Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 4



Sáng hôm sau~~~~~
Mặc dù vẫn còn buồn ngủ nhưng đồng hồ sinh học của Tần Lam bắt cô phải dậy đúng giờ. Vừa mở mắt ra, đập vào mắt Tần Lam là khuôn mặt xinh đẹp của Cẩm Mạn. Ký ức của Tần Lam chầm chậm tua lại nhưng chỉ nhớ tối qua là Cẩm Mạn đưa cô về còn sau đấy thì không rõ. Tần Lam nhổm người dậy nhưng mãi không ngồi dậy được, cánh tay của Cẩm Mạn đang ôm eo cô như cố đè cô xuống, rõ ràng người kia đang ngủ mà sao lực tay lại mạnh vậy chứ? Tần Lam nhấc cánh tay của Cẩm Mạn sang một bên, quay sang nhìn thì thấy Cẩm Mạn tỉnh từ bao giờ đang nhìn mình chăm chú. Cẩm Mạn nghĩ một chút ngồi dậy, lúc này chăn tuột ra khỏi người để lộ nửa thân trên đang loã thể cho Tần Lam nhìn. Cả người Cẩm Mạn toàn dấu hôn đỏ chót nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Cẩm Mạn uỷ khuất nhìn Tần Lam " Lam Lam, em thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha, đau chết người ta rồi." Tần Lam đơ người, cô chưa từng trải qua loại tình huống này. Tần Lam vội bối rối lấy chăn che cơ thể bán nude của Cẩm Mạn "Học tỷ, em xin lỗi, em không cố ý khi dể chị, em thật sự không nhớ gì hết, em sẽ chịu trách nhiệm với chị mà, đừng khóc a". Cẩm Mạn nhìn dáng vẻ bối rối ngượng ngùng của Tần Lam bật cười "Được rồi, không sao, chị chỉ đùa chút thôi, hôm qua ngoại trừ việc em bắt chị tắm cùng em rồi còn đè chị ra hôn thì việc gì cũng chưa có làm. Chỉ là em để lại vết ở cổ nhiều quá, chị phải làm sao đây?~~". Tần Lam nghe xong mặt đỏ bừng, không dám nhìn Cẩm Mạn, tự trách uống nhiều quá đến nỗi không tự chủ mà khi dể học tỷ, ngàn lần đáng chém a! Cẩm Mạn chợt nắm cằm Tần Lam nâng lên hôn một chút. Lưỡi tách hai môi Tần Lam ra, quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè kia, chiếm cả khoang miệng Tần Lam. Tần Lam hôn đến khó thở, đẩy Cẩm Mạn ra thở hồng hộc, cả mặt không thể đỏ hơn được nữa, mắt nổi một tầng sương mù. Cẩm Mạn cười quyến rũ, đè Tần Lam xuống "Chị hôm qua bị em chiếm mất tiện nghi, hôm nay phải đòi lại a." Tần Lam yếu ớt chống cự, kêu đừng một tiếng rồi đẩy Cẩm Mạn ra chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa. Cẩm Mạn bật cười, gõ cửa nhà vệ sinh hỏi Tần Lam "Lam Lam a, em không mang quần áo vào thì thay kiểu gì?" Tần Lam nghe xong nhớ ra mình đúng là chưa có mang đồ vào, mở hé cửa ra rồi đóng sập vào luôn, nói vọng ra "Chị quấn chăn đi đã". Cẩm Mạn trêu trọc Tần Lam " Chẳng phải đều đã nhìn thấy của nhau hết rồi sao?" Tần Lam còn ngại hơn, liên tục kêu Cẩm Mạn đừng nói nữa. Cẩm Mạn không trêu Tần Lam nữa, lấy chăn quấn quanh người, nói to "Tần Lam, chị quấn chăn rồi, em mau ra đi". Tần Lam lại mở hé cửa, xác nhận đúng là Cẩm Mạn đã che rồi mới mở cửa ra ngoài. Tần Lam lấy đồ mới ra cho Cẩm Mạn mặc, lấy bộ công sở vào nhà vệ sinh thay rồi xuống nhà làm bữa sáng. Tần Lam làm xong thì Cẩm Mạn vừa xuống, hai người ngồi ăn cùng nhau như một gia đình, mặc dù mới tiếp xúc không lâu nhưng cả hai đều cảm giác như đã quen biết rất lâu và luôn tin tưởng, tôn trọng đối phương. Cẩm Mạn lên tiếng "Lam Lam, chị không có nhà để về, cần bao nuôi a, em có thể nuôi chị không?" Tần Lam suy nghĩ chút, hỏi "Trước kia chị ở đâu?" Cẩm Mạn nói dối không chớp mắt "Mỗi hôm một nơi, hầu hết là ở khách sạn a." Tần Lam ngạc nhiên "Sao chị không mua nhà, em thấy chị cũng đâu phải là thiếu tiền?" Cẩm Mạn đảo mắt vài cái, nghĩ được gì đều nói luôn "Chị sợ ở một mình lắm, hơn nữa chị lại hay mất ngủ, nằm cạnh em mới ngủ được." Tần Lam cạn lời, không hiểu sao lại thấy Cẩm Mạn như kiểu đang bắn thính liên tục, nói "Em thì có thể nhưng chỉ sợ Viễn nhi cáu, nó không thích người lạ ở nhà." Cẩm Mạn thở dài, bày ra vẻ uỷ khuất, mặt hiện chữ: bảo bảo đáng thương a, không có nơi để về. Cần người nhận nuôi, hứa sẽ ngoan. Người khác mà thấy hình tượng này của Cẩm Mạn chắc chắn sẽ nghĩ Cẩm Mạn bị chập mạch nhưng ở cạnh Tần Lam, cái hình tượng kia cô đều không cần, chỉ cần Tần Lam thích, cô sẽ làm chó con ngoan ngoãn vẫy đuôi khi chủ đến. Tần Lam phần vì áy náy với việc tối qua, phần vì không muốn nhìn dáng vẻ uỷ khuất của người kia nên đành đầu hàng "Được rồi, em sẽ cho chị ở chung đến khi chị mua được nhà." Cẩm Mạn vừa nghe xong hưng phấn tột độ, nhào vào Tần Lam ôm ấp, mặt lưu manh phả hơi nóng vào tai Tần Lam, nói "Cảm ơn em Lam Lam, chị cũng không có gì cho em, hay lấy thân báo đáp được không?" Nói rồi ngậm lấy vành tai Tần Lam liếm. Tần Lam giật bắn người, cả người run rẩy đẩy Cẩm Mạn ra nói "Muộn rồi, mau đi làm thôi". Cẩm Mạn ừ một tiếng, đem khăn quàng lên che đi mấy vết hôn. Tần Lam lái xe đưa cả hai đến công ty, vào phòng bắt đầu làm việc. Đến trưa, điện thoại chợt rung lên. Tần Lam ngừng viết, liếc qua
Cẩm Mạn: Đi ăn trưa không, chị mời.
Tần Lam: Được. Xuống phòng ăn của nhân viên đi. Em chờ ở cửa.
Cẩm Mạn: Ừm.
Cẩm Mạn xuống thấy Tần Lam đã đứng đợi ở cửa, nhân viên đi qua đều chào "Tần tổng" Tần Lam gật đầu nhẹ rồi lại liếc xung quanh. Cẩm Mạn chạy lại, hỏi " Chờ chị lâu chưa?" Tần Lam thấy Cẩm Mạn liền cười ôn nhu "Chưa, vừa xuống thôi", nói rồi nắm tay Cẩm Mạn kéo vào một bàn trống ngồi. Cả công ty được dịp bàn tán xôn xao vì hai tổng tài lớn của công ty vậy mà lại xuất hiện cùng lúc tại nơi này. Bình thường quản lý, tổng giám chả bao giờ đến những chỗ như này ngồi ăn cùng nhân viên. Tần Lam gọi món rồi đưa menu cho Cẩm Mạn. Cẩm Mạn không cầm chỉ nói "Cho tôi như của cô ấy". Cẩm Mạn hơi bực mình vì Tần Lam đã xuống đây mà còn lo làm việc, không thèm nhìn Cẩm Mạn mà chỉ chăm chú vào tài liệu, phục vụ bê đồ lên rồi mà vẫn xem số liệu. Cẩm Mạn lấy thìa xúc một thìa cơm thổi qua rồi đưa trước mặt Tần Lam. Tần Lam nhìn một chút, há miệng ngậm thìa. Cứ thế Cẩm Mạn vừa ăn vừa xúc cho Tần Lam, thái độ vô cùng sủng nịnh, cầm khăn lau miệng cho Tần Lam. Cả công ty đổ xô ra chiêm ngưỡng chuyện lạ có thật. Ai cũng biết Tần tổng thích sạch sẽ, không bao giờ ăn ở công ty vậy mà lại cùng giám đốc mới đến ăn, hơn nữa lại để vị giám đốc kia xúc cho, lại còn lau miệng. Nhân viên cảm thấy kinh hãi hơn nữa khi Tần Lam cười tươi với Cẩm Mạn còn Cẩm Mạn thì mặt vạn phần ôn nhu, đều là những biểu cảm không ai nghĩ sẽ xuất hiện trên mặt hai vị tổng tài. Ngay lập tức truyện này được đăng lên weibo, nhanh chóng được nhiều lượt chia sẻ và thích, có người còn hoài nghi kia chỉ là đóng kịch nhưng những biểu cảm chân thực này tuyệt đối không phải diễn