Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 361: Đã Thích Rồi Thì Sẽ Không Buông Tay





Hứa Thanh Khê không hề biết sự hỗn loạn bên phía Diệu Tư.

Cô nằm trong viện sắp được một tuần rồi, vết thương cũng đã liền lại, đợi mấy ngày nữa là có thể xuống giường rồi,
Vì vậy, mỗi ngày cô đều sẽ thêm một hoạt động nữa là vận động tiêu cơm.

Nhưng cô vẫn luôn nghĩ tới những kẻ đã bắt Cố Thanh Tuệ đi.

Mấy ngày hôm nay, Quân Nhật Đình đều chạy giữa bệnh viện và công ty, cô lo lắng những người kia sẽ nhân cơ hội này mà lần nữa ra tay.

“Nhật Đình, mấy ngày nay, đã tìm được những người muốn bắt em hay chưa?”
Mặc dù cô chưa từng hỏi qua, nhưng ngày thường khi Quân Nhật Đình xử lí công việc cô cũng nghe được một hai câu, biết được đám người kia vẫn đang trốn chạy.

Quân Nhật Đình biết cô lo lắng, nghĩ tới việc điều tra mấy ngày nay, bên kia xác nhận đám người kia không có đồng bọn, vì vậy anh chỉ đơn giản nói ra kết quả.

“Bắt được người rồi, em không cần lo lắng.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy cuối cũng buông bỏ được lo lắng trong lòng.

“Bắt được thì tốt rồi.”
Cô mỉm cười nhìn Quân Nhật Đình, phát hiện đôi má tròn trịa của anh giờ đây đã hõm xuống, vô cùng đau lòng.


Nằm bệnh viện một đoạn thời gian, việc gì của cô cũng do một tay anh chăm sóc, khiến trái tim của cô đã không nghe sự kiểm soát của cô nữa rồi,
Cô không biết mình phải làm gì, cũng không muốn đi thay đổi nó.

Bởi vì cô biết dù thay đổi như thế nào thì đều không thể che giấu được sự thật rằng cô thích Quân Nhật Đình.

Nghĩ vậy, trái tim cô lại nặng trĩu.

Thích anh rồi, càng ngày càng thích, cô đã xác định là phải rời đi…
Lúc này, tâm trạng cô rất nặng nề và khó chịu.

Quân Nhật Đình nhìn thấy, khó hiểu nhìn cô.

“Làm sao vậy? Vết thương lại đau à?”
Hứa Thanh Khê nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt anh, không muốn nghĩ đến tương lai đau khổ đó nữa.

Mặc kệ tương lại như thế nào, thì ít nhất hãy trân trọng những thứ hiện giờ đang có, cho dù tương lai cô rời đi nhưng cô cũng đã có những hồi ức đẹp nhất, có thể giúp cô sống sót trong quãng đời còn lại
“Hơi đau, nhưng mà không sao cả.”
Cô mượn lời của Quân Nhật Đình để che giấu suy nghĩ của mình.

Quân Nhật Đình cũng không nghĩ nhiều, nhưng đau lòng cô.

“Em ở đây đợi anh, anh về nhanh thôi.”
Anh đỡ Hứa Thanh Khê ngồi trên ghê đá ở vườn hoa, đồng thời gọi Mạc Ly đi về phía bệnh viện.

Hứa Thanh Khê còn tưởng rằng anh tạm thời có việc, đợi một lúc, thì thấy Quân Nhật Đình đẩy một chiếc xe lăn ra.

“Anh đẩy em về phòng.”
Quân Nhật Đình không đợi đợi Hứa Thanh Khê nói chuyện liền cúi người bế cô lên với kiểu bồng công chúa và đặt cô lên xe lăn.

Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm vào người kề bên, đau lòng vô cùng.

“Nhật Đình…”
Cô nắm chặt áo của Quân Nhật Đình, quyến luyến gọi, ánh mắt tràn đầy tình ý.

Quân Nhật Đình tất nhiên là cũng nhìn thấy tình cảm trong ánh mắt của cô, hôn nhẹ lên mắt Hứa Thanh Khê nói: “Ngoan nào, anh đẩy em về phòng.”
Dứt lời liền đi vòng sang sau lưng Hứa Thanh Khê, đẩy cô về.

Mạc Ly nhìn bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Những ngày gần đây, ngay từ đầu cô đã rất ghen tị khi nhìn thấy cậu chủ đối xử tốt với Hứa Thanh Khê, đến bây giờ cô ta đã có thể coi như không nhìn thấy rồi.


Không phải là do cô không quan tâm, mà là cô ta biết, dù cô ta có quan tâm cũng không thể thay đổi được thái độ của cậu chủ với cô gái kia.

Hiện tại cô ta chỉ có thể chờ, chờ một cơ hội xử lí triệt để Hứa Thanh Khê.

Đáng tiếc Hứa Thanh Khê không biết suy nghĩ này của Mạc Ly.

Cô nằm trong viện thêm mấy ngày nữa, vết thương đã lành lại, cũng đã cắt chỉ, hiện tại có thể ra viện rồi, vì vậy liền đề nghị với Quân Nhật Đình mình muốn ra viện.

Quân Nhật Đình không yên tâm, gọi bác sĩ tới tỉ mỉ hỏi một lần nữa.

“Vết thương hồi phục khá tốt, có thể ra viện được rồi, nhưng sau khi về nhà nhất định phải uống thuốc đúng giờ, trong thời gian ngắn không thể làm những công việc như vận động mạnh, phải cố gắng giữ gìn.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm.

Anh nghiêng đầu nhìn về phí Hứa Thanh Khê với ánh mắt mong đợi, cười nói: “Được rồi, dù sao bác sĩ cũng đã nói không sao rồi, vậy để anh bảo Mạc Ly làm thủ tục xuất viện.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy nở một nụ cười thật tươi, nhìn thấy trong mắt Quân Nhật Đình tràn đầy cưng chiều.

Bác sĩ nhìn hai người họ, giả vờ như không thấy gì, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Giám đốc, một lúc nữa nếu anh rảnh, có thể đến phòng làm việc của tôi một chuyến được không, có một số chuyện muốn nói rõ với anh.”
Quân Nhật Đình nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ, nhíu mày đồng ý.

Bác sĩ thấy anh ta đã đồng ý nên cũng rời đi.

Quân Nhật Đình cho người sắp xếp ra viện.

Đến khi mọi thứ gần như hoàn tất, anh mới gọi Hứa Thanh Khê.

“Anh đi tìm bác sĩ có chút việc, em ở đây đợi anh một lúc.”
Hứa Thanh Khê gật đầu, nhìn anh rời đi.

Mấy chục phút sau, Mạc Ly đã làm xong thủ tục xuất viện quay lại, Quân Nhật Đình vẫn chưa về.

“Sao lâu vậy nhỉ?”
Hứa Thanh Khê nhìn ra ngoài cửa phòng, vẻ mặt lo lắng.

Cô thấy Mạc Ly đang ngồi trong phòng muốn gọi cô đi tìm Quân Nhật Đình, nhưng nghĩ tới cô ta và cô ngày thường cũng chả phải hợp nhau, càng không làm theo lời cô nói, nên đành thôi, tự mình đẩy xa ra khỏi phòng bệnh.

Cô đi về văn phòng của bác sĩ.

Đến cửa phòng, thì phát hiện của phòng không hề khóa, Quân Nhật Đình và bác sĩ đang ngồi đối diện nhau vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Cô đang định gõ cửa thì trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng hai người nói chuyện, khiến tay cô đang dơ lên phải ngừng lại.


“Giám đốc Quân, tôi nói thật vết thương này của mợ chủ đã tổn hại đến tử cung, mặc dù đã khâu lại, vết thương đã lành, nhưng sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh dục sau này, thậm chí có thể sẽ mất khả năng sinh dục.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cả người như bị đè nặng.

Cô không thể tin những gì mình nghe thấy, cô vô thức che miệng lại, nước mắt cứ vậy mà tuôn ra.

Quân Nhật Đình không hề biết Hứa Thanh Khê đang đứng ngoài cửa, những lời của bác sĩ cô đã nghe thấy toàn bộ.

Sắc mặt anh dần tối đi, hít sau mấy hơi, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại.

“Chuyện này không có ai biết nữa chứ?”
Bác sĩ nghe thấy giọng điệu của anh không được thiện lành cho lắm, thân thể kẽ run lên, cẩn thận trả lời: “Chỉ có mình tôi, chỉ có mình tôi.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, ánh mắt chằm chằm nhìn anh ta.

“Tốt lắm, tôi muốn anh giữ bí mật chuyện này, không được phép nói cho bất kì ai.

Nếu như tôi biết có người thứ ba nào biết nữa, tôi sẽ khiến cho anh không còn chỗ đứng ở thành phố này.”
Bác sĩ dù khó chịu nhưng cũng chỉ đánh đồng ý.

“Giám đốc ngài yên tâm, chuyên này tôi nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không nói cho ai.”
Hứa Thanh Khê nghe hai người nói chuyện, nước mắt không kìm được cứ rơi mãi.

Cô biết tại sao Quân Nhật Đình lại làm như vậy.

Cô cắn chặt môi để kìm tiếng khóc của mình.

Mà trong phòng làm việc, Quân Nhật Đình sau khi nghe được lời thề thốt của bác sĩ, mới rời đi.

Hứa Thanh Khê thấy anh đi ra, thì vô cùng luống cuống.

Cô lau nước mắt trên mặt, đẩy xe lăn quay về phòng.

Mạc Ly thấy cô quay về một cách vội vã như vậy, cũng không thấy Quân Nhật Đình theo sau cô, nhướng mày chất vấn: “Không phải là cô đi tìm cậu chủ à? Cậu chủ đâu?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, liếc nhìn cô ta, trong đầu toàn là những lời nói của Quân Nhật Đình và bác sĩ ở trong phòng làm việc..