Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 504: Nhìn Thế Nào Cũng Không Đủ





Quân Nhật Đình trấn an Hứa Thanh Khê, anh muốn gỡ tay Hứa Thanh Khê, lại bị Hứa Thanh Khê bắt chặt lấy.

“Không muốn, em không muốn anh đi.”
Hứa Thanh Khê bỗng nhiên bổ nhào vào lòng ngực của Quân Nhật Đình, cô gắt gao ôm lấy Quân Nhật Đình, gò má đỏ kề sát vào ngực Quân Nhật Đình.

Lúc này, tình cảm cô vẫn luôn kiềm chế liền trực tiếp bộc phát.

“Nhật Đình, yêu em được không?”
Hứa Thanh Khê nhón chân, đôi mắt quyến rũ như tơ hôn loạn cằm của Quân Nhật Đình, đôi tay mềm trắng nõn không ngừng ở trên người Quân Nhật Đình sờ soạng khiêu khích.

Quân Nhật Đình hô hấp trầm xuống, đôi mắt anh sâu kín nhìn Hứa Thanh Khê, mãnh thú bên trong cơ thể anh giống như thức tỉnh.

Ngay sau đó, dưới tiếng kinh hô của Hứa Thanh Khê, hai người song song ngã xuống giường lớn, nam ở trên nữ ở dưới.

Quân Nhật Đình mạnh mẽ cúi đầu bắt lấy đôi môi đang tản ra hương vị ngọt ngào, Hứa Thanh Khê gắt gao kéo lấy cổ của Quân Nhật Đình, vứt bỏ bộ dáng thẹn thùng lúc trước, táo bạo phóng khoáng đáp trả.

Tình ý sâu đậm, Hứa Thanh Khê động tình gọi tên Quân Nhật Đình, lại nói ra lời tỏ tình chân thành nhất xuất phát từ đáy lòng:
“Quân Nhật Đình, em yêu anh.”
Hôm sau, Hứa Thanh Khê tỉnh dậy, toàn thân đau nhức giống như bị xe nghiền qua.


Mùi hương mờ ám còn lan trong không khí, quần áo lung tung khắp nơi ở trên thảm lông trắng trải trên sàn nhà, có thể thấy được tình hình chiến đấu tối qua rất kịch liệt.

Hứa Thanh Khê nhớ lại sự gan dạ của cô tối qua, hai má trở nên nóng hổi.

Cô hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy sườn mặt của Quân Nhật Đình đang ngủ say, trong mắt xen lẫn tình yêu.

Cũng vào lúc này, Quân Nhật Đình vốn đang ngủ say hơi hé mắt, tay lớn một vòng ôm trọn Hứa Thanh Khê vào lòng ngực:
“Em lại nhìn gì vậy?”
Anh lười biếng xoa đỉnh đầu của Hứa Thanh Khê, đôi mắt khép hờ đầy ý cười.

“Nhìn anh.”
Hứa Thanh Khê nhìn lén bị bắt được, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn đối mặt với Quân Nhật Đình.

“Em ngắm cả một buổi tối, lẽ nào vẫn chưa đủ sao?”
Hứa Thanh Tuệ cùng Hứa Hải Minh cũng nhận được tin tức Hứa Thanh Khê đã trở về.

Hứa Hải Minh nghĩ đến kế hoạch của vợ kế, dò hỏi:
“Thanh Tuệ, con dự định khi nào cùng Hứa Thanh Khê hoán đổi thân phận trở lại?”
“Hai ngày sau, chờ cục cưng xuất viện, tâm con mới có thể không lo lắng để đi Nhà họ Quân.”
Hứa Thanh Tuệ chớp mắt, đáy mắt u ám cùng tính toán.

Những điều này Hứa Thanh Khê đều không biết.

Sau khi cô cùng Quân Nhật Đình trở về, cuộc sống lại khôi phục như trước đây.

Nhất là thời điểm Hứa Thanh Khê rời đi ngày càng đến gần, tâm tình cô ngày càng nặng nề.

Thậm chí có mấy lần cô không che dấu được cảm xúc, khiến Quân Nhật Đình cũng cảm thấy sự khác thường, may mà cuối cùng cũng bị cô miễn cưỡng lấy cớ cho qua.

Hứa Thanh Khê biết cô không thể tiếp tục như vậy, nếu không dựa theo mức độ thông minh của Quân Nhật Đình, chắc chắn anh sẽ phát hiện gì đó.

Cô dự định dùng công việc để thôi miên bản thân, cũng dự định nhân lúc cô chưa rời đi, vẽ thêm nhiều bức tranh để đáp trả sự chăm sóc của Quân Nhật Đình trong khoảng thời gian này.

Cô biết rõ, dựa theo tính cách được nuông chiều ngang ngược của Hứa Thanh Tuệ, chờ cô ta quay lại, chắc chắn cô ta sẽ không chịu ở công ty làm việc.

Vài ngày tiếp theo, Quân Nhật Đình trở về, mỗi ngày đều thấy Hứa Thanh Khê miệt mài vẽ tranh, mà bên cạnh Hứa Thanh Khê cũng có không ít tác phẩm đã thành hình, có cảm giác hy sinh quên mình.

Đương nhiên điều khiến anh cảm thấy hờn giận chính là bản thân bị Hứa Thanh Khê lạnh nhạt.

Hôm nay, Quân Nhật Đình tan tầm về nhà, anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê vẫn còn ở bàn làm việc, giả vờ lơ đãng đứng kế bên Hứa Thanh Khê xem tác phẩm của cô:
“Gần đây công ty rất bận sao?”
Hứa Thanh Khê run tay, đường cong hoàn mỹ bị cô vẽ lệch đi:

“Cũng tạm ổn, cũng không phải rất bận.”
Cô đáng tiếc bỏ bút xuống, dẹp bản vẽ đó sang một bên, dự tính vẽ lại một bản khác.

Đang lúc cô cầm bút chuẩn bị tiếp tục thiết kế, tay cô bị Quân Nhật Đình nắm lấy.

“Anh sao vậy?”
Cô khó hiểu nhìn Quân Nhật Đình.

“Em không cảm thấy thời gian này dường như đang thiếu một điều gì sao?”
Quân Nhật Đình hờn dỗi nhìn Hứa Thanh Khê.
Quân Nhật Đình không nhận ra được giọng cô có gì khác thường, gật đầu:
“Vậy anh đi xuống xem thử tài xế đã sắp xếp tới chưa.”
Hai tiếng sau, hai người lên máy bay về nước.

Hứa Thanh Khê nhìn ngoài cửa sổ lưu luyến không rời thành phố Las Vegas vừa xa lạ vừa tràn đầy kỷ niệm, tâm tình không vui.

Cũng không biết có phải Quân Nhật Đình nhận ra được tâm tình sa sút của Hứa Thanh Khê, anh vươn tay nắm lấy tay Hứa Thanh Khê, hứa hẹn:
“Nếu như em thích nơi này, lần sau anh sẽ lại cùng em tới đây du lịch.”
Hứa Thanh Khê thu hồi tầm mắt, hướng mắt nhìn Quân Nhật Đình.

Cô nhìn vẻ mặt hết sức nghiêm túc của Quân Nhật Đình, rõ ràng trong lòng khó chịu muốn chết, nhưng vẫn ráng nâng lên khóe miệng, mỉm cười gật đầu:
“Được.”
Mấy tiếng sau, Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình về tới thủ đô.

Ngoài sân bay, Mạc Ly sớm đã mang theo tài xế Nhà họ Quân đứng chờ.

“Cậu chủ.”
Mạc Ly vui mừng tiến đến nghênh đón, cô ấy tự nhiên đưa tay tiếp nhận hành lý trên tay Quân Nhật Đình.

Về phần Hứa Thanh Khê, tất nhiên là do tài xế chăm sóc.

Mười mấy phút sau, bọn họ về tới Nhà họ Quân.

Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê một ngày đi đường vất vả, bọn họ rửa mặt sơ liền lên giường nghỉ ngơi.

Cùng lúc đó, ở biệt thự của nhà họ Hứa.

Hứa Thanh Tuệ cùng Hứa Hải Minh cũng nhận được tin tức Hứa Thanh Khê đã trở về.

Hứa Hải Minh nghĩ đến kế hoạch của vợ kế, dò hỏi:
“Thanh Tuệ, con dự định khi nào cùng Hứa Thanh Khê hoán đổi thân phận trở lại?”
“Hai ngày sau, chờ cục cưng xuất viện, tâm con mới có thể không lo lắng để đi Nhà họ Quân.”

Hứa Thanh Tuệ chớp mắt, đáy mắt u ám cùng tính toán.

Những điều này Hứa Thanh Khê đều không biết.

Sau khi cô cùng Quân Nhật Đình trở về, cuộc sống lại khôi phục như trước đây.

Nhất là thời điểm Hứa Thanh Khê rời đi ngày càng đến gần, tâm tình cô ngày càng nặng nề.

Thậm chí có mấy lần cô không che dấu được cảm xúc, khiến Quân Nhật Đình cũng cảm thấy sự khác thường, may mà cuối cùng cũng bị cô miễn cưỡng lấy cớ cho qua.

Hứa Thanh Khê biết cô không thể tiếp tục như vậy, nếu không dựa theo mức độ thông minh của Quân Nhật Đình, chắc chắn anh sẽ phát hiện gì đó.

Cô dự định dùng công việc để thôi miên bản thân, cũng dự định nhân lúc cô chưa rời đi, vẽ thêm nhiều bức tranh để đáp trả sự chăm sóc của Quân Nhật Đình trong khoảng thời gian này.

Cô biết rõ, dựa theo tính cách được nuông chiều ngang ngược của Hứa Thanh Tuệ, chờ cô ta quay lại, chắc chắn cô ta sẽ không chịu ở công ty làm việc.

Vài ngày tiếp theo, Quân Nhật Đình trở về, mỗi ngày đều thấy Hứa Thanh Khê miệt mài vẽ tranh, mà bên cạnh Hứa Thanh Khê cũng có không ít tác phẩm đã thành hình, có cảm giác hy sinh quên mình.

Đương nhiên điều khiến anh cảm thấy hờn giận chính là bản thân bị Hứa Thanh Khê lạnh nhạt.

Hôm nay, Quân Nhật Đình tan tầm về nhà, anh nhìn thấy Hứa Thanh Khê vẫn còn ở bàn làm việc, giả vờ lơ đãng đứng kế bên Hứa Thanh Khê xem tác phẩm của cô:
“Gần đây công ty rất bận sao?”
Hứa Thanh Khê run tay, đường cong hoàn mỹ bị cô vẽ lệch đi:
“Cũng tạm ổn, cũng không phải rất bận.”
Cô đáng tiếc bỏ bút xuống, dẹp bản vẽ đó sang một bên, dự tính vẽ lại một bản khác.

Đang lúc cô cầm bút chuẩn bị tiếp tục thiết kế, tay cô bị Quân Nhật Đình nắm lấy.

“Anh sao vậy?”
Cô khó hiểu nhìn Quân Nhật Đình.

“Em không cảm thấy thời gian này dường như đang thiếu một điều gì sao?”
Quân Nhật Đình hờn dỗi nhìn Hứa Thanh Khê..