Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 498: Thiếu Máu Nghiêm Trọng





Ngày hôm sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình cùng nhau thức dậy.

Hứa Thanh Khê sắc mặt vẫn tái nhợt, khó coi.

“Nghe nói tối hôm qua Hứa Hải Minh đến đón em trở về một chuyến, mà muộn như vậy còn trở về làm gì?”
Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Hứa Thanh Khê sững lại, có ý giấu diếm nói: “Không có gì.”
“Nhưng từ tối hôm qua sắc mặt của em nhìn rất tệ.” Quân Nhật Đình nhíu chặt lông mày.

Hứa Thanh Khê bỗng dưng chột dạ, cụp mắt xuống nói khẽ: “Có lẽ tối hôm qua lúc em về trời nổi gió có chút lạnh nên mới vậy.

Em nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại thôi.”
Quân Nhật Đình chăm chú nhìn cô: “Đã như vậy, mấy ngày này em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Trong hai ngày tiếp theo Hứa Thanh Khê ở nhà nghỉ ngơi nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Cô vẫn còn rất yếu, chân tay đều không có chút sức lực nào lại còn hay bị chóng mặt.

Thậm chí đêm hôm thứ hai lúc nửa đêm cô còn phát sốt cao.

Quân Nhật Đình bị nhiệt độ nóng bỏng của Hứa Thanh Khê đánh thức, nhìn thấy trên má Hứa Thanh Khê ửng hồng bất thường còn khó thở, trên trán đều là mồ hôi.


“Thanh Tuệ, em mau dậy đi.”
Không có tiếng trả lời.

Hứa Thanh Khê chỉ nhíu mày không hề có phản ứng.

Quân Nhật Đình sắc mặt hơi thay đổi, anh vội vàng xuống giường gọi quản gia mang thuốc hạ sốt đến.

“Thanh Tuệ, em mau dậy uống thuốc đi.”
Anh ôm Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Hứa Thanh Khê bị sốt đến mơ mơ màng màng, bản năng sinh tồn cho phép cô nghe theo lời Quân Nhật Đình ngoan ngoãn uống thuốc.

Nhưng dù như vậy, Quân Nhật Đình cũng không an tâm liền đi lấy nước lạnh, định dùng phương pháp làm mát cơ thể.

Anh cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người Hứa Thanh Khê, làn da trắng như tuyết lập tức đập vào mắt anh nhưng anh không có chút suy nghĩ xấu xa nào, tập trung dùng khăn ướt lau người cho Hứa Thanh Khê.

Thế là cả một ngày hôm nay, Quân Nhật Đình luôn túc trực bên cạnh Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê ngồi trên giường đọc sách, Phong Cảng Nghiêu thì ngồi ở bàn làm việc của cô phê duyệt văn kiện.

Hai người mặc dù không có nói chuyện nhưng mà bức tranh tĩnh lặng này cũng đủ khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Buổi tối, Quân Nhật Đình lại kiểm tra thân nhiệt của Hứa Thanh Khê.

“Thân nhiệt bình thường, xem ra sẽ không lại phát sốt nữa.

Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Ngoại trừ không làm được gì thì tất cả đều ổn.”
Hứa Thanh Khê suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Vậy bây giờ em đi tắm được rồi đúng không?”
Vì sốt cao nên Quân Nhật Đình bắt cô nằm trên giường một ngày còn không bật điều hòa khiến cô khó chịu toát cả mồ hôi hột.

Quân Nhật Đình cau mày: “Mấy ngày nay em rất yếu, thật sự không cần gọi Dương Minh Triết qua xem một chút sao?”
Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút rồi lắc đầu liên tục: “Không cần làm phiền anh Dương Minh đâu.

Hiện tại em cũng đã khá hơn nhiều rồi, chỉ là sau khi phát sốt thì có chút mệt mỏi mà thôi.

Được rồi, em đi tắm đây.

Anh bảo người hầu vào thay ga trải giường giúp em nhé.”
Quân Nhật Đình nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt thật lâu.

Ánh mắt anh giống như đang suy đoán gì đó rồi xoay người gọi người hầu tới.


Trong phòng tắm, Hứa Thanh Khê biết mình gần đây bị thiếu máu nặng nên không dám tắm quá lâu.

Cô mới ngâm mình chưa được mười phút, định đứng dậy thì đột nhiên mắt cô choáng váng tối sầm lại.

“A… đau quá!”
Hứa Thanh Khê trượt chân, cả người ngã vào bồn tắm, đầu gối nặng nề đập xuống đáy bồn tắm khiến cô đau đớn đến rơi nước mắt.

Bên ngoài phòng tắm, Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng động liền lo lắng chạy vào phòng tắm: “Thanh Tuệ có chuyện gì vậy?”
Thế là cả một ngày hôm nay, Quân Nhật Đình luôn túc trực bên cạnh Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê ngồi trên giường đọc sách, Phong Cảng Nghiêu thì ngồi ở bàn làm việc của cô phê duyệt văn kiện.

Hai người mặc dù không có nói chuyện nhưng mà bức tranh tĩnh lặng này cũng đủ khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Buổi tối, Quân Nhật Đình lại kiểm tra thân nhiệt của Hứa Thanh Khê.

“Thân nhiệt bình thường, xem ra sẽ không lại phát sốt nữa.

Em cảm thấy thế nào rồi?”
“Ngoại trừ không làm được gì thì tất cả đều ổn.”
Hứa Thanh Khê suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Vậy bây giờ em đi tắm được rồi đúng không?”
Vì sốt cao nên Quân Nhật Đình bắt cô nằm trên giường một ngày còn không bật điều hòa khiến cô khó chịu toát cả mồ hôi hột.

Quân Nhật Đình cau mày: “Mấy ngày nay em rất yếu, thật sự không cần gọi Dương Minh Triết qua xem một chút sao?”
Hứa Thanh Khê sửng sốt một chút rồi lắc đầu liên tục: “Không cần làm phiền anh Dương Minh đâu.

Hiện tại em cũng đã khá hơn nhiều rồi, chỉ là sau khi phát sốt thì có chút mệt mỏi mà thôi.

Được rồi, em đi tắm đây.

Anh bảo người hầu vào thay ga trải giường giúp em nhé.”
Quân Nhật Đình nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt thật lâu.

Ánh mắt anh giống như đang suy đoán gì đó rồi xoay người gọi người hầu tới.

Trong phòng tắm, Hứa Thanh Khê biết mình gần đây bị thiếu máu nặng nên không dám tắm quá lâu.

Cô mới ngâm mình chưa được mười phút, định đứng dậy thì đột nhiên mắt cô choáng váng tối sầm lại.

“A… đau quá!”
Hứa Thanh Khê trượt chân, cả người ngã vào bồn tắm, đầu gối nặng nề đập xuống đáy bồn tắm khiến cô đau đớn đến rơi nước mắt.

Bên ngoài phòng tắm, Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng động liền lo lắng chạy vào phòng tắm: “Thanh Tuệ có chuyện gì vậy?”

Không biết phải mất bao lâu thì thân nhiệt của Hứa Thanh Khê mới hạ xuống.

Quân Nhật Đình thở phào nhẹ nhõm, đơn giản thu dọn đồ đạc một chút, anh kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần nằm xuống bên cạnh Hứa Thanh Khê rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng thứ ba, ngoài cửa sổ mặt trời chiếu rọi, một làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ.

Hàng mi Hứa Thanh Khê run rấy chậm rãi từ trong giấc ngủ tỉnh dậy.

Mặc dù lúc này toàn thân cô vẫn không có chút sức lực nào nhưng tinh thần của cô vẫn rất tốt.

Cô vô thức nhìn về phía bên cạnh mình, đôi mắt tràn ngập cảm động.

Mặc dù đêm qua cô bị sốt cao đến mơ mơ màng màng nhưng vẫn còn chút ý thức biết rằng tối hôm qua Quân Nhật Đình chăm sóc cho cô từng li từng tí không rời nửa bước.

Không biết có phải ánh mắt Hứa Thanh Khê quá nóng bỏng hay không mà Quân Nhật Đình liền tỉnh dậy mở mắt ra.

“Em tỉnh rồi, trên người có khó chịu không?”
Anh vừa ngủ dậy nên âm thanh có chút khàn khàn quan tâm hỏi.

Trong vô thức vươn tay áp lên trán Hứa Thanh Khê.

“Ừm tốt, không còn nóng nữa, lát nữa ăn xong em nhớ uống thêm một liều thuốc hạ sốt nữa để tránh trường hợp lại phát sốt nữa.”
“Vâng em biết rồi.” Hứa Thanh Khê ngoan ngoãn gật đầu.

Quân Nhật Đình nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, không khỏi tiến lên hôn lên trán cô: “Em cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi, để anh xuống bếp làm chút cháo loãng cho em ăn.”
Trong lòng Hứa Thanh Khê ngọt ngào giống như uống mật vậy, nhìn Quân Nhật Đình rời đi.

Nửa giờ sau, Quân Nhật Đình trở về phòng với bộ quần áo mặc ở nhà.

Hứa Thanh Khê có chút kinh ngạc: “Hôm nay anh không đến công ty sao?”
Cô cho rằng anh đi lâu như vậy chắc Quân Nhật Đình đã đến công ty rồi.

“Mấy ngày nay tình trạng của en không được tốt lắm, để em ở nhà một mình anh không yên tâm.”
Quân Nhật Đình vừa đáp vừa chuẩn bị cho Hứa Thanh Khê ăn cháo: “Cháo hơi nóng, em cẩn thận một chút.”
Hứa Thanh Khê hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận từng li từng tí của Quân Nhật Đình, trong tim như chứa đầy kẹo đường vừa ngọt ngào vừa ấm áp..