Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 349: Muốn Mày Sống Không Bằng Chết





Ngày hôm sau, tại sân bay thủ đô.

Một cặp vợ chồng trông rất tình tứ xuất hiện ở cửa ra của sân bay.

Người đàn ông mặc chiếc áo khoác da bó sát người làm tôn lên thân hình cao lớn vạm vỡ của mình, khí thế vô cùng bức người.

Còn người phụ nữ đi bên cạnh anh ta trông có vẻ nhỏ nhắn, nhưng cũng rất cao, mái tóc vàng uốn xoăn thả ngược gió, đường cong gợi cảm trên cơ thể thoắt ẩn thoát hiện.

Quả không ngoa khi nói rằng vẻ đẹp này là sự pha lẫn giữa thiên thần và ác quỷ.

Nhiều người bị thu hút bởi vẻ ngoài của cả hai, nhưng bọn họ giống như không để tâm đến những ánh mắt đó, thản nhiên bước qua.

Họ đến một khách sạn, chờ vào phòng rồi cả hai mới vội tách ra, thoát khỏi vai diễn một cặp đôi yêu nhau.

"Anh đi liên lạc với Thiên Lang đi, tôi hơi mệt, muốn chợp mắt một chút."
Người phụ nữ vừa nói xong đã thoải mái nằm lên giường.

Nhưng những người đã từng luyện võ đều có thể nhìn thấu, dáng nằm tùy ý của cô ấy thực ra là tư thế phòng thủ tốt nhất, không sợ bị bất kì kẻ nào đánh úp bất ngờ.

Người đàn ông thấy thế, cũng không thèm tranh cãi nhiều lời, lấy trong người ra một thiết bị nhắn tin.

Chẳng bao lâu sau, trong điện thoại vọng đến một giọng nam lãnh đạm.


"Thiên Lang, chúng tôi đến nơi rồi, anh với con tin đang ở đâu vậy?"
Người đàn ông mặc áo da vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt lên bàn trà.

Thiên Lang cười nhẹ, gã cũng chính là kẻ được thuê bắt cóc Hứa Thanh Tuệ: “Tôi đang ở một căn nhà bỏ hoang ở Đông Thành, hai người qua đây đi, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, mục tiêu lần này vô cùng gian xảo."
Người đàn ông mặc đồ da ậm ừ, liếc nhìn người phụ nữ trên giường, nói chuyện được một lúc thì cúp máy.

Đến chiều, ba người bọn họ cuối cùng cũng gặp nhau ở căn nhà bỏ hoang ở Đông Thành.

"Thiên Sát, Thiên Hồ."
Thiên Lang nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ, liền gọi.

Thiên Sát chính là người đàn ông mặc áo da, còn Thiên Hồ chính là người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đó.

"Người mà ông chủ cần đâu rồi?"
Thiên Sát vừa nhìn thấy gã đã lập tức hỏi về Hứa Thanh Tuệ.

"Tối qua cô ta làm ầm ĩ cả một đêm, tôi dán miệng cô ta lại trói ở trong kia rồi."
Vừa dứt lời, Thiên Lang dẫn hai người bọn họ đến chỗ giấu con tin.

Ba người họ cứ thế tiến vào trong một căn nhà bỏ hoang, vừa mở cửa thì đập vào mắt đã là bộ dạng nhếch nhác bị trói trên đất của Hứa Thanh Tuệ.

Cô ta nghe thấy tiếng động bèn mở mắt ra nhìn.

Lúc cô ta nhìn thấy Thiên Lang, trong mắt như bừng bừng trào sôi lửa giận.

Nếu không phải miệng bị dán lại, cô ta đã có thể mắng gã một trận cho đáng rồi.

Cứ như vậy, cô ta không ngừng giãy giụa trên mặt đất, chỉ còn nghe thấy mấy tiếng ú ớ không rõ ràng.

Cũng không biết có phải đều là phụ nữ với nhau nên khó trách cảm thấy phiền chán hay không, Thiên Hồ bực mình đùng đùng bước tới giáng cho Hứa Thanh Tuệ một bạt tai.

"Yên lặng chút đi!"
Ả ta lạnh lùng răn đe.

Hứa Thanh Tuệ choáng váng.

Má trái sưng vù đau đớn, cả năm ngón tay đều in hằn trên mặt trông vô cùng rõ ràng.

"Con khốn, mày dám đánh tao!"
Hứa Thanh Tuệ hoàn hồn, cái tát lúc nãy vô tình làm rơi miếng vải bịt miệng xuống đất, cô ta sẵng giọng hét lên đầy phẫn uất.

"Ồn chết đi được!"
Thiên Hồ nhíu mắt nguy hiểm, tay trái lại giáng thêm một bạt tai.

Lần này ra đòn còn hiểm hơn lần trước, Hứa Thanh Tuệ bị ả ta đánh đến khóe miệng ứa máu.


Hứa Thanh Tuệ đau đến cùng cực, trong lòng hận đến tận xương tủy.

Cô ta chưa từng phải chịu nỗi nhục nhã nào như vậy.

"Con khốn, tốt nhất đừng để tao ra được khỏi đây, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!"
Cố nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm u đến lạnh người nhìn về phía Thiên Hồ.

Thiên Hồ hơi nhíu mắt, nhận ra hận ý muốn ăn tươi nuốt sống của đối phương, đáy mắt chợt quét qua một tia tàn độc.

Đúng lúc muốn dạy dỗ Hứa Thanh Tuệ một lần nữa, cổ tay bỗng bị người khác tóm chặt lấy.

"Đủ rồi Thiên Hồ, cô đánh chết người rồi làm sao ăn nói với ông chủ?"
Thiên Sát trầm giọng cảnh cáo.

Thiên Hồ hừ lạnh, vẫn căm hận nhìn Hứa Thanh Tuệ, uy hiếp: “Còn ồn ào nữa, tao cắt lưỡi của mày ngay đấy!"
Vừa nói xong, cô ta giằng tay khỏi Thiên Sát, đi qua bên cạnh.

Mặc dù Hứa Thanh Tuệ vẫn đang giận tím mặt, nhưng chung quy lại vẫn bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Thiên Hồ áp đảo, không dám hé răng nửa lời.

Thiên Lang nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười: "Chuyện gì nữa đây? Ai chọc cô nổi điên đến như vậy?"
Thiên Sát bất đắc dĩ trả lời thay: “Anh thừa biết mà, cô ta mà ngủ không đủ giấc thì sẽ trở nên cực kì nhạy cảm với mấy thứ ồn ào!"
Nghe hai người họ nói chuyện, Thiên Hồ đảo mắt, vô cùng mất kiên nhẫn: “Còn muốn bàn chuyện chính không đây?"
Nghe vậy, cả hai lập tức đi về phía Thiên Hồ.

"Lúc hai người đến đây, phía ông chủ căn dặn như thế nào?"
Thiên Lang quét mắt nhìn Thiên Hồ và Thiên Sát.

Thiên Sát không chút giấu giếm, chỉ nói đơn giản: "Ông chủ muốn chúng ta đưa người về.

Còn Thiên Hồ sẽ ở lại đây giả làm con tin rồi giao dịch với Quân Nhật Đình.

Đến lúc đó anh ta sẽ cử người đến phối hợp với chúng ta."
Thiên Lang đồng ý không chút nghĩ ngợi.

Ngược lại, Hứa Thanh Tuệ nghe thấy kế hoạch của bọn họ, mặt liền biến sắc.

"Bọn mày muốn đưa tao đi đâu?"
Cô ta lớn tiếng hỏi, nhưng đáp lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Thiên Hồ, dọa cô sợ đến không dám hỏi thêm nửa chữ.

Bởi vì cô hiểu, người phụ nữ này không phải loại người dễ chọc vào.

Vả lại lời ả ta nói cũng không phải là giỡn chơi.

Cô ta không thể bị thương được!
Hứa Thanh Tuệ không ngừng trấn an bản thân, vừa âm thầm cầu nguyện.


Cô ta đã mất tích gần một ngày một đêm ở đây, có lẽ người đó cũng đã nhận được tin tức rồi.

Hy vọng anh ta có thể mau chóng tìm thấy cô ta, mang cô ta đi khỏi nơi quỷ quái này.

Mà chuyện này quả thực cũng giống hệt như những gì cô nghĩ.

Tập đoàn Quân Thị.

Hứa Hải Minh đợi suốt một ngày một đêm cũng không nhận được tin tức gì của con gái mình, bộ dạng cứ bồn chồn không yên.

Đúng lúc này, trợ lý vội vàng đi vào.

"Tổng giám đốc, quầy lễ tân dưới lầu nói có người muốn gặp ngài."
Hứa Hải Minh từ chối ngay lập tức mà không cần suy nghĩ: "Không gặp, không gặp..."
Còn chưa kịp nói xong đã bị giọng nói thất thanh của trợ lý cắt ngang.

"Các anh là ai? Ai cho phép các anh lên đây?"
Trợ lý vừa nói xong đã bị mấy người mặc tây trang màu đen khí thế cao ngạo đẩy hẳn sang một bên, xông thẳng vào văn phòng.

"Mấy người là ai?"
Hứa Hải Minh cau mày nhìn mấy người vừa đến, có thể cảm nhận rõ ràng bọn họ không phải là người thường, trên người toàn là sát khí.

"Ông Hứa, chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ông muốn cứu cô Hứa có phải không?"
Người đàn ông đeo kính râm đứng đầu trong nhóm đó nhìn Hứa Hải Minh, mặt lạnh tanh không nhìn ra được cảm xúc gì.

Hứa Hải Minh hoang mang, trong lòng đầy nghi ngờ: “Ý anh là gì?"
Người đàn ông mặc đồ đen nghe thấy vậy, nói thẳng không chút vòng vo: “Ông chủ của chúng tôi cử chúng tôi đến đây giúp ông cứu cô Hứa."
Hứa Hải Minh nhất thời mơ hồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Ông chủ của các anh là ai? Có quan hệ gì với Thanh Tuệ nhà chúng tôi? Tại sao tôi phải tin tưởng các người?"
Người mặc đồ đen dường như đã đoán trước được Hứa Hải Minh sẽ hỏi câu này, sắc mặt vẫn không thay đổi, trả lời ngay: “Ông Hứa, thật sự xin lỗi, hiện giờ tôi không thể trả lời được những câu hỏi này, nếu như ông muốn biết, có thể đợi đến khi cứu được cô Hứa ra rồi hỏi cô ấy."
Hứa Hải Minh thấy vậy, ngầm hiểu bản thân sẽ không lấy được tin tức có lợi nào từ bọn họ.

Hơn nữa, ông ta đoán lai lịch của mấy người này cũng không hề đơn giản, trong lòng lại đang vô cùng lo lắng cho sự an toàn của Thanh Tuệ, đành phải nhượng bộ bàn bạc kế sách cứu người với bọn họ.

"Được, các anh không muốn nói, tôi cũng không hỏi nữa.

Lúc nãy các anh nói đến đây giúp tôi cứu người, vậy bây giờ các anh đã có tin tức gì của Thanh Tuệ chưa?"
Người mặc đồ đen gật đầu: “Dĩ nhiên là có rồi, nhưng có điều, chúng tôi cần ông hợp tác mới có thể cứu được cô Hứa.".