Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 513: Cô Dựa Vào Đâu Mà Sa Thải Tôi





Trong nước.

Vì Quân Nhật Đình bảo vệ Hứa Thanh Tuệ, thậm chí còn nhắc nhở bà ta không được nổi giận với Hứa Thanh Tuệ.

Dù sao bây giờ bà ta cũng đang bị Hứa Thanh Tuệ nắm thóp, bảo bà ta sau khi xuất viện tạm thời không thể không tránh cái gai Hứa Thanh Tuệ này, để tránh bị cô ta nói với phía ông cụ.

Nhưng không phải là bà ta không làm gì cả, bà ta cho người đi theo dõi Hứa Thanh Tuệ.

Đáng tiếc là những người này cuối cùng đã bị Hứa Thanh Tuệ cắt đuôi.

Khi bà Kim Hồng biết điều này, tức đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được.

Hứa Thanh Tuệ đương nhiên biết những điều này, nhưng cô ta lại phớt lờ chúng.

Trong mắt cô ta, bà Kim Hồng cũng như nhà họ Quân là châu chấu sau mùa thu, sẽ không tồn tại được lâu dài.

Bây giờ cô ta có rất nhiều việc phải giải quyết, vì vậy trong lúc này cô ta không muốn lãng phí thời gian cho những người tầm thường này.


Quân Nhật Đình mấy ngày nay cũng bận rộn ở công ty, nên anh không biết rằng Hứa Thanh Tuệ cũng đi sớm về muộn.

Vì đêm nào anh cũng về nên Hứa Thanh Tuệ đều ở trong nhà.

Ngày hôm đó, Hứa Thanh Tuệ đợi Quân Nhật Đình rời khỏi nhà, định đến nhà họ Hứa để thăm con thì chuông điện thoại reo lên.

“Hứa Thanh Tuệ, bản vẽ của cô đâu rồi? Tại sao ba ngày rồi mà bản vẽ của cô vẫn chưa giao đến công ty? Còn nữa, tại sao hôm nay cô không đến công ty, cô không biết hôm nay công ty có họp buổi sáng sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Quý Ức vang lên trên điện thoại, dường như cô ta đã bắt được điểm yếu của Hứa Thanh Tuệ vậy, cô ta chửi Hứa Thanh Tuệ đến nỗi mất mặt.

Hứa Thanh Tuệ nheo mắt đầy nguy hiểm, đương nhiên cô ta đoán ra được là ai đang điện thoại, nhưng thân là cô chủ của nhà họ Hứa, cô ta chưa bao giờ bị mắng đến nỗi như thế này, lúc này cô ta không khỏi có chút tức giận.

“Cô là cái thá gì chứ, tôi đây là người mà cô có thể mắng sao, cái người họ Quý này, từ nay về sau sẽ bị đuổi khỏi công ty! Hy vọng lần sau tôi đến công ty không còn nhìn thấy cô nữa!”
Quý Ức đang ở công ty, cô ta không ngờ Hứa Thanh Tuệ lại phản ứng như vậy, còn sa thải cô nữa chứ.

“Hứa Thanh Tuệ, cô dựa vào đâu...” mà sa thải tôi chứ.

Trước khi cô ta nói xong câu hỏi của mình, Hứa Thanh Tuệ đã không thương tiếc mà cúp máy.

Quý Ức vô cùng tức giận: “Cái con chó cái Hứa Thanh Tuệ này!”
Cô ta nghiến răng đập tay xuống bàn, sau đó một tia sáng vụt qua mắt cô ta, khóe miệng cô ta không kiềm chế được mà cong lên, cầm điện thoại trên bàn lên và bấm một dãy số.

Tên của Quân Nhật Đình hiện lên trên màn hình điện thoại.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói lạnh lùng của Quân Nhật Đình vang lên: “Giám đốc Quý, chị có chuyện gì sao?”
“Nhật Đình, tôi có chuyện không có cách nào xử lý được nên đành phải liên lạc với cậu.”
Ban đầu Quý Ức muốn nói đệm một chút rồi mới kể những việc làm xấu xa của Hứa Thanh Tuệ, nhưng Quân Nhật Đình đã trực tiếp đoán ra được.

“Có liên quan đến Thanh Tuệ sao?”
“Đúng vậy, đã một tuần rồi cô Hứa không đến công ty, ba ngày nay cũng chưa giao bản thảo thiết kế, ngay cả cuộc họp buổi sáng cũng vắng mặt vài lần.”
Quý Ức nói ra những vấn đề của Hứa Thanh Tuệ trong khoảng thời gian này, cuối cùng giả vờ uất ức nói: “Lúc nãy tôi chỉ nói với cô Hứa vài câu, cô Hứa đã sa thải tôi, cô ấy còn nói sau này không muốn nhìn thấy tôi ở công ty nữa.”
Sau khi Quân Nhật Đình nghe được lời này, cả người anh có chút giật mình.

Bởi vì trong tiềm thức, anh cảm thấy rằng điều này không giống như những gì Hứa Thanh Tuệ sẽ nói.


Nhưng anh nghĩ đến những thay đổi của Hứa Thanh Tuệ trong khoảng thời gian này, khẽ cau mày: “Tôi biết rồi, chị đừng để trong lòng những gì Thanh Tuệ nói, chuyện này tôi sẽ giải quyết, chị tiếp tục làm việc đi.”
Sau khi nói xong, anh cúp máy và gọi lại cho Hứa Thanh Tuệ.

Lúc này Hứa Thanh Tuệ đang ở trong biệt thự của nhà họ Hứa.

Bây giờ nàng đã lấy lại được thân phận của mình, không cần lén lút khi về nhà như trước đây nữa.

Cô ta đang chơi đùa cùng con trai trong phòng khách, điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cô ta liếc nhìn điện thoại, phát hiện là cuộc gọi của Quân Nhật Đình, cô ta khẽ cau mày, ra hiệu cho người giúp việc ôm đứa nhỏ đi rồi mới nghe điện thoại: “Có chuyện gì sao?”
Quân Nhật Đình cau mày, anh có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng của Hứa Thanh Tuệ đối với mình.

Anh nghĩ rằng Hứa Thanh Tuệ vẫn còn tức giận về chuyện của mẹ trước đây, anh cũng không để tâm, sau đó thẳng thắn giải nói ra mục đích của mình.

“Quý Ức vừa gọi cho anh, chị ta nói rằng đã vài ngày rồi em không gửi bản thiết kế, em còn vắng mặt trong cuộc họp buổi sáng của công ty nữa.

Chị ta vừa nói với em vài câu, em liền muốn sa thải chị ta sao? “
Hứa Thanh Tuệ nheo mắt cười nhạt: “Có vẻ như người phụ nữ đó đã đến gặp để nói chuyện nhỉ? Sao nào, bây giờ anh lại định tính toán với em vì một người phụ nữ khác sao? Quân Nhật Đình, anh đừng quên rằng rốt cuộc là người đàn ông của ai đấy!’
Khi cô ta đang nói thì trên lầu đột nhiên có tiếng khóc của một đứa trẻ, khiến giọng nói của Hứa Thanh Tuệ cứng lại.

Trong điện thoại, Quân Nhật Đình cũng nghe thấy tiếng khóc đó, không khỏi nhíu mày: “Bây giờ em đang ở đâu vậy? Làm sao lại có tiếng trẻ con khóc?”
Thật ra, lúc này trái tim của Quân Nhật Đình có chút không đứng đắn, theo chu kỳ sinh lý của Hứa Thanh Tuệ, dường như thời gian có thể mang thai cũng xấp xỉ những ngày này.

“Bây giờ em đang ở đâu?” Anh có chút hứng thú hỏi cô ta.

Hứa Thanh Tuệ không biết rằng anh đã hiểu lầm, nghe thấy tiếng khóc liên tục của đứa trẻ, cô ta có chút lo lắng: “Em đang ở nhà họ Hứa, có vài người họ hàng đến, bây giờ xảy ra chút chuyện.

Nếu anh có việc gì thì tối nay về nhà nói chuyện sau nhé.”
Vừa nói xong, cô ta cúp máy với Quân Nhật Đình rồi bước lên lầu.

“Có chuyện gì vậy, tại sao cục cưng lại khóc mãi không ngừng vậy?”
Hứa Thanh Tuệ bước vào phòng em bé và vừa đưa tay ra ôm con vào lòng vừa hỏi người trông trẻ.

Người trông trẻ sửng sốt, run rẩy đứng lên, lo lắng nói: “Thưa cô chủ Hứa, tôi cũng không biết cậu chủ nhỏ có chuyện gì.


Vừa nãy bồng cậu ấy lên vẫn không sao, kết quả vừa đặt xuống liền khóc lên, tã lót tôi cũng đã kiểm tra rồi, không có gì cả.”
Hứa Thanh Tuệ cau mày: “Bà đi mời bác sĩ gia đình đến đây.”
“Vâng!”
Người trông trẻ trả lời sau đó quay người đi gọi điện thoại.

Trong khoảng thời gian này, cậu bé khóc đến nỗi không thể nào thở được, mặt từ từ tái xanh.

“Cục cưng, con bị sao vậy, đừng làm mẹ sợ!”
“Cục cưng, rốt cuộc con bị sao vậy?”
Trong mắt Hứa Thanh Tuệ hiện lên vẻ lo lắng, nhưng dù cô ta có dỗ thế nào thì cậu nhóc vẫn không ngừng khóc.

Mười phút sau, cuối cùng bác sĩ gia đình cũng vội vã chạy đến.

Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy bác sĩ, lo lắng ôm đứa bé chạy đến nói: “Bác sĩ, nhanh, xem xem con tôi có chuyện gì vậy, nó cứ khóc mãi thôi.”
Cậu bé vẫn khóc nhưng giọng không còn to như trước nữa mà bắt đầu khan đi, thậm chí có lúc bị mất tiếng.

Bác sĩ kiểm tra tình trạng của cậu bé, sắc mặt hơi thay đổi: “Cô chủ, cô mau đưa cậu chủ nhỏ đến bệnh viện đi, đây là bệnh viêm ruột cấp tính, nếu đến bệnh viện muộn, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của cậu chủ nhỏ.”
Lúc này Hứa Thanh Tuệ cực kỳ hoảng hốt: “Sao lại có thể như vậy chứ? Rõ ràng lúc nãy không có chuyện gì cơ mà.

Quản gia, quản gia, nhanh lên, mau lấy xe cho tôi, tôi phải đến bệnh viện!”
Cô ta bế cậu bé lao ra khỏi cửa.

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng họ đã đưa cậu bé đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Hứa, cậu bé được bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu.

May mắn thay, nửa giờ sau, cậu bé đã được cấp cứu xong, không gặp chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.

“Cô chủ, cậu chủ nhỏ không sao rồi, nhưng bởi vì cậu chủ nhỏ còn quá nhỏ, cơ thể không đủ sức đề kháng, mấy ngày nay cần phải nằm viện theo dõi tình hình.”.