Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 500: Châm Lửa Xong Rồi Muốn Chạy





Buổi tối ngày hôm đó, Hứa Thanh Khê cùng với Quân Nhật Đình ở trong phòng đọc sách xử lý công việc.

Cô lấy tay chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình đang nghiêm túc làm việc.

Ánh mắt nồng nhiệt đầy chuyên chú đó khiến cho Quân Nhật Đình căn bản không thể làm lơ, anh lên tiếng nói: “Sao lại cứ nhìn chằm chằm anh như thế?”
Hứa Thanh Khê chớp chớp mắt, đè xuống cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, cười nhạt nói: “Bởi vì anh rất đẹp trai, có phải em đã làm ảnh hưởng đến anh làm việc không?”
“Không đâu.” Quân Nhật Đình cong khóe môi.

“Nếu đã không phải thì anh nhanh xử lý công việc đi, em sẽ ngồi đây đợi anh.”
Hứa Thanh Khê biết rằng động tác vừa rồi của cô hơi khác thường, trong lúc nói chuyện, cô cầm lên một quyển tạp chí tài chính, giả vờ đọc.

Quân Nhật Đình cong khóe môi lên, đầy nuông chiều nhìn cô, anh không nói thêm gì nữa, tiếp tục tập trung xử lý tài liệu.

Phòng sách lại tiếp tục trở lên yên tĩnh.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng ma sát của tiếng ngòi bút đặt xuống trang giấy, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Dưới ánh đèn trắng ngà, Quân Nhật Đình mặc một bộ quần áo ở nhà, gương mặt hoàn mỹ của anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, tao nhã và thanh lịch.


Hứa Thanh Khê nhìn một cách say mê, trong lòng phác họa lại đường nét của Quân Nhật Đình, giống như muốn khắc ghi người đó vào tận xương cốt.

Cô cho rằng tất cả những hành động này đều được cô thực hiện một cách kín đáo, mà không biết rằng Quân Nhật Đình sớm đã nhìn thấu từng động tác nhỏ của cô, đồng thời trong lòng anh cũng không ngừng hoài nghi.

Không biết vì sao, Quân Nhật Đình luôn cảm thấy tối nay Hứa Thanh Khê bám người một cách khác thường.

Anh liếc Hứa Thanh Khê mà không để lại chút dấu vết, sau đó cụp mắt tiếp tục xử lý tài liệu.

Một lúc sau, khi Quân Nhật Đình đã xử lý tài liệu xong.

Anh vặn cái cổ có chút cứng nhắc của mình mấy cái, nhìn về phía Hứa Thanh Khê, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.

Chỉ thấy Hứa Thanh Khê đã ngủ quên trên ghế sôfa, quyển tạp chí tài chính đặt trên mặt cô.

Quân Nhật Đình nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hứa Thanh Khê, dịu dàng lấy quyển tạp chí xuống.

Buổi tối ngày hôm đó, Hứa Thanh Khê cùng với Quân Nhật Đình ở trong phòng đọc sách xử lý công việc.

Cô lấy tay chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình đang nghiêm túc làm việc.

Ánh mắt nồng nhiệt đầy chuyên chú đó khiến cho Quân Nhật Đình căn bản không thể làm lơ, anh lên tiếng nói: “Sao lại cứ nhìn chằm chằm anh như thế?”
Hứa Thanh Khê chớp chớp mắt, đè xuống cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, cười nhạt nói: “Bởi vì anh rất đẹp trai, có phải em đã làm ảnh hưởng đến anh làm việc không?”
“Không đâu.” Quân Nhật Đình cong khóe môi.

“Nếu đã không phải thì anh nhanh xử lý công việc đi, em sẽ ngồi đây đợi anh.”
Hứa Thanh Khê biết rằng động tác vừa rồi của cô hơi khác thường, trong lúc nói chuyện, cô cầm lên một quyển tạp chí tài chính, giả vờ đọc.

Quân Nhật Đình cong khóe môi lên, đầy nuông chiều nhìn cô, anh không nói thêm gì nữa, tiếp tục tập trung xử lý tài liệu.

Phòng sách lại tiếp tục trở lên yên tĩnh.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng ma sát của tiếng ngòi bút đặt xuống trang giấy, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Dưới ánh đèn trắng ngà, Quân Nhật Đình mặc một bộ quần áo ở nhà, gương mặt hoàn mỹ của anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, tao nhã và thanh lịch.

Hứa Thanh Khê nhìn một cách say mê, trong lòng phác họa lại đường nét của Quân Nhật Đình, giống như muốn khắc ghi người đó vào tận xương cốt.

Cô cho rằng tất cả những hành động này đều được cô thực hiện một cách kín đáo, mà không biết rằng Quân Nhật Đình sớm đã nhìn thấu từng động tác nhỏ của cô, đồng thời trong lòng anh cũng không ngừng hoài nghi.


Không biết vì sao, Quân Nhật Đình luôn cảm thấy tối nay Hứa Thanh Khê bám người một cách khác thường.

Anh liếc Hứa Thanh Khê mà không để lại chút dấu vết, sau đó cụp mắt tiếp tục xử lý tài liệu.

Một lúc sau, khi Quân Nhật Đình đã xử lý tài liệu xong.

Anh vặn cái cổ có chút cứng nhắc của mình mấy cái, nhìn về phía Hứa Thanh Khê, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.

Chỉ thấy Hứa Thanh Khê đã ngủ quên trên ghế sôfa, quyển tạp chí tài chính đặt trên mặt cô.

Quân Nhật Đình nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hứa Thanh Khê, dịu dàng lấy quyển tạp chí xuống.

Quân Nhật Đình làm ra vẻ không nhìn thấu tâm tư của cô, anh nói chuyện với cô.

Giọng nam trầm thấp và êm dịu như tiếng dàn dương cầm vang lên trong vòng ngủ.

Hứa Thanh Khê chăm chú lắng nghe, tâm tư sớm không còn đặt trên bản vẽ nữa rồi.

Cô ngây người nhìn góc nghiêng anh tuấn của Quân Nhật Đình, cảm xúc trong đáy mắt không thể nào che giấu được.

“Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Quân Nhật Đình lại lần nữa phát hiện Hứa Thanh Khê mất tập trung, anh dứt khoát dừng chủ đề nói chuyện lại, ánh mắt nhìn thẳng Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê đột nhiên đối diện với ánh mắt tối tăm của Quân Nhật Định, cả người đều trở lên choáng váng.

“Cái gì làm sao cơ?”
Cô chột dạ di chuyển ánh mắt, không nhìn Quân Nhật Đình nữa.

Quân Nhật Đình nhẹ cười một tiếng, đặt quyển sổ ghi chép trong tay xuống, quay người Hứa Thanh Khê để cô nhìn thẳng vào mắt anh nói: “Đừng có nghĩ tới việc chạy trốn, tối nay em rất lạ, luôn nhìn trộm anh, lúc nói chuyện với anh cũng không tập trung.

Em nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Hứa Thanh Khê có chút buồn bực, cô còn tưởng rẳng bản thân đã rất kín đáo, không ngờ rằng vẫn bị Quân Nhật Đình quan sát thấy.

Nhưng cô cũng không thể có gì nói đấy được...!
Ánh mắt cô đầy phức tạp nhìn về phía Quân Nhật Định, nghĩ đến khoảng thời gian ít ỏi còn lại của bản thân, cô dứt khoát không che giấu tình cảm của bản thân nữa mà cười nói: “Anh là chồng của em, em muốn nhìn anh thật kỹ cũng không được hay sao?”
Quân Nhật Đình hơi sững người, trong lòng không ngừng gợn sóng, đặc biệt là hai chữ “chồng em” càng khiến trái tim anh như bị thiêu đốt.

Buổi tối ngày hôm đó, Hứa Thanh Khê cùng với Quân Nhật Đình ở trong phòng đọc sách xử lý công việc.

Cô lấy tay chống cằm, không chớp mắt nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình đang nghiêm túc làm việc.


Ánh mắt nồng nhiệt đầy chuyên chú đó khiến cho Quân Nhật Đình căn bản không thể làm lơ, anh lên tiếng nói: “Sao lại cứ nhìn chằm chằm anh như thế?”
Hứa Thanh Khê chớp chớp mắt, đè xuống cảm xúc đang quay cuồng trong lòng, cười nhạt nói: “Bởi vì anh rất đẹp trai, có phải em đã làm ảnh hưởng đến anh làm việc không?”
“Không đâu.” Quân Nhật Đình cong khóe môi.

“Nếu đã không phải thì anh nhanh xử lý công việc đi, em sẽ ngồi đây đợi anh.”
Hứa Thanh Khê biết rằng động tác vừa rồi của cô hơi khác thường, trong lúc nói chuyện, cô cầm lên một quyển tạp chí tài chính, giả vờ đọc.

Quân Nhật Đình cong khóe môi lên, đầy nuông chiều nhìn cô, anh không nói thêm gì nữa, tiếp tục tập trung xử lý tài liệu.

Phòng sách lại tiếp tục trở lên yên tĩnh.

Hứa Thanh Khê nghe thấy tiếng ma sát của tiếng ngòi bút đặt xuống trang giấy, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Dưới ánh đèn trắng ngà, Quân Nhật Đình mặc một bộ quần áo ở nhà, gương mặt hoàn mỹ của anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, khóe miệng mang theo ý cười nhẹ, tao nhã và thanh lịch.

Hứa Thanh Khê nhìn một cách say mê, trong lòng phác họa lại đường nét của Quân Nhật Đình, giống như muốn khắc ghi người đó vào tận xương cốt.

Cô cho rằng tất cả những hành động này đều được cô thực hiện một cách kín đáo, mà không biết rằng Quân Nhật Đình sớm đã nhìn thấu từng động tác nhỏ của cô, đồng thời trong lòng anh cũng không ngừng hoài nghi.

Không biết vì sao, Quân Nhật Đình luôn cảm thấy tối nay Hứa Thanh Khê bám người một cách khác thường.

Anh liếc Hứa Thanh Khê mà không để lại chút dấu vết, sau đó cụp mắt tiếp tục xử lý tài liệu.

Một lúc sau, khi Quân Nhật Đình đã xử lý tài liệu xong.

Anh vặn cái cổ có chút cứng nhắc của mình mấy cái, nhìn về phía Hứa Thanh Khê, không nhịn được mà cong khóe miệng lên.

Chỉ thấy Hứa Thanh Khê đã ngủ quên trên ghế sôfa, quyển tạp chí tài chính đặt trên mặt cô.

Quân Nhật Đình nhẹ nhàng bước đến trước mặt Hứa Thanh Khê, dịu dàng lấy quyển tạp chí xuống..