Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 436: Anh Không Thể Có Bất Cứ Chuyện Gì





Mạc Truy nghe căn dặn như thế, cả người đều ngạc nhiên.

Ngay cả người kia cũng đã phái ra, chỉ sợ việc này không đơn giản.

Cậu ta thổn thức trong lòng, hơn nữa cũng có thể suy nghĩ rõ ràng.

Chuyện này không phải chuyện cậu ta có thể xử lý.

Dù sao cậu ta chỉ là đội trưởng Ám Vệ, Lôi Thế Yên lại là quản lý tất cả thế lực, bao gồm cả cậu ta.

"Em đã biết, em sẽ mau chóng thông báo cho anh lớn." Mạc Truy nhận lệnh cúp điện thoại.

Mắt Quân Nhật Đình nặng nề nhìn điện thoại đã cúp, trong mắt anh toàn sương lạnh.

Nhưng anh cũng không suy nghĩ bao lâu đã bị vết thương trên người kéo về hiện thực.

Chỉ thấy trên mặt anh hiện lên phức tạp khó nén.

Anh không nghĩ tới có một ngày mình lại vì một cô gái mà trở nên điên cuồng như vậy.

Tuy nói trong này có chất xúc tác, nhưng sự thay đổi này vẫn làm anh khó mà tin được, vả lại anh cũng không ghét bỏ.


Đang nghĩ ngợi thì bất chợt cửa văn phòng bị đẩy ra, Hà Văn Tuấn mang theo văn bản tài liệu đi đến.

Cậu ấy thấy sắc mặt Quân Nhật Đình không tốt nên suy đoán là vết thương trên người anh không ổn mới lo lắng nói: "Tổng giám đốc, có phải vết thương trên người anh lại đau không? Hay là anh để tôi gọi anh Minh Triết tới nhé."
Quân Nhật Đình hoàn hồn lập tức từ chối: "Không cần, cậu cứ đặt văn bản tài liệu ở đây, lát nữa tôi sẽ xử lý.

Cậu đi ra ngoài trước, bảo người khác đừng quấy rầy tôi."
Nếu gọi tên Dương Minh Triết kia tới, chỉ sợ chốc lát sau là tất cả mọi người sẽ biết chuyện anh buông thả dục vọng quá độ.

Hà Văn Tuấn không yên lòng, nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Quân Nhật Đình, cậu ấy chỉ có thể quay người rời đi.

Nhưng không phải cậu ấy thật sự không hề làm gì.

Theo lời cậu ấy nói, Tổng giám đốc nhà mình không muốn, vậy cậu ấy chỉ có thể nhờ bên ngoài giúp đỡ.

Dù sao Tổng giám đốc tốt, những nhân viên như bọn họ mới có thể tốt.

Vả lại Tập đoàn Quân Thị cũng không thể rời bỏ Tổng giám đốc, cho nên Tổng giám đốc tuyệt không thể có bất kỳ chuyện gì!
Cậu ấy lấy điện thoại di động ra gọi cho Hứa Thanh Khê.

Anh còn chưa nói hết đã nhìn thấy người xuất hiện ở cửa làm sửng sốt một chút: "Thanh Tuệ, sao em lại tới đây?"
Dứt lời, anh thấy Hà Văn Tuấn co đầu rụt cổ đi theo sau lưng Hứa Thanh Khê, thế là anh còn gì không hiểu nữa đây?
Chỉ sợ thằng nhãi này không yên lòng đã gọi Hứa Thanh Khê tới.

Được, vốn anh còn muốn giấu diếm vết thương, lần này thật không còn cách nào.

Hứa Thanh Khê nhìn thấy anh ngây người, làm sao cô không biết hiện tại anh đang suy nghĩ gì.

Cô quay người lại nói cảm ơn với Hà Văn Tuấn: "Trợ lý Tuấn đã làm phiền anh, anh đi mau đi."
Hà Văn Tuấn mau chóng rời đi, không thì bản thân ở lại sẽ bị Tổng giám đốc giận chó đánh mèo.

"Được rồi, tôi có việc phải đi trước, nếu mợ cả có cần, chỉ cần ấn đường dây nội bộ là có thể tìm được tôi." Cậu ấy nói xong đã quay người rời đi.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng lưng cậu ấy rời đi, sau đó ánh mắt cô chuyển sang trên người Mạc Ly đứng sau lưng, ý rất rõ ràng đó là bảo cô ta cũng đi ra.

Tất nhiên Mạc Ly nhìn hiểu, nhưng cô ta không muốn đi.

Cô ta hừ nhẹ một tiếng rồi vòng qua Hứa Thanh Khê, ánh mắt rơi vào trên người Quân Nhật Đình.

Sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, trong mắt đầy lo lắng.

"Cậu cả, sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy, có phải vết thương trên người tái phát không?" Cô ta bước lên trước quan tâm Quân Nhật Đình đủ kiểu.

Nhưng mà Quân Nhật Đình cũng không để ý tới, ngược lại anh chỉ nhìn Hứa Thanh Khê.


Cũng không biết thế nào, anh nhìn thấy rõ ràng trên mặt Hứa Thanh Khê không vui.

"Cô đi ra ngoài trước đi." Quân Nhật Đình quét mắt nhìn Mạc Ly lạnh giọng dặn dò.

Chỉ là một câu nói như vậy đã làm nụ cười trên mặt Mạc Ly lập tức cứng lại trở nên khó có thể tin.

Nhưng Quân Nhật Đình cũng không để ý, anh đứng dậy đi đến chỗ của Hứa Thanh Khê.

Anh nắm tay Hứa Thanh Khê kéo người đến ghế salon.

"Hà Văn Tuấn nói cho em biết à."
Hứa Thanh Khê nhìn anh, tất nhiên biết anh hỏi gì.

Cô mím môi gật đầu, hơn nữa cũng móc thuốc từ trong ba lô ra.

"Anh cởi quần áo ra để em bôi thuốc cho anh, nếu vết thương nghiêm trọng hơn thì anh nhất định phải đi đến bệnh viện với em."
Quân Nhật Đình nhìn thuốc bôi mà trong lòng ấm áp, dường như trong tim có một dòng nước ấm chảy qua.

"Được, anh nghe lời em."
Cứ như vậy, hai người một đường không nói chuyện đi vào công ty.

Hà Văn Tuấn nhận được tin tức, cậu ấy đứng canh ở cửa chính.

Hiện tại anh ấy nhìn thấy hai người đến mới vội vàng nghênh đón.

"Mợ cả, Tổng giám đốc đang nghỉ ngơi ở văn phòng, anh ấy bảo người khác không được quấy rầy." Hà Văn Tuấn vừa dẫn đường vừa nói tình huống hiện tại của Quân Nhật Đình.

Mạc Ly ở sau lưng nghe vậy, ý hận trong lòng với Hứa Thanh Khê càng nhiều thêm.

Nhất định là con hồ ly tinh này dụ dỗ cậu cả mới làm hại vết thương cũ của cậu cả tái phát.

Quả nhiên người phụ nữ này là sao chổi của cậu cả.

Những lời này Hứa Thanh Khê cũng không biết, khi cô biết Quân Nhật Đình cậy mạnh căn dặn cấp dưới không được quấy rầy thì chắc hẳn vết thương trên người anh vô cùng đau đớn, cô không khỏi bước nhanh hơn.

Khi bóng dáng bọn họ biến mất trong thang máy, nhân viên khác của Tập đoàn Quân Thị đều hết sức tò mò nhìn Hứa Thanh Khê.

Đương nhiên bọn họ cũng không xa lạ gì với Hứa Thanh Khê, dù sao chuyện thiết kế lúc trước, người của công ty đều biết.

Bọn họ tò mò Hứa Thanh Khê này có quan hệ như thế nào với Tổng giám đốc của bọn họ, tại sao Tổng giám đốc lại thường hay gặp nhà thiết kế này.

Văn phòng Tổng giám đốc, Quân Nhật Đình vốn không biết Hứa Thanh Khê đã ở công ty.


Anh chịu đựng đau đớn trên người tiếp tục xử lý công việc, nhưng có chút lực bất tòng tâm.

Ngay lúc anh nghĩ đến có cần để ý mặt mũi gọi cho Dương Minh Triết đến là cửa văn phòng đã bị đẩy ra.

"Không phải tôi nói..."
Cứ như vậy, hai người một đường không nói chuyện đi vào công ty.

Hà Văn Tuấn nhận được tin tức, cậu ấy đứng canh ở cửa chính.

Hiện tại anh ấy nhìn thấy hai người đến mới vội vàng nghênh đón.

"Mợ cả, Tổng giám đốc đang nghỉ ngơi ở văn phòng, anh ấy bảo người khác không được quấy rầy." Hà Văn Tuấn vừa dẫn đường vừa nói tình huống hiện tại của Quân Nhật Đình.

Mạc Ly ở sau lưng nghe vậy, ý hận trong lòng với Hứa Thanh Khê càng nhiều thêm.

Nhất định là con hồ ly tinh này dụ dỗ cậu cả mới làm hại vết thương cũ của cậu cả tái phát.

Quả nhiên người phụ nữ này là sao chổi của cậu cả.

Những lời này Hứa Thanh Khê cũng không biết, khi cô biết Quân Nhật Đình cậy mạnh căn dặn cấp dưới không được quấy rầy thì chắc hẳn vết thương trên người anh vô cùng đau đớn, cô không khỏi bước nhanh hơn.

Khi bóng dáng bọn họ biến mất trong thang máy, nhân viên khác của Tập đoàn Quân Thị đều hết sức tò mò nhìn Hứa Thanh Khê.

Đương nhiên bọn họ cũng không xa lạ gì với Hứa Thanh Khê, dù sao chuyện thiết kế lúc trước, người của công ty đều biết.

Bọn họ tò mò Hứa Thanh Khê này có quan hệ như thế nào với Tổng giám đốc của bọn họ, tại sao Tổng giám đốc lại thường hay gặp nhà thiết kế này.

Văn phòng Tổng giám đốc, Quân Nhật Đình vốn không biết Hứa Thanh Khê đã ở công ty.

Anh chịu đựng đau đớn trên người tiếp tục xử lý công việc, nhưng có chút lực bất tòng tâm.

Ngay lúc anh nghĩ đến có cần để ý mặt mũi gọi cho Dương Minh Triết đến là cửa văn phòng đã bị đẩy ra.

"Không phải tôi nói...".