(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068)
*
Chiến Quốc ngày thường cũng không do dự như vậy, hơn nữa Ôn Thất Bạch cùng Chiến Quốc chơi đùa một năm, chỉ số thông minh của Chiến Quốc tuyệt đối là cao hơn áo hoa và Husky.
Lần này khác thường như vậy, Ôn Thất Bạch cũng rất kỳ quái.
Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong thùng, Ôn Thất Bạch mới hít sâu.
Một con mèo màu trắng nằm sấp trong thùng carton, hơi thở gấp gáp, vết thương trên người rõ ràng là do người gây ra, rất nhiều vết dao sắc bén và bỏng.
Bên cạnh thùng carton chất đống bình thuốc, nói vậy đều là mấy đứa này trộm ra từ nhà mình.
Hai con mèo con chạy tới, hai chân trước bám vào thùng carton, hướng về phía mèo trắng nằm trong thùng "Meo" hai tiếng, ngây thơ mà vô tà.
Con mèo trắng, có thể là mẹ của những con mèo con này.
Ôn Thất Bạch đại khái cũng đoán được vì sao Chiến Quốc lại giấu mấy con mèo này ở chỗ này cũng không chịu để cho người ta nhìn thấy, đại khái là thật sự sợ những con mèo này một lần nữa bị bắt đi ngược đãi.
Trên lông ngắn màu trắng không có bao nhiêu vết máu, hẳn là bị liếm sạch sẽ, không có vết máu, miệng vết thương càng dữ tợn, Ôn Thất Bạch đưa tay sờ sờ đầu con mèo trắng này, cảm giác được nó suy yếu co rúm lại, lại ngẩng đầu kinh ngạc nhìn.
Không có vòng cổ, cũng không phải mèo trong tiểu khu, Ôn Thất Bạch búng trán Chiến Quốc một cái, quả nhiên tên này có phương pháp chạy khỏi Kim Duyệt, chơi đùa một năm cũng không nói cho cậu biết, giấu quá kín.
Mèo con nhìn thấy Ôn Thất Bạch không có ác ý, lá gan cũng lớn lên, nghiêng đầu hướng về phía Ôn Thất Bạch "Meo" vài tiếng.
Dù sao kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp, con mèo này tới nơi này cũng đã một khoảng thời gian, Chiến Quốc giấu nó chặt chẽ như vậy, không để cho người ta nhìn thấy, ngay cả chủ nhân của nó cũng giấu diếm, khẳng định là tận mắt nhìn thấy cảnh con mèo này bị người ta ngược đãi, bằng không cũng sẽ không cảnh giác như vậy.
Lý Bạch và Đỗ Phủ ngồi xổm ở đầu tường, đầu chuyển động nhìn chung quanh, giống như camera giám sát di động, quét người trên đường.
Husky tiến lại gần duỗi đầu lưỡi muốn liếm mấy con mèo con, mèo con chạy ra xung quanh, vừa chạy vừa hưng phấn kêu lên.
Ôn Thất Bạch mím môi, nghiêng mắt nhìn Chiến Quốc, "Tao đưa nó đến bệnh viện, mày thấy thế nào?"
Thời tiết không tính là nóng, thời điểm này miệng vết thương còn chưa bị viêm, qua một đoạn thời gian nữa, thời tiết nóng lên, vết thương bị viêm nhiễm, đến lúc đó sẽ không chữa được.
Chiến Quốc không phản ứng, không đồng ý.
Vậy thì chỉ có thể gọi bác sĩ đến đây.
Ôn Thất Bạch nhớ rõ trong tiểu khu có một bác sĩ thú cưng, mỗi ngày đều cưỡi một chiếc xe đạp thương hiệu Phượng Hoàng gần như phế liệu, mỗi ngày chậm rãi đạp xe đi làm.
Có thể mua được phòng trong biệt thự này đều là người có tài sản nhất định, nhưng ông chú kia bình thường đều thích ngâm nga bài hát cũ, cưỡi xe đạp đến bệnh viện thú cưng mình mở, muốn lôi thôi bao nhiêu thì lỗi thôi bấy nhiêu.
Ôn Thất Bạch lúc làm mèo thích nằm sấp trên nóc nhà ông chú, người này cho động vật cảm giác đặc biệt thoải mái, không hề ác ý.
Cho nên lúc Ôn Thất Bạch đập cửa nhà ông chú thú y, Cáo hoa cùng Husky cũng ngồi xổm trên mặt đất kêu lên.
"Tới đây, gội làm gì vậy, tôi tuổi lớn, sáng sớm có thể để cho tôingủ thêm một chút hay không."
Bác bác sĩ thú y ngật bàn chải đánh răng, lúc chải đầy miệng bọt biển đi ra kinh ngạc nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch, sửng sốt hai giây mới chỉ vào Ôn Thất Bạch lắp bắp nửa ngày, "Cậu không phải chính là cái kia... Cái đó... Ôn Thất Bạch sao, chờ một chút, tôi đi lấy một tờ giấy."
Husky một bước tiến lên, cắn chặt ống quần bác sĩ thú y.
"Quần sắp rớt rồi đó." Bác sĩ thú y quát nửa ngày, Husky cũng không nhả ra, dứt khoát thỏa hiệp nói, "Tôi không đi lấy giấy, để tôi đi súc miệng....Quên đi, không súc miệng nữa." Nuốt xuống.
Ông chú ngẩng đầu nhìn trời, không thể luyến tiếc thở dài.
"Nhóc con, sớm như vậy đập cửa nhà chú làm gì." Ông chú ngậm bàn chải đánh răng trong miệng, chậm rãi đi về phía Ôn Thất Bạch.
Đến khi nhìn thấy hiện trường, bác thú y lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn bình thuốc chất thành núi nhỏ trên mặt đất, biểu tình trên mặt khó có thể hình dung.
"Mẹ nó, đây là thuốc cảm mà ông đây vừa mua hai ngày trước." Ông chú khom lưng nhặt từng chai thuốc trên mặt đất lên nhét vào trong túi, trong miệng còn lẩm bẩm, "Thuốc của tôi, bảo sao tôi tìm không được chứ..."
Ôn Thất Bạch ở bên cạnh nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm, thì ra những loại thuốc này đều trộm từ một chỗ, xem ra mấy đứa này rất thông minh, biết đến nhà bác sĩ thú y trộm thuốc.
So sánh với ông chú thì đáng thương hơn nhiều, nhặt từng cái bình lên, chùi vào quần áo, nhét vào trong túi, chờ nhét đến cái cuối cùng, ông chú mới nhìn về phía Chiến Quốc, búng một cái.
"Não tàn là bệnh, phải trị, lần sau đến chỗ chú, chú giảm giá cho mày 900%."
"Chú à, chú xem con mèo này có thể trị được không?" Ôn Thất Bạch ngồi xổm bên cạnh thùng carton, ngẩng đầu hỏi.
Ông chú ôm mèo trắng lên, kiểm tra vết thương một chút, "Chậc chậc" hai tiếng, "Ai xuống tay tàn nhẫn như vậy, có thể trị, nhưng phải đưa đến chỗ tôi, ngươi xem nó có đồng ý không."
Ông chú chỉ chỉ Chiến Quốc mắt cá chết.
Chiến Quốc "Meo" một tiếng, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý.
"Sau này còn trộm thuốc của tao, coi chừng tao cạo lônh, còn có hai đứa này." Lý Bạch và Đỗ Phủ bị bỏ qua đã lâu ngồi xổm ở đầu tường co rúm lại một chút.
Ông chú khép thùng carton vào, ôm về phía nhà mình, trong miệng Chiến Quốc ngậm một con mèo nhỏ đi theo phía sau.
Cáo hoa cũng làm bộ học theo bộ dáng Chiến Quốc ngậm một con, nửa kéo nửa túm đi về phía trước.
Mèo con hữu khí vô lực: "Meo..."
Husky cũng vươn cái miệng đẫm máu của mình ra, mấy con mèo nhỏ hưng phấn chạy sang bên cạnh, cùng Husky chơi trốn tìm.
Ôn Thất Bạch đi tới vả Husky một cái, mới khom lưng ôm mấy con mèo con lên, đi về phía trước.
Ông chú tìm ra hộp thuốc để rửa sạch vết thương của con mèo trắng, sau đó mới bỏ nó trở lại thùng carton.
"Cậu và mấy đứa này có vẻ rất quen thuộc, mấy đứa này cũng không cho người ngoài tới gần, cậu mới chuyển tới đây nhỉ." Ông chú băng bó xong thì châm một điếu thuốc, cùng Ôn Thất Bạch nói chuyện phiếm.
Ôn Thất Bạch "Ừ" một tiếng, "Không đến nửa năm. "
" Cậu tới sớm hơn vài ngày, nói không chừng còn có thể nhìn thấy con mèo đen kia." Ông chú phun ra một ngụm sương khói, sâu kín thở dài, sau đó chửi ầm lên, "Nếu tôi lại nhìn thấy con mèo kia, nhất định sẽ đánh nó đến nỗi ngay cả chủ nhân của nó cũng không nhận ra, dám dùng kéo dính giày của tôi lại, quả thực là thành tinh. "
Ôn Thất Bạch chột dạ cúi đầu nhéo nhéo lỗ tai mèo con, cậu thật sự không cố ý, chỉ là nhàn rỗi đến nhàm chán, hơn nữa, Cáo hoa cùng Chiến Quốc cũng có tham dự.
Không chỉ có một mình cậu.
Ông chú nâng mèo con lên, nhìn trái nhìn phải mới nhìn về phía Chiến Quốc, "Đây không phải là con của mày sao?"
Chiến Quốc mắt cá chết.
"Người ta đều là vàng trắng hoặc là thuần trắng, không giống mày một chút nào." Ông chú vui sướng khi người gặp họa nói, " Không phải là mày thay người khác nuôi con chứ, Lục Quốc."
*Lục Quốc = Chiến Quốc xanh = Chiến Quốc đội nón xanh.
Chiến Quốc cúi đầu liếm móng vuốt của mình.
"Được rồi, mấy con này đặt ở chỗ tôi, cậu không cần quản, à, có người tới tìm cậu." Ông chú chà xát từng con mèo con một lần, kiểm tra xem có vết thương nào hay không mới buông xuống.
"Anh không nấu ăn sao? Sao lại đến đây." Ôn Thất Bạch cười tủm tỉm hỏi, "Chẳng lẽ nhanh như vậy đã làm xong?"
Tô Cảnh Dược nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau, chậm rãi đi về phía nhà, "Chưa làm xong, thời gian dài như vậy không nhìn thấy em, đột nhiên nhớ em."
Ôn Thất Bạch chậm lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, chưa tới nửa giờ.
"Gạt người, anh, nhất định lại ra ngoài điều tra." Ôn Thất Bạch xuy một tiếng.
Tô Cảnh Dược đột nhiên dừng lại, ôm Ôn Thất Bạch vào trong ngực, trong con ngươi đen tràn đầy dịu dàng, "Thật sự, tôi hiện tại một phút không nhìn thấy em, nơi này sẽ trống rỗng, không tin em sờ đi."
Nói xong Tô Cảnh Dược cầm bàn tay Ôn Thất Bạch, đặt ở ngực mình, cười tủm tỉm nói, "Có phải đập rất nhanh không? "
" Không đập nhanh một chút anh sẽ chết à." Ôn Thất Bạch rút bàn tay của mình về, chậm rãi tiếp tục đi về phía trước, "Đúng rồi, anh có biết mấy ngày nay bọn Chiến Quốc đang làm gì không?"
Tô Cảnh Dược gật gật đầu, "Biết."
Ôn Thất Bạch đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thê lương, cả thế giới đều biết, chỉ có một mình tôi không biết.
Ôn Thất Bạch tâm tình khá tốt nói cho Tô Cảnh Dược nghe về con mèo con vừa rồi, cuối cùng mới nghiêm túc nói một câu, "Tôi muốn làm chú."
Một đường này Tô Cảnh Dược chỉ nghe cậu nói chuyện.
Hai người nắm tay nhau, khi đến cửa, Ôn Thất Bạch mới đột nhiên nói một câu.
"Lại nói tiếp, anh có thể không tin, đã nhiều năm em không nói chuyện với người khác." Từ sau khi mẹ qua đời, Ôn Thất Bạch cũng không còn nói chuyện với người khác nữa.
Cho dù là đối mặt Vệ Khanh, Ôn Thất Bạch cũng chưa từng mở rộng lòng mình như vậy.
Trong trí nhớ rất lâu trước đó, là lúc Ôn Thất Bạch còn nhỏ, mẹ kéo tay cậu, đi qua con đường bọn họ cùng nhau đi qua vô số lần, cối xay gió trong tay Ôn Thất Bạch chậm rãi xoay chuyển theo gió, cậu ngửa đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đến khó tin kia.
Kể cho bà nghe từng chuyện thú vị xảy ra ở trường hôm nay.
Nhưng sau đó, không ai nghe cậu nữa.
Tô Cảnh Dược trong lòng đau nhói, đưa tay giữ chặt Ôn Thất Bạch đang chậm rãi đi về phía trước, ôm cậu vào trong ngực.
"Sau này em có cái gì cũng có thể nói với tôi." Tô Cảnh Dược chợt cong mắt nở nụ cười, xoa xoa tóc cậu, "Tôi đều sẽ chăm chú lắng nghe. "
Tô Cảnh Dược tim đập mạnh, Ôn Thất Bạch im lặng trong lòng anh nửa ngày, mới rầu rĩ nói, "Nhàm chán."
*
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068)