Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 408: Lúc Nào Từng Sợ Người Khác





Phòng họp của tập đoàn Quân Thị.

Quân Nhật Đình còn chưa đi vào đã nghe được tiếng thảo luận từ bên trong truyền ra.

“Lần này cho dù như thế nào cũng phải bắt Quân Nhật Đình giải thích, chúng ta đầu tư nhiều như vậy, mắt thấy công ty sắp vào tay rồi, thế nhưng ở thời điểm cuối cùng lại có lợi cho tập đoàn Lê Thị.”
“Cũng không phải buổi sáng còn có người bạn gọi hỏi tôi rằng có phải tập đoàn Quân Thị của chúng ta đã nhận thua, sợ tập đoàn Lê Thị.”
“Nói cái gì thế, tập đoàn Quân Thị của chúng ta có lúc nào sợ người khác à?”
Nhóm thành viên hội đồng quản trị vốn dĩ đã giận, nghe thấy câu này vốn càng giận sôi máu.

“Xảy ra chuyện gì thế, chúng ta đã đến ngay mà Quân Nhật Đình sao vẫn còn chưa đến đây, chẳng nhẽ là coi thường các thành viên hội đồng quản trị chúng ta à?”
Bởi vì tức giận nên không ít thành viên hội đồng quản trị cũng giận chó đánh mèo theo.

Bọn họ thấy Quân Nhật Đình chậm chạp không tới, liên tục mắng mỏ nhân viên văn thư phục vụ trong phòng họp.

Nhân viên văn thư một bên chịu đựng oan ức mà trấn an bọn họ, một bên tranh thủ gọi điện cho Hà Văn Tuấn.

Hà Văn Tuấn cảm giác được điện thoại chấn động, theo bản năng nhìn về phía Quân Nhật Đình.


“Tổng giám đốc?”
Quân Nhật Đình không để ý đến cậu, mà mặt không biến sắc bước vào phòng hội nghị.

“Xin lỗi, khiến các vị đợi lâu.”
Sau khi Quân Nhật Đình tiến vào, nhìn xung quanh một vòng, không nhẹ không nặng nói.

Ngay sau khi anh dứt lời, phòng họp vốn dĩ đang ầm ĩ chỉ trong một thoáng đã trở nên yên tĩnh.

Thành viên hội đồng bạn quản trị vừa nãy còn phê phán Quân Nhật Đình cũng chột dạ.

Bọn họ cười mỉa mà tiếp đón Quân Nhật Đình, Quân Nhật Đình cũng không thèm để ý, ngồi vào chỗ, đi thẳng vào chủ đề của hội nghị lần này.

“Trên đường đến đây, trợ lý của tôi đã báo cáo cho tôi ý của các vị, việc bán cổ phiếu thật ra là tôi chỉ thị.”
Anh thừa nhận việc sắp xếp ngày hôm qua khiến thành viên hội đồng ban quản trị vốn đang ngượng ngùng, trong nháy mắt khôi phục sự không hài lòng, chất vấn nói: “Tổng giám đốc Quân, chuyện này tác động đến tài chính trăm triệu của công ty, cậu nói bán là bán, có phải không có để thành viên hội đồng bạn quản trị chúng tôi để ở trong mắt không?”
“Đúng vậy, mắt thấy công ty sắp tới tay, hiện tại cậu bỏ đi, tổn thất thời gian và tiền bạc của chúng tôi tính cho ai đây?”
“Đúng vậy, chuyện này tổng giám đốc Quân phải cho chúng tôi một lời giải thích, lúc trước cậu nói đầu tư thì lập tức đầu tư, cũng không thảo luận với thành viên hội đồng quản trị chúng tôi, hiện tại nói rút vốn lại rút vốn ngay, cũng không bàn bạc qua, theo tôi nghĩ thì cũng như câu nói kia, không để chúng tôi vào mắt.”
Các thành viên hội đồng ban quản trị trái một câu phải một câu từng bước ép sát, Hà Văn Tuấn nghe thấy mà kinh hồn táng đảm.

Cậu nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình, cứ nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt giận dữ, kết quả tổng giám đốc nhà cậu chẳng có biểu tình gì, ung dung tự tại nghe mọi người thảo luận, mãi đến khi Mạc Truy gõ cửa tiến vào.

“Anh, đồ anh cần đây.”
Mạc Truy nhận thấy được không khí trong phòng họp không đúng, vội vàng mang tài liệu trên tay đưa đến trước mặt Quân Nhật Đình, sau đó đứng ở phía sau.

Thành viên hội đồng bạn quản trị nhìn anh, vốn muốn lên tiếng hỏi xem người kia là ai, nhưng Quân Nhật Đình lại mở miệng sớm hơn bọn họ.

“Văn Tuấn, đem nội dung của tài liệu chiếu lên màn hình.”
Hà Văn Tuấn không dám chậm trễ, vội vàng mở tài liệu ra, chỉ là chờ đến lúc cậu nhìn rõ nội dung trong tài liệu, cả người đều sửng sốt.

Chỉ vì nội dung của tài liệu này không phải cái gì khác, mà là về việc bọn họ thu mua công tỷ Thánh Đức lúc trước.

Dấu xác minh trên giấy tài liệu cho thấy cái công ty này có rất nhiều vấn đề.

Mà những thứ đó là những thứ lúc trước cậu không điều tra được, trong lúc nhất thời cậu chột dạ nhưng vẫn căng da đầu chiều tin tức lên.


Chỉ một thoáng, toàn bộ phòng họp ồn ào.

“Tại sao lại như vậy? Lúc trước không phải bảo cái công ty này rất có triển vọng à?”
Nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, chờ anh cho lời giải thích.

Quân Nhật Đình gật đầu đáp lại nói: “Lúc trước điều tra, hiệu quả hoạt động của công ty này về mọi mặt quả thực là một công ty có triển vọng tốt, và nó có thể hoạt động sau khi được mua lại.

Đó là lý do tại sao tôi để mọi người bắt đầu mua lại, ai ngờ người phụ trách công ty này lại giở trò, nếu không phải ngẫu nhiên mà tôi nhận được thông tin này, tôi sợ rằng tiền vốn đầu tư trước đó sẽ là ném đá xuống sông, cũng chính vì thế nên tôi mới để trợ lí không thông báo cho bất kỳ ai, chia mấy đợt đem cổ phiếu qua tay.”
Anh vừa nói ra lời này, thành viên hội đồng bạn quản trị đang giận dữ cuối cùng cũng dịu lại.

Quân Nhật Đình nhìn, trong mắt hiện có chút tăm tối, tiếp tục nói: “Hơn nữa, giá thị trường trước mắt không tồi, Lê Thị vẫn luôn ra giá cao, nếu cổ phiếu trên tay chúng ta bán ra, số tiền thu hồi sẽ được nhiều hơn nhiều lần so với những gì chúng ta đã đầu tư trước đấy, này cũng coi như nhờ họa được phúc.”
Lợi nhuận được tối đa hoá, thành viên hội đồng bạn quản trị dù không chịu được phong cách làm việc độc đoán của Quân Nhật Đình, lại cũng không lời nào khó nghe nữa.

Bọn họ làm bộ làm tịch thuyết giáo vài câu, việc này thành viên hội đồng ban quản trị cứ thế cho qua.

Mà những việc này, nhà họ Lê bên kia lại chẳng biết gì.

Bởi vì tin tức được tuần ra từ tối hôm qua, trên thị trường chứng khoán số cổ phiếu bị bán tháo càng ngày càng nhiều.

Lê Ngọc Mỹ vì phòng ngừa Quân Nhật Đình ra tay can thiệp, tự mình theo dõi.

“Hiện tại chúng ta mua vào bao nhiêu rồi, giá cả như thế nào?”
Cô ta quét mắt nhìn mấy chuyên viên giao dịch chứng khoán đang công tác, rồi hỏi trợ lý ở bên cạnh.

“Tổng giám đốc, đã thu mua được sáu mươi năm phần trăm, chỉ còn cần năm phần trăm nữa là chúng ta có thể tiếp quản công ty này, trước mắt giá cổ phiếu là bốn mươi.”
Lê Ngọc Mỹ nghe thấy chỉ còn năm phần trăm cổ phần, hai mắt híp lại, dường như đã rất quyết đoán, hạ giọng nói: “Truyền tin tức này ra ngoài, năm phần trăm cuối cùng, chúng ta thu mua toàn bộ năm mươi.”
Trợ lý ngạc nhiên, theo bản năng muốn nói như thế này hình như quá cao, nhưng thấy vẻ mặt của Lê Ngọc Mỹ rất quyết đoán, hắn cho dù muốn nói cũng vô dụng, vậy nên lại nuốt lời nói vào, gật đầu đi làm ngay.

Lê Ngọc Mỹ ở bên này nâng giá lên, Quân Nhật Đình bên này cũng tự nhiên cũng biết.

Hoặc có thể nói là, Lê Ngọc Mỹ thiếu năm phần trăm là do anh cố ý đè ở trên tay.

Anh biết được Lê Ngọc Mỹ sẽ thiếu kiên nhẫn mà nâng giá một lần nữa.

Nhưng cho dù như vậy, anh cũng không bán ra cổ phần ngay.


“Tiếp tục theo dõi, hơn trăm thì lại báo cho tôi.”
Anh hạ giọng chỉ thị cho Hà Văn Tuấn, khiến Hà Văn Tuấn trợn mắt há hốc mồm.

Rốt cuộc, cổ phiếu mức giá hàng trăm này chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng được.

Nhưng cậu chuyển mắt nghĩ, việc này với Lê Mỹ Ngọc cũng không phải làm không được.

Phải biết rằng, giá cổ phần của công ty Thánh Đức mới có mấy đồng, đã bị ta nâng lên bốn mươi.

“Tôi biết rồi.”
Hà Văn Tuấn gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Quân Nhật Đình bên này giữ năm phần trăm cuối cùng mà không chịu bán ra, Lê Mỹ Ngọc cũng không biết.

Vì cổ phần ít ỏi, cô hoàn toàn không nghĩ tới Quân Nhật Đình, cô cho rằng đó là một cá nhân tham lam muốn bán giá cao thôi.

Sau khi đợi cô ta đợi một lúc lâu, vẫn không có được năm phần trăm kia, càng thêm khẳng định cái ý tưởng này, lại tìm trợ lí lần nữa.

“Đem giá nâng lên một trăm, nếu vẫn không có người bán ra, liền phóng lời nói đi ra ngoài, thu mua kết thúc.”
Trợ lí tặc lưỡi với cái giá này, nhưng cũng không nói gì, xoay người đi làm.

Chỉ trong vòng nửa ngày, giá cổ phiếu đã tăng theo cấp số nhân khiến nhiều người bán sớm phải đau lòng.

Hà Văn Tuấn bên này thu được tin tức, lập tức đi thông báo cho Quân Nhật Đình.

“Tổng giám đốc, Lê Thị bên kia lại nâng giá lần nữa.”
Quân Nhật Đình một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, cũng không ngẩng đầu mà ra chỉ thị: “Được rồi, bán ra đi.”.