Tổng Tài Ôn Nhu Của Ta

Chương 59





Chuông vang lên, mọi người ngồi vào chỗ, im lặng tiến hành buổi lễ. Sau khi hai người trao nhẫn và hôn nhau, Tần Lam đứng lên phát biểu, lấy ra một sợi dây chuyền, mỉm cười "Minh Minh, lại đây". Vương Minh đi tới, cúi người xuống. Tần Lam đeo cho anh sợi dây chuyền, nói thầm "Đây là sợi dây của Cố gia, năm xưa ta tìm được trong đống đổ nát, vốn là đợi ngày này. Giờ trao lại cho con! Giúp ta chăm sóc thằng nhóc nhé!". Vương Minh mỉm cười cảm kích, quay lại bên Cố Viễn. Tần Lam đi xuống, nhắn tin với Cẩm Mạn [Ra ngoài trước đợi tôi]. Hai người không nói một câu, im lặng rời đi. Tận đến lúc vào công ty cũng không nói gì. Tần Lam nhanh chóng giải quyết công việc, còn ghé qua ngân hàng hoàn tất sang tên tài sản. Mọi việc xong xuôi, cô nói địa chỉ để Cẩm Mạn đưa về, không quên dặn "Mọi việc xong rồi, nếu cô không quên thỏa thuận thì sáng mai 6h tới đây". Cẩm Mạn nhìn qua, cảm thấy khó hiểu nhưng không hỏi nhiều, rời đi. Tần Lam đẩy cửa vào, lâu lắm rồi cô chưa đến đây kể từ lần cuối cũng chính là lúc cô gặp Cẩm Mạn lần đầu. Nhiều năm như vậy rồi, thứ tình cảm nảy sinh nơi đây thì cũng sẽ kết thúc tại đây. Kể từ lúc căn nhà bị cháy rụi cùng ba Cẩm Mạn, cô hằng năm vẫn cho người tu sửa, dọn dẹp, không để nơi này thành nhà hoang. Tần Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi tưởng về quá khứ. Chỉ suy nghĩ vẩn vơ mà đã khuya từ lúc nào không hay, bụng có chút đói, réo liên hồi. Tần Lam mở tủ lạnh, quả nhiên không có gì, chán nản nằm xuống giường, đêm nay thật dài!
Chậc, cũng 4h rồi, chắc cô ấy sắp đến! Vừa nghĩ thầm vừa lướt mạng, Tần Lam thở dài lần thứ 5 kể từ lúc dậy. Sáng sớm đói quá không có gì ăn, cũng không ngủ được. Cô ném điện thoại qua bên, khoác chiếc áo mỏng manh, mở cửa ra ngoài. Sáng sớm thật lạnh, xung quanh cực kì yên tĩnh, chỉ có những con sóng rì rào. Tần Lam nhìn quanh, đi sâu vào khu rừng bên cạnh, bước chân vô định. Chợt có cây nho chĩu quả xuất hiện trước mặt, cô lại gần, đưa tay hái chùm nho. Vén những dây leo chằng chịt ra là một phiến đá vuông lớn. Tần Lam đặt chùm nho lên, chắp tay vái, nói thầm "Lâu rồi không gặp, thầy! Mấy năm qua rất tốt, ta không hối tiếc gì, chỉ hơi lo về cô ấy. Thật ra cũng nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau, lúc ấy hãy trách phạt ta nhé, ta không thể giữ lời hứa với ngươi được. Ta không thể tiếp tục ở bên cô ấy nữa, có lẽ đến lúc gặp được ngươi bên kia thì sợi chỉ đỏ này cũng đứt rồi. Chỉ là ta vẫn nuối tiếc". Nói xong đứng dậy, nhìn lại ngôi mộ lần nữa. Quay lại ngôi nhà thì Cẩm Mạn đã chờ trước cửa, có vẻ mới đến không lâu. Tần Lam đi đến mở cửa, dẫn Cẩm Mạn vào. Cẩm Mạn nhìn quanh nhà, lập tức khẳng định nơi này rất quen thuộc nhưng không nhớ nổi đã từng đến đây chưa, hoài nghi nhìn Tần Lam. Tần Lam quan sát phản ứng của Cẩm Mạn từ lúc bước vào, lập tức cảm thấy hối hận đã dẫn cô ấy tới đây, chỉ là nhất thời cô trở nên ích kỷ, muốn cô ấy nhớ lại, giờ thì hối hận cũng không kịp. Tần Lam nhíu mày, ho vài tiếng thu hút sự chú ý "Tôi chỉ có yêu cầu đơn giản thôi, cô ngoan ngoãn nghe lời tôi hết hôm nay, giữa chúng ta không còn gì cả". Cẩm Mạn gật đầu xác nhận, chờ Tần Lam đưa ra 'yêu cầu'. Tần Lam đi đến nhẹ nhàng cầm tay Cẩm Mạn, dẫn ra ngoài. Hai người nắm tay đi dọc theo bờ biển, bãi cát trải dài in dấu chân hai người, nhưng rất nhanh đã bị từng đợt sóng xoá đi như chưa hề tồn tại. Tần Lam chọn một tảng đá phẳng, kéo Cẩm Mạn ngồi xuống, im lặng nhìn ra xa. Bầu trời trong trẻo, không khí trong lành, vô cùng thích hợp đi tắm biển. Tần Lam bỗng nổi hứng đùa nghịch, cúi xuống chụm tay té nước lên người Cẩm Mạn, bật cười trước vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác kia. Cẩm Mạn ngẩn người ra, mỉm cười đáp lại, phút chốc quên sạch mọi đề phòng, chạy đuổi theo Tần Lam. Hai người cùng chạy dưới ánh nắng ban mai, rũ bỏ mọi phiền não, cùng nô đùa như lúc còn bé. Tần Lam có chút mệt, kéo Cẩm Mạn cùng ngồi xuống, dựa đầu vào vai cô, thầm nghĩ giá như phút giây này ngừng lại vĩnh viễn thì thật tốt. Đằng sau truyền đến tiếng ô tô lại gần, Cố Viễn xuống xe, nhìn hai người, ánh mắt khó chịu khi nhìn thấy Cẩm Mạn. Tần Lam nhíu mày "Đã nhắn tin là không cần tìm mà, con đến đây làm gì?". "Bọn con đến xem mẹ thế nào!", Vương Minh từ trong xe cũng bước xuống, dắt Lương Quân đi tới. Tần Lam không nói gì, đứng dậy đi vào nhà. Căn nhà vang đầy tiếng cười đùa, Cẩm Mạn nhìn đứa trẻ cười nói vui vẻ, chợt cảm thấy như một gia đình nhỏ hạnh phúc. Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trương Minh đẩy cửa bước vào, theo sau là Vương Khiết và Vương Tuyết. Căn nhà bỗng chốc náo nhiệt hẳn, Tần Lam cảm động, nở nụ cười rạng rỡ. Khoảng thời gian cuối cùng bên người thân này, cô mới thấy mình thật may mắn. Nhưng rồi cũng đến lúc phải chia xa, Tần Lam lưu luyến nhìn mọi người, dặn dò những thứ cần thiết, tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ là, không biết phải nói lời vĩnh biệt thế nào. Cô mỉm cười, ngồi xuống chiếc ghế tựa giữa căn phòng, chỉnh lại trang phục ngay ngắn mới bắt đầu nói "Ta cũng không biết nói thế nào nữa, chỉ là muốn cảm ơn mọi người vì đã luôn ở bên ta, xin hãy nở nụ cười vào phút cuối nhé! Giờ cũng muộn rồi, nếu không phiền thì có thể ra ngoài hái giúp ta ít nho được không? Nó ở ngay bên kia khu rừng thôi". Cố Viễn bật khóc, đạp cửa chạy ra trước. Trương Minh gượng cười, quay người đi ra, bỏ lại một câu "Bảo trọng". Những người còn lại lần lượt ôm Tần Lam rồi đi ra, chỉ còn lại Cẩm Mạn. Tần Lam giơ tay ra, chờ Cẩm Mạn ôm. Cẩm Mạn lưỡng lự, không biết phải thế nào, nhìn sang đồng hồ, thở phào một hơi "Qua 12h rồi, tôi đi đây". Tần Lam sững người, ngại ngùng hạ tay xuống, lòng không khỏi đau đớn. Cẩm Mạn ra ngoài, tra chìa khoá vào ổ, cảm thấy Tần Lam có chút kỳ lạ, không đành lòng bỏ đi, lại xuống xe. Đúng lúc ấy, căn nhà trước mắt bùng cháy, ngọn lửa lập tức bao phủ ngôi nhà, tỏa ra sức nóng kinh người. Cẩm Mạn trợn mắt nhìn, định lao vào nhưng Vương Tuyết từ sau giữ lại, đánh ngất cô. Cẩm Mạn lập tức mất ý thức, tâm trí như bị ngọn lửa thiêu cháy. Ánh sáng từ ngọn lửa trong tâm trí chiếu sáng những ký ức đã lãng quên, khiến cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Cẩm Mạn vùng vẫy trong vô vọng, cô bị nhấn chìm bởi những cảm xúc hối hận, đau đớn, tuyệt vọng. Từng đoạn ký ức lướt qua như con dao không ngừng chứa vào vết thương của cô. Trong lúc đau khổ ấy, từng âm thanh quen thuộc vang lên, gọi cô đến. Cẩm Mạn chạy theo tiếng gọi, hụt chân rơi xuống hố đen vô tận, bật dậy hét lớn "Tần Lam".


Vương Tuyết bên cạnh giật bắn người, vội đứng dậy xem Cẩm Mạn có sao không, cô đã ngủ suốt ba ngày rồi. Cẩm Mạn nhớ lại tất cả, phút chốc rơi vào đau khổ khi nhận ra mình đã tổn thương người mình yêu nhất. Cô run rẩy hỏi, giọng có chút hy vọng "Tần Lam đâu rồi? Sao em ấy không ở cạnh cháu?". Vương Tuyết ấp úng, vội chạy ra gọi bác sĩ vào, không nỡ nói sự thật. Cẩm Mạn mất bình tĩnh, đẩy vị bác sĩ ra, lao ra ngoài tìm kiếm. Đã ba ngày kể từ lúc cô ngất đi rồi, không hiểu sao cô lại có một giấc mơ kỳ lạ về căn nhà năm xưa bị phóng hỏa của ba cô, cô đã thấy bóng ai như Tần Lam trong đám cháy. Hiện tại, cô đang ở Tần gia, trong chính căn phòng của hai người. Cẩm Mạn gọi lớn, không một ai trả lời, cô tìm khắp nơi cũng không thấy. Vương Tuyết chạy đến, lo lắng "Mau vào nghỉ đi, đừng tìm nữa". Cẩm Mạn bỏ qua lời Vương Tuyết, cầm chìa khoá chạy ra, còn chưa đi dép, điên cuồng phóng xe đi tìm. Từ công ty cho đến quán rượu hay công viên, không hề có bóng dáng Tần Lam, như thể em ấy đã bốc hơi vậy. Cầm Mạn tì vào vô lăng, nhớ lại tất cả những nơi Tần Lam hay đến, không biết phải đi đâu. Cô chợt nhớ đến giấc mơ kỳ lạ lúc trước, cảm giác vô cùng trân thực. Cẩm Mạn vội vã lái xe tới bờ biển, có dự cảm không lành. Bãi biển dần hiện ra trước mắt, chiếc xe đang chạy nhanh bỗng chậm dần rồi dừng hẳn. Cẩm Mạn bực tức nhìn đồng hồ nhiên liệu, không suy nghĩ nhiều lập tức xuống xe chạy bộ. Cô dùng toàn bộ sức lực còn lại chạy thẳng đến bờ biển, đôi lúc đạp phải đá khiến bàn chân đau buốt, đôi chỗ rướm máu. Cẩm Mạn không quan tâm, cố hết sức chạy nhanh về phía trước, bản thân cũng không biết cụ thể vị trí căn nhà kia. Khung cảnh dần quen thuộc hơn khiến cô linh cảm giấc mơ kia là thực. Tâm trí Cẩm Mạn gần như sụp đổ khi nhìn thấy tàn tro của căn nhà trên khoảng đất rộng bên bờ biển. Cẩm Mạn chạy đến đống đổ nát ra sức đào bới trong đống tro tàn sót lại. Cho đến lúc cô kiệt sức ngồi xuống vẫn hoàn toàn không thấy dù chỉ là một cái xác. Bỗng cô nghe thấy một âm thanh kỳ lạ như có như không vọng ra từ khu rừng đối diện. Cẩm Mạn lần nữa ôm hy vọng đứng dậy, theo âm thanh ấy mà tiến thẳng vào khu rừng. Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, là tiếng nhạc đám ma. Cẩm Mạn bỗng chùn chân lại, nhưng rồi cô lại cắn răng vạch đống lá cây chắn trước mặt ra, tiến sâu hơn. Quả nhiên trước mặt cô là khung cảnh đáng sợ nhất. Vì lý do bảo mật nên đám tang của Tần Lam được bí mật tiến hành trong khu rừng này. Vương Tuyết từ đằng sau xuất hiện, đặt tay lên vai Cẩm Mạn, khẽ lắc đầu. Cẩm Mạn run rẩy bước tới trước quan tài, cả người gục xuống khi nhìn thấy cơ thể đã lạnh toát của Tần Lam được quấn trong lớp vải. không hiểu sao mặc dù ngồi giữa biển lửa nhưng cơ thể Tần Lam vẫn nguyên vẹn, không hề tổn hại. Trương Minh đỡ Cẩm Mạn đứng dậy, ra hiệu đậy nắp quan tài, chôn xuống đất. Cẩm Mạn nhìn sang phía bên cạnh, kinh hãi vạch đám dây leo ra, là mộ cha cô. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng nội tâm cô đã hoàn toàn sụp đổ, tinh thần bị kích động nghiêm trọng, cơ thể không còn sức lực mà khụy xuống. Nhìn Cẩm Mạn thống khổ như vậy nhưng không giúp gì được, Vương Tuyết thở dài, quay đầu không nói. Cẩm Mạn chợt lẩm bẩm gì đó rồi rút trong người ra con dao nhỏ, trực tiếp đâm vào tim, mỉm cười "Lam, chờ chị, chị đến đây!". Cả quá trình diễn ra quá nhanh, không ai kịp can thiệp. Trương Minh vội chạy đến nhưng không kịp, Cẩm Mạn đã thực sự đi theo Tần Lam. Khuông mặt cô dãn ra, trên môi nở nụ cười nhẹ.