Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 48



Cẩm Mạn vươn vai một cái, lâu lắm rồi cô chưa ngủ ngon đến thế. Quay sang nhìn mèo con, mỉm cười lấy tay chọc chọc má. Nhìn kỹ thì thấy hình như Tần Lam có quầng thâm mắt, cô hơi ngạc nhiên chút, hình như hôm qua mèo con còn ngủ trước cả cô, sao lại có quầng thâm được. Tần Lam khẽ mở mắt, có chút uể oải nhìn lão hồ ly, tức giận. Nếu không qua không phải bị trêu đùa thì cô đâu có mất ngủ, vậy mà kẻ đáng ghét kia còn có tâm trạng vui vẻ, thật là tức chết cô mà! Cẩm Mạn ngây thơ vô (số) tội thản nhiên cười đùa, trêu chọc mà không biết báo sắp ập tới, cứ tưởng sáng mèo con mới dậy chưa tỉnh ngủ nên không phản ứng. Vài phút sau, Vương Khiết manh đá đến chườm lên vết sưng trên má Cẩm Mạn, Vương Tuyết cũng giúp một tay, tạt thêm dầu vào lửa "Lam, em đừng trách nó. Ngày xưa nó bị mộng du còn nặng hơn cơ. Có lần nằm cạnh một em sinh viên năm nhất trong ký túc xá còn suýt hại người, phải ra ở riêng đó", "Trước đây nó không thế này đâu, đêm nào cũng có người nằm cạnh nên không sợ", "Lâu lắm mới thấy nó bị thương đó, lần trước bị thương còn kéo bừa một em vào phục vụ",... Quả nhiên chiêu ly gián hiệu quả, Tần Lam tức đến đỏ mặt, đùng đùng đạp cửa, mua vé máy bay bay sang nhà Cố Viễn. Vợ chồng Cố Viễn đang du lịch tại Việt Nam, may nhờ học cách khai báo giả trên mạng nên cô không phải cách ly. Vừa đến nơi thì thấy Cố Viễn đang đứng ngoài cửa, Cố Viễn như bắt được vàng, vội kéo Tần Lam lại "Mẹ, người bảo Minh Minh cho con vào đi." Tần Lam lườm một cái, đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Vương Minh liền mỉm cười gọi lại "Tiểu Minh, Viễn nhi bắt nạt con sao?". Vương Minh vui mừng chạy lại, kéo Tần Lam ngồi xuống, bắt đầu kể tội. Sau một hồi thương thuyết, Vương Minh mới đồng ý cho Cố Viễn vào nhưng chỉ ở bên Tần Lam trò chuyện, không quan tâm đến Cố Viễn. Đang trò chuyện thân mật thì đến lượt Cẩm Mạn tông cửa vào, khóc lóc xin lỗi. Một nhà bốn người ầm ĩ, cười đùa vui vẻ. Tần Lam mỉm cười, vô cùng hài lòng với hiện tại. Trong khoảng khắc ngỡ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian, một cơn đau ập đến, cô vội vàng tìm thuốc nhưng không kịp, cơ thể vô lực ngã xuống, tâm trí trở nên mơ hồ. Lúc tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện nhưng đó là việc của ba ngày sau.
Cẩm Mạn đang cười đùa chợt nhìn sang Tần Lam, hình như sắc mặt của em ấy không tốt lắm. Đang định lại gần hỏi thì Tần Lam chợt vội vàng tìm thứ gì đó. Cẩm Mạn thấy không ổn, lại gần xem thử. Đúng lúc ấy, Tần Lam chợt ngất xỉu, cô vội đỡ lấy trước khi mèo con ngã, hốt hoảng tông cửa, lao đến bệnh viện. Bác sĩ khám sơ bộ xong, phán đoán ban đầu là do bệnh cũ tái phát, mất một thời gian bệnh nhân mới tỉnh lại, mà bệnh này chưa có cách chữa, chỉ có thể cầm cự thôi. Cẩm Mạn lo lắng, đi ra ngoài chờ, không quên dặn bác sĩ nhất định phải chăm sóc và sử dụng trang thiết bị tốt nhất, dù sao thì Việt Nam cũng là nước có nền y tế tiến bộ, đến dịch SARS 2003 còn dập được thì chúng ta có niềm tin ở cuộc chiến chống cô Vy lần này. Vừa ra khỏi phòng thì cô tình cờ đi qua khu cách ly, thấy các bác sĩ vô cùng vất vả, liên tục chạy ra chạy vào. Cẩm Mạn nhíu mày, có gì đó hơi sai sai. Cô kéo tay một vị bác sĩ bên ngoài, khẽ hỏi "Sao bệnh viện đặt nhiều thức ăn vậy, shipper đứng ngoài kia đông quá. Các vị đông bệnh nhân lắm sao?". Vị bác sĩ vội xua tay "Không phải đâu, chả là có một bệnh nhân người Hàn Quốc mới nhập viện cách ly, bệnh viện chúng tôi bị khiếu nại vài giờ mới cho bệnh nhân ăn một lần nên phải mua dự trữ, cứ vài phút mang vào cho họ. Mà bệnh nhân này cứ chê bánh mì nên chúng tôi không biết cho anh ta ăn gì. Giờ bánh mì tiện nhất rồi, còn ngon nữa mà không ăn thì chúng tôi cũng chịu, đành chiều anh ta không lại bị bóc phốt trên mạng thì phiền lắm." Cẩm Mạn nhíu mày "Chả nhẽ các người sợ mấy tin đồn trên mạng sao?". Bác sĩ nọ cười "Không phải, chúng tôi có anh em Đông Lào bảo kê rồi. Lo là lo loại người đất nước đang phải đối phó dịch bệnh mà bán khẩu trang giả, kém chất lượng hay giá trên trời thôi. Bọn họ mà lên mạng phát tán tin đồn thì chúng tôi cũng chịu." Cô nghe người phiên dịch nói xong thiếu chút nữa sặc nước bọt, gật đầu ý hiểu rồi, vội ra ngoài. Cẩm Mạn có chút không an tâm để Tần Lam lại nhưng đây là thời điểm tốt để thực hiện kế hoạch, cô đành để Cố Viễn ở lại chăm sóc Tần Lam, một mình bắt máy bay sang Pháp, việc này càng ít người tham gia càng tốt. Cẩm Mạn đến chỗ Sophia, nhờ hẹn Tiber đến giao dịch, dùng thông tin về Tần Lam làm mồi nhử, thành công tiếp cận Tiber. Hắn quả nhiên vừa nghe hai chữ Tần Lam liền đồng ý, chọn một nơi kín đáo để gặp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau một thời gian không vào nổi wattpad, mk đã trở lại và ăn hại hơn xưa😝. Thời gian này khá bận nên chắc chờ đến nghỉ hè sẽ viết tiếp, thỉnh thoảng sẽ ra một vài chap cho các bạn thân iu. Lúc mới trở lại do quá lâu không viết và đã dự tính kết thúc từ trước nên mình gần như quên đang ở đoạn nào luôn, vài nhân vật phải xem lại mới nhớ ra tên :)))
À mà giờ mới để ý lượng xem khoảng 60 hay 70 mỗi chap (khá ít so với các truyện cùng thể loại) nhưng lượng vote chỉ vài sao 😭 và bình luận chỉ vỏn vẹn 8 lượt, trong đó có 2 lượt của mk 🙂. Thật sự gần 50 chap mà các bạn im lặng đến phát sợ😂. Mk cũng đòi hỏi vote sao hay gì vì một ngôi sao hay một lượng view là mk vui rồi nhưng các bạn im lặng quá làm mk như kiểu tự kỷ ấy😓 nên mk mong chúng ta có thể tương tác tốt hơn.(thật ra cũng không chắc mk có thời gian vào đọc không). Trân thành cảm ơn các bạn đang đọc và những bạn đã bình luận (vì mk từ lâu đã muốn thử cảm giác được người khác giục ra truyện). Mong các bạn tiếp tục ủng hộ và kiên nhẫn chờ mk ra chap mới😘❤️❤️❤️