Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 413: Thực Sự Xong Rồi





Bố Lê nghe nói như vậy, cũng không lập tức đồng ý.

Bởi vì chuyện này có tính rủi ro nhất định, nếu làm mà không ai biết thì không sao, nhưng nếu bị phát hiện, dư luận bên ngoài sẽ có thêm thông tin để bàn tán, và sẽ khiến tình hình hiện tại của họ trở nên tồi tệ hơn.

Nhìn thấy bố Lê im lặng, Lê Ngọc Mỹ tự nhiên đoán được phần nào suy nghĩ của ông, liền an ủi: "Bố, con biết bố đang lo lắng điều gì.

Đừng lo lắng.

Con sẽ bí mật làm những điều này, và con cũng không tự mình làm đâu."
Bố Lê vẫn im lặng, nhưng Lê Ngọc Mỹ không còn cách nào khác hơn là phải tăng cường ra sức thuyết phục: "Bố à, ý của ngân hàng rất rõ ràng.

Chúng ta cần phải trả lại khoản vay trước đó để cho con vậy một khoản khác.

Chúng ta không có nhiều thời gian.

phải làm những điều này trước khi tiền của công ty cạn sạch”.

Bố Lê nghe được cái này, khuôn mặt rốt cuộc lộ ra ít xúc động.

Dù sao lời nói của con gái cũng không tệ, cửa ải khó khăn hiện tại mới là quan trọng nhất.


"Đồ vật của con trước cứ để đấy đã, những thứ đó đều là của hồi môn tương lai của con, ở chỗ ta có chút tài sản có thể xử lý.”
Ông nói xong, đi đến tủ sắt ở trong văn phòng, lấy ra một chồng tư liệu giao cho Lê Ngọc Mỹ đi xử lý.

Nhà họ Thẩm cũng gặp phải hoàn cảnh không khác nhà họ Lê là mấy.

Bởi vậy việc mà hai nhà phải làm cũng không khác mấy.

Lê Ngọc Mỹ và Thẩm Dự Khanh kết hợp xử lý một ít tài sản, gom góp một ít tài chính.

Nhưng khi bọn họ tính đi đến ngân hàng, lại không biết ai đã đăng lên mạng việc bọn họ bán của cải lấy tiền mặt, trong nhất thời giới nhà giàu ở thủ đô nổi bão.

Bài đăng này không chỉ có lời nói vô nghĩa mà còn có cả hình ảnh làm bằng chứng.

Cư dân mạng đều bị sốc.

"Má nó, nhà họ Lê với nhà họ Thẩm xong đời rồi sao?"
"Xem ra có lẽ là thật, đều đã bắt đầu bán tài sản rồi."
Khi Hà Văn Tuấn nhận được tin tức, cậu cũng rất ngạc nhiên.

Theo cậu biết thì dù nhà họ Lê và nhà họ Thẩm thua lỗ nhiều nhưng vẫn chưa đến mức phải bán tài chứ?
Nghĩ đến đây, cậu cũng đi báo cho Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình cũng không kinh ngạc, "Những việc này tôi biết rồi, cậu đi chuẩn bị đi, ngày mai có lẽ sẽ có khách ghé thăm."
Nghe tổng giám đốc nói như vậy, Hà Văn Tuấn cảm thấy tổng giám đốc của mình càng ngày càng kỳ quái, không thể đoán được.

Bởi vì cạnh tranh với nhà họ Lê và nhà họ Thẩm, ngoại trừ một số hợp tác sắt đá, rất nhiều công ty ở thủ đô đều giữ khoảng cách nên đã rất lâu không có khách hàng đến thăm.

Nhưng cậu không dám nói ra những lời này, xoay người đi làm theo lời của Quân Nhật Đình.

Tuy nhiên, khác với sự yên bình bên phía họ, nhà họ Lê và nhà họ Thẩm đều hỗn loạn.

Vốn dĩ tin tức lúc trước hai nhà còn chưa kịp xử lý, bấy giờ lại xuất hiện hiện tin tức này, càng thêm chứng thực tin tức lúc trước.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cho rằng nhà họ Lê và nhà họ Thẩm sắp phá sản.

Đặc biệt là còn có việc lúc trước ngân hàng cự tuyệt cho vay.

Cuộc sống của hai nhà Lê Thẩm vô cùng khổ sở.

Bị thổi nợ, thậm chí cả hợp đồng vốn đã ký xong, hạng mục bắt đầu tiến hành, đều đồng loạt dừng lại, đưa ra lời hủy hợp đồng.

Lê Ngọc Mỹ vội đến sứt đầu mẻ trán, không ngừng gọi điện thoại để liên hệ với đối tác.


"Tổng giám đốc Lý, những lời đồn bên ngoài kia, trong công ty chúng tôi không có bất kỳ vấn đề, tút..."
Lê Ngọc Mỹ còn chưa kịp nói xong, còn chưa thấy người đối diện đáp lời, điện thoại đã cúp.

Có thể nói đây là việc xấu hổ nhất mà Lê Ngọc Mỹ chưa từng gặp phải khi bước chân vào xã hội.

Cô ta ôm chặt lấy điện thoại, cho dù tức giận đến mức muốn giết người nhưng hiện tại công ty tuyệt đối không chịu nổi sự dày vò của cô ta, chỉ có thể kìm nén tính tình rồi gọi điện.

Nhưng kết quả cũng tương tự.

Những người đó hoặc giả vờ rằng có vấn đề với dự án, hoặc họ chỉ đơn giản nói rằng không thích hợp để hợp tác, khiến cho những bản thảo đáng suy xét của Lê Ngọc Mỹ trở nên không có đất dụng võ.

"Tại sao lại thế này?"
Cô ta không cam lòng đập vỡ điện thoại, giận dữ tự hỏi, lại không ai có thể trả lời cô ta.

Hứa Thanh Khê tuy rằng ở nhà những vẫn rất chú ý đến việc của nhà họ Lê.

Chờ đến buổi chiều nhìn thấy đổi như thế, trong lòng cô không ngừng khiếp sợ, đồng thời cũng có nghi hoặc.

Sự nghiệp của nhà họ Lê rất lớn, chẳng lẽ lần này thật bị lừa?
Cô không nghĩ ra, tính buổi tối chờ Quân Nhật Đình trở về dò hỏi.

Buổi tối, Quân Nhật Đình trở về cũng còn tính là sớm.

Hứa Thành Khê giúp anh mở nước tắm, thả lỏng người trong chốc lát, mới để quản gia dọn cơm.

Ở phòng tân hôn bên này, không có nhiều quy củ như ở nhà chính.

Không có việc ăn cơm không được nói chuyện.

"Nhật Đình, nội bộ của nhà họ Lê xảy ra chuyện gì sao?"
Hứa Thanh Khê gắp cho Quân Nhật Đình món mà anh thích, giống như vô tình dò hỏi.

Quân Nhật Đình biết Hứa Thanh Khê chú ý đến việc này, cũng không có gì để giấu giếm, đem việc anh biết đều nói ra.

“Nhà họ Lê và nhà họ Thẩm phá sản là không có khả năng, nhưng về tài chính thật sự có vấn đề.”
Hứa Thanh Khê kinh ngạc, “Cho nên trên mạng nói bọn họ bán của cải để đổi lấy tiền mặt cũng là sự thật.”
Quân Nhật Đình gật đầu, “Là sự thật, lúc trước bọn họ muốn so cao thấp với anh nên vay ngân hàng không ít tiền, bây giờ tài chính xuất hiện đứt gãy, biện pháp duy nhất là tìm ngân hàng mượn tiền quay vòng, nhưng tin tức lúc trước em cũng biết rồi, ngân hàng cũng lo lắng khoản tiền này cho mượn sẽ không có thể thu về, nên yêu cầu bọn họ trả số nợ cũ, cứ thế nên có những việc này.”
Hứa Thanh Khê cái hiểu cái không gật đầu, bất quá trong lòng nhưng là len lén thở phào nhẹ nhõm.

Nếu phát sinh nhiều chuyện nhiều vậy, nhà họ Lê và nhà họ Thẩm hẳn là tự lo không xong, hẳn sẽ không lại nhằm vào bọn họ nữa.

Quân Nhật Đình không biết ý nghĩ của cô, thấy Hứa Thanh Khê như có điều suy nghĩ, lắc đầu cười lên tiếng.


"Mấy chuyện này em không phải nghĩ nhiều.

Ăn đi.

Anh nghe quản gia nói mấy ngày nay em không có rời nhà, công việc rất nhiều à?"
Hứa Thanh Khê nghe xong liền biết Quân Nhật Đình quan tâm cô, trong lòng như rót mật, cười nói: "Không nhiều, nhưng gần đây tôi gặp phải một số nút thắt, mà em không biết phải làm thế nào."
Cô nói xong, lại như nghĩ đến điều gì đó, cô đầu hy vọng nhìn về phía Quân Nhật Đình.

"Chút nữa anh có rảnh không? Không thì xem tác phẩm hộ em em luôn cảm thấy thiếu cái gì đó."
Quân Nhật Đình không từ chối.

Hai người trở về phòng sau khi ăn xong.

Mạc Ly đứng ở chỗ ngoặt chỗ nhìn hai người sóng vai đồng hành, ghen ghét trong mắt sắp biến thành thực chất.

Mạc Truy ở một bên nhìn mà kinh ngạc và sợ hãi.

“Mạc Ly, cô lại đây, tôi có việc muốn nói với cô.”
Cậu ta lo lắng Mạc Ly sẽ vì ghen ghét làm ra việc gì sai trái, vội vàng đem người kéo đi.

Mạc Ly tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn đi cùng cậu ta.

Mà những việc này Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không hay biết.

Sau khi bọn họ trở lại phòng, Hứa Thanh Khê mang bản thảo thiết kế của mình ra.

“Anh nhìn xem.”
Quân Nhật Đình nhận lấy mà nghiêm túc xem xét, đáy mắt tràn đầy kinh diễm.

Hắn phát hiện người phụ nữ bên tựa như một cái bảo tàng, trên người có vô cùng thứ tốt đẹp, lúc nào cũng có thể khiến người ta kinh ngạc và mừng rỡ.

“Cảm giác thiết kế của em thành thục hơn lúc trước rất nhiều.”
Anh khích lệ nói, Hứa Thanh Khê nghe thế cũng rất vui vẻ, “Bản thiết kế này em cũng rất vừa lòng, chỉ là quá vài lần chỉnh sửa, em cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, sửa vài lần, đều cảm thấy không thích hợp, anh xem, có ý kiến gì không?”.