Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 35: Tôi Không Có Ác Ý





Vừa xong bữa cơm trưa, ông Hai Phong liền sai người đến đón Hứa Thanh Khê, cùng ông đi ra ngoài.

Xe chạy thẳng đến trước một quán trà tọa lạc trên một con phố cổ kính mới ngừng lại, Hứa Thanh Khê vội vàng cẩn thận đỡ ông Hai Phong xuống xe.

Thấy mặt cô có vẻ căng thẳng, ông Hai Phong cười nói, “Ông có phải là loại đồ sứ quý giá dễ vỡ đâu."
Bất quá nhìn biểu cảm của ông cũng biết ông rất hài lòng với sự chăm sóc của cháu dâu.

Hứa Thanh Khê chu môi làm nũng, "Ông nội đương là quý giá rồi, chỉ cần ông nội lên tiếng một cái trên dưới nhà họ Quân còn không sợ vỡ mật ra ý chứ."
"Cái con bé này sao lại khéo mồm khéo miệng thế chứ."
Ông Hai Phong bị chọc cười, kéo cánh tay cô đi vào trong, nói, "Lần này chắc chắn là Tư Tấn đang sốt ruột chờ rồi."
Quán trà không lớn nhưng rất cổ kính, mọi trang trí đều nhuốm màu thời gian, hết sức có ý vị.

Vừa mới vào đến nơi, liền thấy mùi trà thơm xông vào mũi, hương thơm lơ lửng lượn lờ bên trong quán trà, thấm vào tận tâm can.

"Hai Phong!"
Thấy hai ông cháu Hứa Thanh Khê đi vào, rất nhanh liền vang lên tiếng chào hỏi nồng nhiệt, chủ quán trà cũng đặc biệt bước ra cửa nghênh đón.

Rõ ràng ông Hai Phong là khách quen của nơi này.


Ông Hai Phong gật đầu một cái, "Tư Tấn đã đến chưa?"
Chủ quán gật đầu một cái, "Ông Tư Tấn đã đến được một lúc rồi, ông ấy đang ở bên trong, cố ý dặn dò tôi đứng đây chờ cụ đến."
"Ha ha, Tư Tấn trước giờ vẫn luôn chu đáo như vậy."
Ông Hai Phong ha ha cười to mấy tiếng, “Hôm nay tôi sẽ cho Tư Tấn một bất ngờ."
Ông vừa nói, vừa kéo Hứa Thanh Khê đi lên lầu hai.

Chủ quán thấy vậy, không kiềm được kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Khê một cái.

Hai Phong là ai bọn họ đều biết rõ, đó là một doanh nhân lão luyện tiếng tăm lừng lẫy ở đất thủ đô, không ai không biết đến không ai không nghe qua.

Nhưng mà trước giờ cũng chưa từng thấy ông Hai Phong đưa người nào đến đây, lần này lại dẫn theo một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đến, còn có dáng vẻ rất thân mật.

Ông chủ không kiềm được cảm thấy coi trọng Hứa Thanh Khê hơn một chút.

Trên tầng hai là khu vực dành cho khách quý hết sức yên tĩnh, chỉ có mấy người mặc đồng phục nhân viên phục vụ màu trắng, bận rộn đi lại mà không phát ra tiếng động.

Thấy ông Hai Phong cùng Hứa Thanh Khê đi lên, nhân viên liền ân cần đón hai người vào trong.

Hai người đi vào, liền nhìn thấy một ông cụ mái tóc hoa râm, tinh thần quắc thước ngồi đó chờ sẵn, một tay cầm một bình sứ nhỏ, đang ngắm nghía cẩn thận.

Trong gian phòng trang nhã, hương trà bảng lảng nhẹ nhàng, mũi ngửi mùi thơm thoang thoảng, lòng cũng buông lỏng không ít.

"Rốt cuộc ông cùng đến."
Thấy ông Hai Phong đi vào, ông cụ kia liền đứng lên đón.

Nghe hai người bạn cũ hàn huyên một hồi, liền biết bọn họ thường xuyên đi ra ngoài với nhau thưởng trà trò chuyện.

"Giới thiệu với ông một chút, đây là Hứa Thanh Tuệ cháu dâu của tôi."
Ông Hai Phong và ông Tư Tấn nói chuyện một lúc, liền sực nhớ ra chưa giới thiệu Hứa Thanh Khê.

"Con chào ông Tư!" Hứa Thanh Khê ngồi một bên liền lễ phép chào hỏi.

Ông Tư Tấn lúc này mới cẩn thận quan sát cô gái trẻ này một chút, chỉ thấy cô có một gương mặt hết sức trong sáng thuần chân, làn da mịn màng trắng nõn, một đôi mắt long lanh trong suốt thấy đáy, ăn mặc cũng đơn giản phóng khoáng, có vẻ là một đứa trẻ rất ngoan.

Ông không kìm được bèn gật gù một cái, cười nói, "Hai Phong, ánh mắt chọn cháu dâu của ông cũng được lắm đấy."
Có thể thấy được ông cũng rất thích cô bé này.

Hàn huyên được một lát, bên cạnh có nhân viên quán bưng bàn cờ tướng đến trước mặt hai ông, tương phản quân đỏ quân đen có hơi chói mắt, cũng mang theo sự hiếu thắng nhàn nhạt.


Hai ông cụ vẫn thong thả không nhanh không chậm, mỗi người chọn một màu cờ.

Cùng nhau bày binh bố trận lên bàn cờ.

Sống đến từng tuổi này, hai người già đều đã nhìn thấu trần gian rồi.

Sẽ không để ý phân tranh ông dài tôi ngắn, cũng không còn vẻ tranh cường háo thắng như những người trẻ tuổi nữa.

Hứa Thanh Khê nâng cằm nhìn đến nhìn lui trên bàn cờ, cô vốn không hiểu những thứ tiêu khiển này, nhìn lâu càng cảm thấy vô vị.

Chỉ bất quá cô từ trước đến giờ vẫn luôn khôn khéo, cũng không cảm thấy bực mình hay tỏ ra khó chịu.

Hơn nữa ông Hai Phong đưa cô ra khỏi nhà họ Quân, chính là muốn đưa cô đi giải sầu một chút, Hứa Thanh Khê đương nhiên không đành lòng làm ông Hai Phong phật ý.

Ông Hai Phong lại sợ cô còn trẻ tuổi xem cờ không nói chuyện sẽ thấy chán, liền đề nghị, "Cháu dâu à, xung quanh đây là phố cổ, cảnh vật rất đặc sắc, con có thể đi ra ngoài dạo một chút cũng được.

Hai bộ xương già này của các ông giờ chỉ muốn đánh cờ, sợ rằng chưa xong ngay được đâu."
"Đúng đấy, Thanh Tuệ con ra ngoài chơi một chút đi.

Khó khăn lắm mới ra được một chuyến, không cần phải theo hai lão già này đánh cờ đâu."
Ông Tư Tấn cũng ở một bên bênh vực, "Lúc các ông còn trẻ, một chút cũng không chịu ngồi yên."
"Còn không phải sao? Người tuổi trẻ phải nhìn xa trông rộng, lan tỏa sức sống, bằng không già rồi biết làm thế nào."
Ông Hai Phong nhấc con xe lên ăn con mã của Tư Tấn, "Tư Tấn, ông mất ngựa rồi nhé, cháu gái, cháu mau đi đi!"
Hứa Thanh Khê cười một tiếng, liền đứng dậy, "Vậy cháu đi ra ngoài dạo một chút, lát nữa sẽ về, thuận tiện mua ít thức ăn về cho các ông làm đồ nhắm."
"A a, con bé này còn biết suy nghĩ cho chúng ta nữa."
Ông Hai Phong cười toe toét không khép được miệng, "Cháu cứ đi chơi chán, lúc về rồi mua cũng không muộn, không nên gấp gáp, cứ từ từ đi dạo."
Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, “Dạ con biết rồi ông nội."
Cô vừa nói vừa xuống thẳng lầu dưới, thay giầy xong rồi mới đi ra ngoài.

Con đường này tuy là phố cổ nhưng rất sầm uất, nơi này lại được quy hoạch thành phố đi bộ, người qua kẻ lại đều là người đi bộ.

Bên cạnh còn có mấy trung tâm bách hóa kiểu thời bao cấp, Hứa Thanh Khê bước vào một chỗ gần nhất, sau khi đi dạo một vòng, cô liền cảm thấy nhàm chán, thế là thả bước lên quán cà phê lộ thiên trên sân thượng, tìm một vị trí thuận lợi chuẩn bị nghỉ chân một chút.

"Cô muốn uống gì ạ?"
"Cho tôi một ly capuchino ít kem sữa." Hứa Thanh Khê gọi đồ uống với nhân viên phục vụ, chợt cảm thấy một bóng đen phủ xuống đấu.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn theo cái bóng kia, liền thấy một người đàn ông vóc dáng rất cao, không biết lúc nào đã đến trước mặt cô, còn mỉm cười nhìn cô.


"Chào cô, tôi có thể quấy rầy cô một chút được không?"
Hứa Thanh Khê có chút kinh ngạc, người trước mắt này, cô rõ ràng là không quen.

"Anh có chuyện gì không?"
Hứa Thanh Khê hơi chần chừ một chút.

Liền nghe đối phương nói, "Cô có phải là Hứa Thanh Tuệ không?"
Người này biết Hứa Thanh Tuệ?
Hứa Thanh Khê cẩn thận lục lọi đống tài liệu Hứa Hải Minh cung cấp cho cô trong đầu, nhưng hình như không có người này.

Cô không quá chắc chắn, "Chúng ta quen biết nhau sao?"
"Không quen không quen, thật xin lỗi cô, là tôi đường đột!"
Hắn vừa nói, vừa lấy ra một tấm danh thiếp chất liệu cao cấp màu đen ánh kim, chữ viết mạ vàng, “Tôi tên là Phan Hữu Nam, hiện đảm nhiệm tổng giám đốc chuyên lĩnh vực thiết kế thời trang cao cấp thuộc tập đoàn Phó Y."
Hứa Thanh Khê có chút kinh ngạc, đưa tay nhận tấm danh thiếp.

Cô cũng từng nghe tiếng nhà họ Phan.

Trong ngành thời trang, nhà họ Phan có thể nói là dòng họ khai thác thị trường sớm nhất.

Cho dù hiện tại phải cạnh tranh kịch liệt, nhưng sản nghiệp thời trang của nhà họ Phan cũng thuộc hạng nhất hạng nhì.

Hứa Thanh Khê đương nhiên cũng có quan tâm khá nhiều đến tập đoàn gia đình này, nhưng mà không ngờ lại có một ngày, người nhà họ Phan lại xuất hiện trước mặt cô trong tình cảnh như vậy.

Cô nhận lấy tấm danh thiếp kia, luôn cảm thấy việc cô gặp đối phương vào hôm nay, cũng không phải là tình cờ.

"Không biết Tổng giám đốc Nam tìm tôi chuyện gì?"
Phan Hữu Nam cười một tiếng, liền ngồi xuống đối diện với cô.

"Cô Thanh Tuệ có vẻ quá cẩn thận thì phải?" Hắn ngừng lại một chút rồi nói, "Thật ra thì tôi tìm cô không phải là có ác ý, tôi chỉ là muốn mời cô đến tham gia công ty chúng tôi, trở thành nhà thiết kế độc quyền.".