Quân Nhật Đình điều hòa một chút, bầu không khí trong phòng bệnh cũng được coi như là bình thường.

Hứa Thanh Khê đi mua bữa sáng, giúp Quân Nhật Đình ăn sáng.

Bà Quân thấy cô cũng cố gắng hết sức chăm sóc con trai mình, thái độ đối với cô mới dễ chịu đi một chút.

Nhưng Lê Ngọc Mỹ không chịu được cảnh Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình thân mật với nhau, ở lại một lúc rồi rời đi.

Quân Nhật Đình cũng không giữ cô ta lại, điều này khiến lòng cô ta rất khó chịu.

Nhưng cô ta vẫn cố xốc lại tinh thần tạm biệt mọi người.

“Em về đây.

Nhật Đình anh cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, ngày mai em lại đến thăm anh.”
Nói xong, dưới ánh mắt của Quân Nhật Đình xoay người rời đi.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng đang rời đi của ta, cảm thấy rất khó hiểu.

Đương nhiên, Lê Ngọc Mỹ không hề chú ý tới điều này.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, chưa kịp lên xe đã gọi điện thoại cho Diệu Tư.

“Alo?”
Rất nhanh trong điện thoại đã truyền tới âm thanh mệt mỏi của Diệu Tư.

Lê Ngọc Mỹ không cảm thấy gì, cầm điện thoại lớn tiếng chất vẫn: “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Đưa một cơ hội tốt như vậy cho anh, sao người không hề bị gì vậy?”
Diệu Tư chưa bao giờ bị người khác chất vấn như vậy, đáy mắt lóe lên sự tức giận, nhưng rất nhanh đã bị anh ta nén lại.

Dù sao lúc này người phụ nữ này còn có ích cho anh ta.

“Cơ hội là do cô đưa cho tôi, nhưng cô không nói cho tôi biết Quân Nhật Đình có bản lĩnh lớn như vậy!”.