Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 37



Tần Lam chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản nhưng lại thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, một bộ quần áo đơn giản mặc trên người cô lại trở thành lệ phục. Tần Lam lẳng lặng lại gần một bàn trống nhỏ, ngồi xuống thưởng trà. Cẩm Mạn biết Tần Lam không uống được rượu nên mỗi bàn đều bày một bộ trà nhỏ. Không gian chợt im ắng, Cẩm Mạn đi đến chính giữa sảnh, nói một chút về mục đích của tiệc rượu và tổ chức vài trò chơi. Không khí dần sôi động lên, mọi người đều hưởng ứng, tham gia hòng chiếm được hợp đồng dài hạn với tập đoàn Tần thị. Đến phiên Tần Lam, cô lên bốc một quả cầu bất kỳ trong hộp, đưa cho quản trò. Quản trò đọc to con số kèm thử thách. Thử thách của Tần Lam là uống hết 2 chai rượu vang trong vòng 15 phút. Tần Lam im lặng, quản trò quay sang hỏi "Bỏ thử thách hay tiếp tục?". Tần Lam suy nghĩ, đi xuống lấy một chai rượu, mở nắp đổ ra ly. Cẩm Mạn tái mặt, kéo tay Sophia nói thầm "Dừng được không?". Sophia nhíu mày, nói "Không được, bây giờ dừng thì sẽ làm phật ý rất nhiều nhân vật lớn, Tần Lam là người nổi tiếng, mọi người đều muốn xem cô ta thực hiện thử thách. Trước đây còn có kẻ bỏ ra 1 triệu đô chỉ để cô ta cười đấy!." Cẩm Mạn suy nghĩ, đúng là không đắc tội được, thế lực của cô lớn nhưng nếu chúng hợp lực lại thì không đối phó được, nhưng mà sức khỏe Tần Lam quan trọng hơn, cô quay sang định hô dừng thì Tần Lam đã uống xong, hoàn thành thử thách. Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, má hơi ửng hồng, khoanh tay vững vàng ngồi trên ghế, nhìn không có vẻ gì là say. Bữa tiệc dần kết thúc, hợp đồng thuộc về một công ty lớn ở nhật. Cẩm Mạn không mấy quan tâm, chỉ một mực chăm chú nhìn Tần Lam. Tần Lam chợt đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Cẩm Mạn cũng đứng dậy đi theo, cửa chuẩn bị đóng thì cô chặn chân, lách vào trong rồi nhanh tay khoá cửa. Cẩm Mạn hành động quá nhanh, Tần Lam không kịp phản ứng, cũng không nỡ dập cửa vào chân cô. Tần Lam lãnh đạm nói "Cẩm tổng, tôi vào trước rồi, ngài không phiền thì dùng sau được không?". Cẩm Mạn nhìn nhìn Tần Lam, hỏi "Em uống nhiều rượu rồi, có khó chịu ở đâu không?". Tần Lam cau mày "Vẫn là câu đó, ngài không phiền thì ra ngoài chờ tôi được không? Nếu gấp quá thì tôi sẽ nhường. Còn nữa, tôi khó chịu không cũng không liên quan tới cô, tôi ra trước." Cẩm Mạn bắt lấy cánh tay đang với lấy tay nắm cửa của Tần Lam, kéo vào lòng, tay còn lại vòng qua eo cô kéo cô lại gần, cúi xuống ngậm lấy môi Tần Lam, lưỡi cậy hàm răng Tần Lam ra. Tần Lam đầu hơi choáng váng, hơi men bốc lên, dùng lực đẩy mạnh vào vai Cẩm Mạn, cắn chặt răng. Cẩm Mạn vai đang bị thương, vết thương lại nhói đau, cô hít một ngụm khí lạnh, nhăn mặt kêu a một tiếng. Tần Lam giật mình, cô đâu có dùng lực mạnh đến thế, chả nhẽ cô ấy bị thương ở vai? Cô tiến lại gần, đưa tay cởi nút áo Cẩm Mạn. Cẩm Mạn bắt lấy tay Tần Lam, cau mày nói "Em là đang quyến rũ tôi? Mau ra khỏi đây, nếu không tôi sẽ ăn sạch em." Tần Lam phớt lờ, tiếp tục cởi. Áo tụt xuống để lộ làn da trắng, vai áo trễ xuống, vai Cẩm Mạn hiện ra. Tần Lam run run tay chạm nhẹ vào dải băng đầy máu quấn quanh vai cô, suy nghĩ chút rồi xé tấm vải ra, nhìn quanh tìm thuốc cùng băng gạc. Cẩm Mạn trước đây có thói quen để thuốc ở trong tủ ngầm sau gương, cô lại gần tấm gương trên bồn rửa, lấy tay thử mở quả nhiên có thuốc ở đấy. Cô cầm lọ thuốc sát trùng cùng thuốc bôi và băng gạc lại gần, nhẹ nhàng rửa vết thương cho Cẩm Mạn, thấm máu, bôi thuốc rồi băng lại, động tác thuần thục. Cẩm Mạn ngẩn người nhìn Tần Lam, lòng dấy lên ấm áp, đứng im nhìn cô làm. Tần Lam đóng cúc áo cuối cùng, chỉnh lại trang phục cho Cẩm Mạn rồi hỏi "Là bị thương lúc bàn chuyện với Cố Viễn phải không? Cảm ơn cô đã cứu nó." Cẩm Mạn vươn tay ra sau gáy Tần Lam, áp đầu cô lại hôn. Môi khẽ mấp máy "Đừng động đậy, vết thương đang đau." Tần Lam đang định đẩy ra lần nữa, nghe Cẩm Mạn nói giật mình, không dám cựa quậy, ngồi im để Cẩm Mạn hôn. Cẩm Mạn lấy hết dưỡng khí của cô mới chịu rời đi, vươn người thổi hơi vào tai Tần Lam, khẽ cắn nhẹ. Tần Lam run lên một cái, giọng mềm đi một chút "Cẩm tổng, chúng ta chia tay rồi, mong cô tự trọng." Cẩm Mạn phì cười "Từ lúc yêu em, tôi đã sớm vứt hết tự tôn, tự trọng của bản thân đi rồi." Nói xong vòng một tay ôm eo Tần Lam, tay không bị thương lần xuống cúc áo cô, cởi từng nút. Cẩm Mạn vùi mặt xuống vai cô, hít lấy làn hương dễ chịu từ cô nhưng một cỗ mùi nước hoa khó chịu xộc vào mũi, Cẩm Mạn ngẩng đầu, nhíu mày kéo áo Tần Lam ra. Cơ thể trắng trẻo không tì vết giờ nổi nên những vết đỏ chói mắt, rìa áo ngực còn có dấu son môi. Cẩm Mạn mặt tối sầm, nghiến răng hỏi Tần Lam "Em đã làm với người khác trước khi tới đây? Cô ta là ai? Em thực sự thích cô ta?" Tần Lam trưng ra nụ cười khinh bỉ "Đúng vậy, nhờ cô tôi mới nếm thử mùi vị mới xem thế nào, quả nhiên thích hơn nhiều." Từng lời thoát ra như găm vào lòng Cẩm Mạn, cô nổi giận, kéo hai tay Tần Lam lên đầu, áp cô vào tường, cắn lên từng vết hôn cũ. Tần Lam bị lực cắn của Cẩm Mạn làm đau, cắn răng chịu đựng, hơi men càng bốc lên, lòng Tần Lam như có lửa đốt, mặt đỏ rực, khó khăn nói "Cẩm Mạn, thả tôi ra."