Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 521: Là Do Anh Nghĩ Nhiều Rồi Sao





Hai ngày tiếp theo thủ đô đều trải qua những ngày tháng êm ả.

Ngày hôm đó, Hà Văn Tuấn nhận được thư mời của nhà họ Tuyên rồi đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc nhà họ Tuyên mời anh tham gia lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ vào ba ngày sau.”
“Nhà họ Tuyên?”
Quân Nhật Đình cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu lên: “Nhà họ Tuyên ở Hải Thịnh đúng không?”
“Vâng ạ.”
Hà Văn Tuấn gật đầu rồi đưa thư mời trong tay cho anh.

“Tôi biết rồi.” Quân Nhật Đình thản nhiên nhận lấy, sau đó lại nhớ tới tình hình của Hứa Thanh Tuệ bèn cất tiếng hỏi: “Hai ngày nay mợ chủ ở công ty như thế nào rồi?”
Hà Văn Tuấn ngẫm nghĩ một lúc rồi báo cáo: “Hai ngày nay trông bà chủ có vẻ thích nghi khá tốt, tôi đã hỏi qua Trưởng phòng Tài vụ rồi, mợ chủ cũng đang cố gắng hết sức trong công việc.”
Quân Nhật Đình nheo mắt lại không khỏi hoài nghi bản thân, chẳng lẽ là do anh nghĩ nhiều rồi?
“Tổng giám đốc, có cần phải theo dõi mợ chủ nữa hay không?”
Hà Văn Tuấn không chờ anh phản ứng lại đã lên tiếng hỏi tiếp.


“Tiếp tục theo dõi đi.”
Cùng lúc đó trong phòng Tài vụ.

Tuy rằng Hứa Thanh Tuệ chỉ là một trợ lý nho nhỏ nhưng bởi vì thân phận của mình nên Trưởng phòng Tài vụ vẫn dành cho cô ta một gian phòng làm việc.

Lúc này cô ta đang ngồi trong văn phòng chăm chú nhìn vào máy tính, nếu như Trưởng phòng Tài vụ có mặt tại đây thì có thể nhìn ra đây là báo cáo tài chính của Tập đoàn Quân Thị trong mấy năm gần đây.

Hai ngày trước, cô ta biết Quân Nhật Đình sẽ không yên tâm mà để mình ở lại phòng Tài vụ cho nên cô ta không hề có bất cứ hành động gì, chỉ là mượn cớ làm việc lấy ra những báo cáo trước đó của tập đoàn này mà thôi.

Chỉ nhìn thấy thỉnh thoảng cô ta lại gõ bàn phím, số liệu ban đầu trên báo cáo đã bị cô ta thay đổi.

Một tiếng đồng hồ sau, Hứa Thanh Tuệ đã sửa lại báo cáo tài chính của Tập đoàn Quân Thị trong vòng năm năm qua, đúng lúc này di động trên bàn của cô ta rung lên.

Hứa Thanh Tuệ liếc nhìn tên trên màn hình, khuôn mặt lạnh lùng bỗng chốc trở nên dịu dàng, trong đáy mắt ngập tràn tình ý và quyến rũ: “Đại Thành.”
“Ừ kế hoạch bên Tập đoàn Quân Thị tiến hành như thế nào rồi?”
“Tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch, hơn nữa em đã sửa lại báo cáo của họ trong vòng năm năm qua, chờ thêm mấy ngày nữa Quân Nhật Đình không còn theo dõi em nữa thì em sẽ truyền số liệu qua cho anh.”
“Rất tốt, kế hoạch cuối cùng của chúng ta có thể thực hiện được rồi.” Long Đại Thành cong khóe môi đầy hài lòng, sau đó lại dặn dò Hứa Thanh Tuệ một số chuyện cần làm tiếp theo.

Chờ sau khi nói chuyện công việc xong xuôi, anh ta mới thay đổi đề tài quan tâm hỏi: “Gần đây em và Quý Minh thế nào rồi? Quân Nhật Đình không có phát hiện gì chứ?”
“Anh yên tâm đi, anh ta vẫn chưa phát hiện được gì, Quý Minh cũng rất khỏe, anh đừng lo lắng nhé.”
Hứa Thanh Tuệ tỉ mỉ nói mấy câu về đứa trẻ rồi mới luyến tiếc buông điện thoại.

Buổi tối tại nhà mới của nhà họ Quân.

Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Tuệ đang dùng bữa trong nhà ăn nhưng không ai nói lời nào cả, trong phòng chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng va chạm giòn vang của bộ đồ ăn trên đĩa.

“Em ăn xong rồi.”
Không lâu sau, Hứa Thanh Tuệ dùng bữa xong đứng dậy định quay về phòng.

“Chờ một chút.” Quân Nhật Đình gọi cô ta lại: “Ba ngày sau là lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà họ Tuyên ở Hải Thịnh, nếu em có thời gian thì buổi tối cùng anh qua đó.”
“Nhà họ Tuyên ở Hải Thịnh?”
Hứa Thanh Tuệ khẽ cau mày, cô ta thật sự không muốn đi chung với Quân Nhật Đình, nhưng nhà họ Tuyên là một trong những dòng họ lớn không thua kém gì nhà họ Quân, đến tham gia lễ mừng thọ ông cụ nhà họ đều là những người giàu có và quyền thế, cô ta đi cũng tốt có thể quen biết được với rất nhiều người: “Em biết rồi.”

Khi lời vừa dứt, cô ta cũng không thèm quan tâm đến anh mà xoay người rời khỏi.

Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng của Hứa Thanh Tuệ đang dần biền mất ở phòng khách mà nhíu chặt mày lại.

Ba ngày sau khi đường phố bắt đầu lên đèn, tại khách sạn Hoàng Cửu của Hải Thịnh, hàng loạt chiếc ô tô hạng sang lần lượt đậu hai bên đường thành một đường thẳng bất tận, thảm đỏ được trải dài từ cửa lớn của khách sạn cho đến tận lề đường.

Các vị khách mời ăn mặc hoa phục lộng lẫy đang chào hỏi nhau, rồi bước vào sảnh tiệc dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ khách sạn.

Lúc này Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Tuệ cũng đã đến khách sạn.

Anh xuống xe trước rồi vô cùng lịch sự bước đến bên phía cửa xe của Hứa Thanh Tuệ giúp cô ta mở cửa xe.

Tuy nhiên cô ta hoàn toàn phớt lờ làm như không thấy bàn tay đang duỗi ra của anh, nhấc váy bước xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong.

Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại.

Mấy ngày nay, thái độ của Hứa Thanh Tuệ đối với anh ngày càng lạnh nhạt, thậm chí khi anh chủ động buông mặt mũi để làm hòa thì người phụ nữ này cũng vẫn tỏ ra dửng dưng như vậy.

Nghĩ đến đây, nhiệt độ xung quanh anh bỗng chốc giảm xuống mấy độ.

Anh thu tay lại và đi theo sau Hứa Thanh Tuệ với sắc mặt không đổi.

Trong sảnh tiệc, Tuyên Quân Thần đang đi theo ông cụ nhà mình tiếp đãi khách mời, nhưng không hề tập trung mà thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa.

Khi Hứa Thanh Tuệ và Quân Nhật Đình một trước một sau bước vào trong sảnh tiệc, Tuyên Quân Thần nheo mắt lại, sự kinh ngạc và choáng váng lướt qua trong đáy mắt của anh ta.

Tuy rằng anh ta đã biết Hứa Thanh Khê và Hứa Thanh Tuệ trông giống hệt nhau từ lâu, nhưng khi nhìn thấy người thật thì thị giác vẫn bị đả kích rất lớn.

Tối nay, Hứa Thanh Tuệ mặc một chiếc váy hở lưng chéo vai màu tím sẫm bó sát người, dáng người nóng bỏng càng được chiếc váy tôn lên một cách hoàn hảo, chiếc cằm hơi dương lên lộ ra cần cổ trắng ngần tựa như một chú thiên nga trắng quý phái.

Quân Nhật Đình vẫn mặc một bộ âu phục thủ công cao cấp, dáng người cao ráo đĩnh đạc cùng với vẻ ngoài điển trai hoàn mỹ và khí chất mạnh mẽ không thể phớt lờ trên người anh, đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người ngay khi vừa mới bước vào.


“Ý, đây không phải là Quân Nhật Đình - Tổng giám đốc ma quỷ trẻ tuổi nhất của Tập đoàn Quân Thị hay sao? Không nghĩ tới nhà họ Tuyên vẫn còn có mối quan hệ với nhà họ Quân đấy.”
“Có rất nhiều sản nghiệp trực thuộc của Tập đoàn Quân Thị nên việc hợp tác cũng là điều đương nhiên.”
“Cũng không biết ông cụ nhà họ Quân này đã nuôi dạy như thế nào, các anh có biết không? Chỉ trong vòng sáu tháng ngắn ngủi của năm nay, nhà họ Quân đã mở rộng phát triển năm chi nhánh ra nước ngoài dưới sự điều hành của Quân Nhật Đình, đúng là con hơn cha là nhà có phúc.”
Các khách mời ở xung quanh sôi nổi bàn tán.

Hứa Thanh Tuệ híp mắt tìm kiếm tin tức có lợi cho mình từ những cuộc trò chuyện này, đồng thời trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.

Cô ta biết Quân Nhật Đình rất giỏi giang nhưng không nghĩ tới lại biến thái tới mức này, năm chi nhánh đó ít nhất cũng phải hơn ba nghìn năm trăm tỷ.

Tuyên Quân Thần cũng rất ngạc nhiên, qua chuyện của Hứa Thanh Khê nên anh ta cho rằng Quân Nhật Đình không hề thông minh như trong lời đồn đại, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Anh ta tò mò nhìn về phía anh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Nếu như người đàn ông này không ngốc thì tại sao lại bị nhà họ Hứa chơi đùa xoay vần như thế chứ?
Trong lòng anh ta cảm thấy khó hiểu không khỏi muốn đi tìm hiểu một chút: “Ông nội, cháu nhìn thấy bạn của cháu đến rồi, cháu đi qua tiếp đón nhé.”
“Bạn bè gì, cháu còn có bạn bè gì sao? Hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh ông đi.”
Chỉ nhìn thấy ông lão mặc áo choàng lụa dài đang đứng bên cạnh Tuyên Quân Thần giận dữ trừng mắt với anh ta, đây chính là Tuyên Quân Lăng - ông nội của Tuyên Quân Thần, cũng là người nắm quyền của Tập đoàn Tuyên Thị hiện tại.

“Ông nội, ông nói như vậy là không đúng rồi, kìa, đó chính là người bạn mà cháu nói đó, không phải ông cùng với người khác vừa mới khen ngợi cậu ấy hay sao?”
Tuyên Quân Thần biết ông cụ tối nay muốn giới thiệu người trong giới kinh doanh cho anh ta làm quen, nhưng anh ta còn có chuyện quan trọng hơn.

“Cháu quen biết với Quân Nhật Đình khi nào vậy?”
Tuyên Quân Lăng ngạc nhiên khi thấy Tuyên Quân Thần chỉ về phía Quân Nhật Đình, dù gì trong ấn tượng của ông ta đứa cháu trai vô tích sự này của mình kết giao toàn là những hạng người không đâu vào với đâu.

“Dù sao cháu cũng quen biết, ông đừng quan tâm nhiều như vậy cháu đi qua đó trước đây.”
Tuyên Quân Thần không muốn nói thêm gì nữa, sau khi vứt lại một câu rồi đi về phía Quân Nhật Đình..