Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 346: Chờ Đợi Cô Là Vạn Kiếp Bất Phục





Quân Nhật Đình nghe thế, sắc mặt vô cùng xấu.

Anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ cô đi tập hợp người, chờ tôi ở khu phía nam.”.

Ngôn Tình Hài
Dứt lời anh lập tức ngắt điện thoại.

Mạc Ly nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.

Hứa Thanh Tuệ đúng là không ở yên một chỗ được mà, biết rõ là có nguy hiểm lại cứ thích rước phiền toái về cho cậu chủ.

Tuy rằng cô ta tức giận nhưng không có dám lơ là công việc, lập tức làm theo mênh lệnh của cậu chủ.

Hứa Thanh Khê cũng không biết những chuyện này, cô ở bệnh viện giúp mẹ vệ sinh cá nhân xong, lại mát xa cho bà một lát mới rời đi.

Ngay lúc cô rời khỏi bệnh viện, Hứa Hải Minh liền gọi điện thoại đến.

“Hứa Thanh Khê, con đang ở đâu?”
Giọng Hứa Hải Minh truyền qua điện thoại vô cùng không kiên nhẫn.

Hứa Thanh Khê nheo nheo mắt, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Con mới ra khỏi bênh viện, chuẩn bị về nhà.”

Hứa Hải Minh nghe vậy, không nghĩ ngợi gì mà lập tức ra lệnh: “Bây giờ con lập tức quay lại bệnh viện, không được đi ra ngoài, nhất là gặp người của nhà họ Quân.”
Hứa Thanh Khê giật mình, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối.

“Tại sao?”
Giọng cô có chút chất vấn, nghĩ rằng Hứa Thanh Tuệ muốn bắt cô quay về.

Hứa Hải Minh không nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, lạnh lùng nói: “Thanh Tuệ bị bắt rồi, người bắt nó chắc chắn không biết có đến hai Hứa Thanh Tuệ, cho nên con trốn đi, không được để cho ai biết sự tồn tại của con, nếu không coi như tiêu đời.”
Ông ấy nói xong, có lẽ là sốt ruột đi cứu Hứa Thanh Tuệ nên trực tiếp cúp máy.

Hứa Thanh Khê nhìn điện thoại hồi lâu mới dần dần tiêu hóa hết tin tức.

Hứa Thanh Tuệ bị bắt rồi!
Sắc mặt cô tái nhợt, đồng thời cũng biết vì sao Hứa Hải Minh sắp xếp như vậy
Bởi vì Quân Nhật Đình biết được tin tức sẽ đi cứu viện.

Nghĩ vậy, cô lo lắng không thôi.

Không phải lo lắng Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Tuệ gặp mặt mà là lo lắng Quân Nhật Đình có thể sẽ bị thương.

Dù sao kí ức về mấy lần bị bắt cóc trước đó vẫn rất mới mẻ.

Càng nghĩ trong lòng cô càng hoảng sợ, cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy được.

Nghĩ vậy cô lập tức quyết định, đến một cửa hàng quần áo gần đó thay một bộ đồ khác.

Chờ đến khi cô ra khỏi cửa hàng quần áo thì đã rất khác với ngày thường.

Ngoại hình của cô rất đẹp nhưng lại thay đổi thành rất bình thường, quần áo cũng đổi thành một bộ đơn giản, quần jean cùng với áo thun.

Cô đối rất vừa lòng với ngoại hình bây giờ, chỉ cần không đứng trước mặt Quân Nhật Đình, nếu nhìn ở phía xa chắc chắn sẽ không nhận ra cô.

Cứ như vậy Hứa Thanh Khê bắt xe đến tập đoàn Quân thị.

Một lúc sau tập đoàn Quân thị đã ở trước mặt.

Cô đang định đi hỏi thăm hành tung của Quân Nhật Đình, một chiếc xe quen thuộc chạy như bay qua.

Quân Nhật Đình ngồi ở ghế lái, vẻ mặt căng thẳng lái xe.

Hứa Thanh Khê nhìn theo, sắc mặt trắng bệch, theo bản năng đuổi theo.

Nhưng mà chạy bộ sao có thể so với ô tô chứ.


Mắt thấy xe của Quân Nhật Đình sắp chạy mất, cô chạy đến ngã tư chuẩn bị bắt thêm một chiếc xe nữa để đuổi theo.

Nhưng cô chưa kịp bắt taxi đã thấy xe của Trần Hoài Tâm chạy đến.

“Thanh Khê.”
Trần Hoài Tâm hạ cửa sổ xe xuống, vô cùng kinh ngạc khi thấy Hứa Thanh Khê, đáy mắt tràn ngập vui sướng.

“Đã lâu không gặp em, lần này rốt cuộc để anh tìm thấy em rồi.”
“Hoài Tâm, sao anh lại ở đây?”
Hứa Thanh Khê cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng rất đau đầu.

“Anh đi ngang qua, thấy em đang đón xe cho nên lái qua đây, em muốn đón taxi hả? Hay để anh chở em đi”
Trần Hoài Tâm hiển nhiên nhìn ra nét vội vàng trên mặt Hứa Thanh Khê, chủ động đề nghị.

“Không cần đâu, anh bận việc thì cứ đi đi, em đón xe là được rồi”
Tuy Trần Hoài Tâm đã gặp Hứa Thanh Tuệ, anh ta cũng biết là cô hoán đổi thân phận, nhưng cô không muốn anh ta biết quá nhiều.

Dù sao việc này cũng là một bí mật quá lớn, đi sai một bước cô sẽ vạn kiếp bất phục.

Cô nói xong liền xoay người rời đi.

Trần Hoài Tâm không do dự bước xuống xe.

“Thanh Khê!”
Anh ta túm lấy tay cô, trong mắt ngập tràn lo lắng.

“Anh biết em có bí mật không muốn cho anh biết, nhưng chúng ta là bạn bè, những lúc em cần trợ giúp, anh hy vọng có thể giúp được cho em”
Hứa Thanh Khê nhìn anh ta, vô cùng phiền muộn.

Cô biết nếu gặp Trần Hoài Tâm sẽ rất phiền phức mà.

Cô rất lo lắng, nhất là khi xe của Quân Nhật Đình đã sắp biến mất rồi.

Trần Hoài Tâm tất nhiên thấy sự vội vàng trên mặt cô, nhìn theo hướng mà cô đang nhìn.

“Thanh Khê, không biết là em đang tìm cái gì, nhưng nếu em không nhanh lên thì sẽ mất dấu chiếc xe phía trước mất.”
Hứa Thanh Khê không thể từ chối nên chỉ có thể đồng ý lên xe anh ta.

“Anh giúp em đuổi theo chiếc xe phía trước.”
Cô rất nhanh lên xe, chỉ vào bóng dáng chiếc xe Maybach phía trước, vội vàng nói: “Đuổi theo nhưng đừng để anh ấy phát hiện ra”
Trần Hoài Tâm nhìn theo hướng cô chỉ, nheo mắt, bảo cô thắt dây an toàn rồi tăng tốc đuổi theo chiếc xe đó

Tuy xe anh ta so với xe của Quân Nhật Đình thì thua một chút, nhưng tính năng vẫn không tồi.

Sau vài phút toàn lực đuổi theo chiếc xe đó, rốt cục khoảng cách của hai chiếc xe đã được rút ngắn.

“Thanh Khê, khoảng cách này khá an toàn, gần nữa anh sợ đối phương sẽ phát hiện ra chúng ta.”
Trần Hoài Tâm nói ra suy nghĩ của mình, Hứa Thanh Khê cũng thấy rất đúng.

Ở chiếc xe phía trước, Quân Nhật Đình một lòng lo lắng cho Hứa Thanh Tuệ nên không phát hiện ra có xe đi theo phía sau.

Sắc mặt anh u ám chạy đến điểm hẹn.


Cùng lúc đó, người đàn ông đang chờ để giao dịch với Quân Nhật Đình nhận được một cuộc điện thoại.

“Tôi nghe nói cậu đã bắt được người rồi?”
Giọng nói âm trầm của Diệu Tư truyền qua điện thoại.

Người đàn ông liếc mắt nhìn người phụ nữ bị hắn trói trên ghế, khẽ cười nói: “Đúng vậy, có lẽ tôi sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi, Quân Nhật Đình đang đem đồ đến rồi.”
Diệu Tư nghe vậy, nở một nụ cười khát máu.

“Tốt lắm! Nhưng hiện tại tôi không muốn giao dịch với anh ta”
Anh ta âm độc nói, trong mắt không che dấu được tức giận.

Người đàn ông nghe vậy, mày nhíu chặt, hơi thở nguy hiểm chất vấn: “Làm sao? Anh muốn rút lui sao?”
“Không, tôi sẽ phái người qua đó bắt người về đây”
Diệu Tư biết người đàn ông hiểu lầm, phản bác: “Muốn anh ta đem đồ giao ra, thật ra đối với anh ta mà nói thì rất đơn giản”
Nói đến đây, anh ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ vì bắt Quân Nhật Đình anh ta đã tốn hết mấy tỉ, nếu dễ dàng buông tha anh như vậy, lửa giận trong lòng anh ta không thể dập tắt được.

Người đàn ông không biết được suy nghĩ của anh ta, chỉ cần biết anh ta không rút lui là gã thấy an tâm rồi.

“Sao anh không nói sớm, bây giờ chắc Quân Nhật Đình đã mang theo thứ đó đến đây, nếu anh muốn mang người đi phải phái thêm vài người đến đây, một mình tôi không thể nào làm được.”
Diệu Tư cũng hiểu được, vuốt cằm đáp: “Yên tâm, tôi sẽ phái vài người đến chỗ anh, anh phải canh chừng cô ta cẩn thận, tuyệt đối không thể để Quân Nhật Đình cứu cô ta đi.”.