Mộ Thuần cười hiền hoà với cô giúp việc trẻ "Chào em"
//Ôi Mộ tiểu thư thân thiện quá, lại còn xinh đẹp nữa. Đốn tim tôi mất rồi.
- Thưa nội con mới đến.
'Thuần nhi, con đã đến rồi'.
Nhìn thấy Mộ Thuần khoác tay Diễn Quân, Diễn lão gia sửa lại cặp mắt kính, ông không dám tin vào mắt mình, lòng thầm nghĩ "hai đứa này sao lại tình tứ quá vậy, tình cảm phát triển nhanh đến mức đáng kinh ngạc rồi !"
Mộ Thuần đảo mắt nhìn quanh bàn ăn, thấy cả nhà hầu như đã tập trung ngồi đông đủ, cô cúi đầu chào mọi người.
Mẹ Diễn Quân, bà Mỹ Linh mỉm cười dịu dàng "Thuần nhi ngồi đi con".
- Dạ !
Mọi người thấy Diễn Quân và Mộ Thuần ngọt ngào bên nhau thì không khỏi bất ngờ, cũng không khỏi ghen tỵ. Trong số bọn họ có rất nhiều người không thích để Diễn Quân kết hôn cùng Mộ Thuần, vì sợ Mộ gia sẽ giúp đỡ Diễn Quân lên làm người thừa kế của họ Diễn. Đương nhiên Mộ Thuần biết rõ điều đó.
Diễn Dung cũng vừa về đến, thấy Mộ Thuần thì đến ngồi xuống bên cạnh cô "Chào em, Thuần Thuần !"
- Em chào anh Diễn Dung.
Mẹ Diễn Dung cười hí hửng "Hai đứa có quen biết nhau rồi à ?"
*Dạ bọn con có quen biết nhau.
//Vậy không cần phải giới thiệu rồi !
Diễn Quân lạnh mặt "anh họ, ăn phải trông nồi ngồi phải trông hướng chứ !"
Diễn Dung lạnh mặt "Ý em là sao đây Diễn Quân ?"
"Hừ..."
Diễn lão gia cảm nhận được mùi giấm dậy lên thì phì cười "đã đủ mặt rồi thì cùng ăn cơm thôi, thức ăn đã nguội cả rồi !"
Mộ Thuần gắp thức ăn cho vào bát Diễn Quân "ăn đi anh"
Bà Mỹ Linh vui mừng khi thấy con trai và con dâu mình ngọt ngào âu yếm, lòng bà vô cùng vui mừng. Từ đầu thấy con trai mình cực lực phản đối, bà rất lo lắng, bà biết Mộ Thuần là một cô gái tốt, bà không muốn con trai mình dại dột đánh mất cô, về sau sẽ hối hận.
Diễn Quân cảm nhận được sự khác lạ của Mộ Thuần, anh có hơi kinh ngạc nhưng không tiện thắc mắc, vì quá đông người "thôi vậy ! Cố gắng tận hưởng phút nào hay phút đó".
- Được rồi Diễn Quân, ăn cơm thôi anh, sao anh cứ ngồi thừ người ra vậy ?
"Ờ được rồi, em cũng ăn đi đừng mãi lo cho anh !"
Nhìn hai con người kia cứ ngồi gắp thức ăn cho nhau, Diễn lão gia thấy mình sắp bị sâu răng vì ngọt rồi.
Sau bữa cơm gia đình...
*Thuần nhi !
- Mẹ có gì muốn nói với con sao ạ ?
Bà Mỹ Linh dịu dàng cười "con có thời gian rảnh không ?"
- Dạ !
*Mẹ muốn cùng con đi dạo quanh một lúc.
Mộ Thuần cùng bà Mỹ Linh đi về phía vườn hoa, Diễn gia cảnh đẹp mê người, vườn trước vườn sau đều được chăm sóc rất kỹ.
Thấy có vườn hoa hồng ngũ sắc đẹp lung linh dưới ánh đèn neon, Mộ Thuần liền rảo bước đi đến.
*Con có thích vườn hồng này không ?
- Dạ vườn hồng rất đẹp ạ !
*Vườn hồng này là Diễn Quân trồng và tự tay nó chăm sóc đó.
Mộ Thuần kinh ngạc "Mình có nghe nhầm không vậy trời ? Cái tên Khốn kiếp đó thật sự trồng được một vườn hoa tuyệt đẹp thế này sao ? Thật sự khiến mình kinh ngạc rồi !"
Đôi mắt bà Mỹ Linh buồn buồn nhìn về phía xa xăm "Thật ra Diễn Quân nó rất cô đơn, niềm vui của nó là ở vườn hồng này !"
- Mẹ...anh ấy là người như thế nào ạ ?
*Thuần nhi, thật ra thì con người thật của Diễn Quân không giống với vẻ bề ngoài cao ngạo của nó đâu.
Mộ Thuần biết điều đó, tiếp xúc với anh tuy không phải là một thời gian quá dài nhưng cô hiểu được ít nhiều con người của anh.
*Con cũng biết rồi đó, Diễn Quân được sinh ra trong một gia tộc lớn, chứng kiến bao nhiêu sự tranh giành của thế gia, nó chán nản mà suốt ngày ăn chơi. Thậm chí nó không muốn đặt chân vào Diễn thị, mà ông nội lại có ý muốn giao Diễn thị lại cho nó. Cũng chính vì thế mà trên dưới họ Diễn đều ngứa mắt với Diễn Quân.
- Mẹ yên tâm đi ạ ! Sau lưng Diễn Quân là họ Mộ, bên cạnh anh ấy lại là Mộ Thuần.
Bà Mỹ Linh nhìn Mộ Thuần "mẹ cảm ơn còn nhiều lắm Thuần nhi !"
- Con phải về rồi, ngày mai con sẽ đến đón mẹ sau giờ học. Con sẽ cùng mẹ đi mua sắm.
*Được !
Mộ Thuần đưa mắt nhìn lại vườn hồng một lần nữa rồi mới quay lưng rời đi, môi cô bất giác vẽ lên nụ cười. Thông qua vườn hồng thì cô cũng hiểu thêm về anh, chỉ những người có tính cách dịu dàng mới chăm sóc ra được những nụ hoa xinh đẹp đến như vậy "không ngờ anh ta lại có một mặt dịu dàng như vậy".
……………………
Ngồi trên xe suốt cả chặng đường trở về nhà, Mộ Thuần không hề lên tiếng. Cô ngồi nhìn chằm chằm về phía trước, từng cảnh đẹp bên ngoài cứ lướt nhanh qua mắt cô.
Diễn Quân thấy cô cứ ngồi trầm tư, biết cô có tâm sự nên anh không muốn làm phiền đến cô, thỉnh thoảng anh lén trộm nhìn cô.
Diễn Quân không đưa cô về Mộ gia ngày, mà anh đưa cô đi dạo quanh vài con phố, anh không giỏi an ủi người khác nhưng anh biết giữ im lặng khi người khác đang phiền muộn.
Mộ Thuần thấy Diễn Quân cứ chạy hết con phố này đến con phố khác, cô khẽ nhíu mày "anh đi đâu vậy ?"
"Dạo phố !"
- Anh thích gì ?
Diễn Quân mỉm cười "Mộ tiểu thư định tặng quà cho anh à ?"
Mộ Thuần há hốc mồm "Vậy mà anh cũng nghĩ ra được à ?"
"Chứ em hỏi làm gì ?"
Reng...
Diễn Quân nhìn vào điện thoại thì thấy số của Đậu Lâu Lâu, anh chau mày...lưỡng lự không biết có nên nghe máy hay không vì Mộ Thuần đang ngồi ghế bên cạnh. Mấy ngày qua anh rút ra được một chân lý "là không nên chọc giận cô nếu không thì sẽ rất thê thảm".
Chuông điện thoại vừa ngắt, lại tiếp tục reo...
Mộ Thuần nhíu mày "sao không nghe máy đi !"
"Ờ...không cần thiết đâu, cuộc gọi không quan trọng lắm".
- Vậy sao ? Không quan trọng mà gọi liên tục.
"Ờ..."
- Ấp a ấp úng, rõ ràng có vấn đề.
"Không có !"
- Diễn Quân, tôi bảo anh nghe máy.
Diễn Quân lúng túng bấm máy "a...lô"
//Anh Diễn Quân, anh đang ở đâu ?
"Đang đi dạo !"
//Diễn Quân, em muốn gặp anh.
"Ờ...anh đang bận rồi !"
Mộ Thuần cười lạnh "Chả trách !"
Tút...
"Ờ...để anh đưa em về"
- Ai bảo với anh là tôi muốn về ? Tôi muốn đi dạo đến sáng !
Diễn Quân kinh ngạc "ờ...được"
Diễn Quân lái xe chầm chậm trên những con đường đẹp nhất Thủ Đô...Mộ Thuần ngồi im lặng không hề lên tiếng, thời gian qua thật lâu nhưng vẫn không thấy cô có chút phản ứng gì.
Bản thân Diễn Quân cũng không hiểu tại sao anh lại thích cái cảm giác này, dễ chịu lắm, yên tĩnh lắm.