Qua một tháng ròng rã đều trị, cuối cùng Mộ Thuần đã khỏi hẳn.
Hàn Trạch Đông, những ngày qua anh luôn bên cạnh chăm sóc Mộ Thuần.
'Thuần Thuần
- Hàn Đông, chúng ta không sao nữa rồi !
Hàn Trạch Đông mỉm cười "Thuần Thuần, xòe tay ra đi".
- Để làm gì ạ ?
Hàn Trạch Đông viết vào lòng bàn tay cô một dãy số "Em trở về thì nhớ gọi lại cho anh !"
- Được !
'Đừng quên !'
. Sẽ không.
Hàn Trạch Đông ôm chặt Mộ Thuần "và cũng đừng quên anh".
-
- Điều đó là đương nhiên !
'Được rồi, nhà họ Hàn đã cho người đến đón anh, hay là cùng về với anh, anh đưa em về Mộ gia.
- Không cần đâu, em liên lạc về Mộ gia. Ba sẽ cho người đến đón em.
'Được, vậy em cẩn thận nhé !'
- Em biết rồi, chúc anh đi đường bình an.
'U'm !'
Hàn Trạch Đông vừa rời khỏi, Lục Cảnh Hạo cũng muốn được đưa Mộ Thuần về Mộ gia, lúc đầu Mộ Thuần từ chối nhưng nghe Lục Cảnh Hạo bảo là tiện đường, nên đã đồng ý để anh đưa cô về.
Họ Lục bao đời làm chính trị, ba của Lục Cảnh Hạo đang là người đứng đầu cơ quan, anh trai của Lục Cảnh Hạo là Tổng thanh tra ở tòa thị chính.
*Cô Mộ, nhà cô ở đâu ?
-
Đến Thủ Đô rồi sao ?
*Ừm!
Nhìn con đường quen thuộc trước mắt mình, Mộ Thuần cười tươi "Anh đi hết đoạn đường này thì rẽ phải chạy thêm một đoạn, đến ngã tư rẽ trái là đến nhà tôi".
Lục Cảnh Hạo gật đầu và điềm tĩnh lái xe...
- Đến rồi, ở phía trước.
Lục Cảnh Hạo nhìn tòa lâu đài cổ phía trước mặt mình mà không khỏi ngạc nhiên "Cô là Mộ tiểu thư của Mộ gia giàu có nhất Thủ Đô sao ?"
Mộ Thuần cười hiền hoà "tôi không biết Mộ gia của tôi có phải giàu nhất hay không, nhưng phía trước là nhà của ba tôi".
Lục Cảnh Hạo phanh xe "vậy thì chúng ta cần phải làm rõ một vài vấn đề rồi Mộ tiểu thư".
Mộ Thuần khó hiểu nhìn Lục Cảnh Hạo "vấn đề cần làm rõ, đó là gì ?"
*Khoảng thời gian trước, hai nhà Lục Mộ có ý liên hôn. Sao Mộ tiểu thư lại từ chối mối hôn sự này ?
- Người đó là anh sao ?
'Đúng vậy
Mộ Thuần gật đầu "chuyện đó...tôi xin lỗi anh, tôi không thích hôn nhân sắp đặt, vã lại thì lần ra mắt ấy...anh là người vắng mặt".
*Tôi hiểu rồi.
Mộ Thuần quay mặt nhìn ra ngoài đường qua ô kính "tôi làm sao mà đồng ý kết hôn với người đã từ chối tôi".
*Tôi không từ chối cô, tôi là một trinh sát, công việc của tôi luôn luôn là như vậy. Tôi thậm chí là ở thao trường hoặc ở trong rừng rất thường xuyên.
- Anh nói vậy thì tôi hiểu rồi, trước đây đã trách lầm anh.
*Vậy nếu như lần đó chúng ta được gặp nhau, thì cô sẽ đồng ý chứ ?
- Đúng vậy, nếu như lúc đó tôi được gặp anh, cũng có thể là tôi đã đồng ý.
*Thế...nếu bây giờ tôi muốn cầu hôn với cô thì cô có đồng ý không ?
Không !
*Vì Hàn Trạch Đông sao ?
Không phải, vì tôi đã có người mình thích rồi. Trước đó, thời điểm hai nhà Lục Mộ nhiều lần nhắc đến việc liên hôn thì tôi hoàn toàn chưa có người mình thích.
*Vậy là do chính tôi đã làm lỡ mất một người.
- Không sao, rồi anh sẽ tìm được người mình yêu thương.
Lục Cảnh Hạo không nói gì, anh nhấn nhẹ chân ga. Lần hẹn gặp mặt ấy, hai gia đình sắp đặt cho anh gặp Mộ Thuần, vì có nhiệm vụ đột xuất, mà anh đã vắng mặt.
*Đôi khi lỗi hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm. Huống hồ chi lần đó tôi lại bị lạc giữa rừng Amazon, đừng nói là một lỗi hẹn chỉ một giờ...lần đó tôi và đồng đội đã phải ở lại rừng Amazon một tháng.
- Tất cả đều là duyên phận.
*Ừm!
- Lần này thì thật sự rất cảm ơn anh.
*Việc nên làm thôi.
- Đã đến nơi rồi, vào nhà cùng ăn bữa cơm.
*Vậy để bữa tối nhé ! Giờ tôi phải đến Tổng bộ.
- Được ! Vậy tối gặp.
*Tối tôi sẽ đến.
Lục Cảnh Hạo quay đầu xe rời đi...
Mộ Thuần nhìn theo một đoạn rồi mới vào nhà.
//Tiểu thư, tiểu thư về rồi....
Mộ lão gia đang uống trà, nghe con gái trở về, tách trà liền rơi xuống đất.
'Con gái của ba, con bình an trở về thật rồi ! Tạ ơn tổ tiên nhà họ Mộ