- Dịch Phong, anh làm gì mà cứ đi đi lại lại, tôi hoa hết cả mắt rồi đây !
'Tiểu thư
- Anh nói đi !
'Buổi tối có tiệc rượu tại hầm rượu nhà họ Diễn, Diễn lão gia gửi thiệp mời tiểu thư đến dự.
- Không đi !
'Tiểu thư, ông cụ sẽ không vì thế mà đau lòng chứ ?
Mộ Thuần nhíu mày, cô rất khó xử "không đến thì ông nội sẽ buồn, nếu đến...lỡ chạm mặt Diễn Quân thì phải làm sao đây !"
'Tiểu thư không sao chứ ?
- Được rồi, tôi sẽ đến.
Mộ Thuần bất đắc dĩ lắm mới đến tham dự tiệc rượu này !
Vừa vào đến sảnh đã thấy Diễn Quân và Kiều Tâm đi phía trước mặt mình. Mộ Thuần chọn cách mù có chọn lọc, nhanh chóng gạt hình ảnh của hai con người đi ra khỏi tầm ngắm của mình. Hôm nay cô rất đẹp, cô diện chiếc váy đuôi cá màu xanh lam, trên váy có đính hàng trăm viên kim cương, trang sức trên người là những món đồ xa xỉ, muốn tỏa sáng bao nhiêu thì liền có bấy nhiêu.
Kiều Tâm nheo mắt "ả ta vậy mà cũng có mặt"
*Diễn Quân, cậu nhìn sau lưng chúng ta, người phụ nữ tâm cơ kia...đừng nói là đang bám theo cậu không buông.
Diễn Quân nghe Kiều Tâm nói thế, anh đột ngột quay đầu, đập vào mắt anh là vẻ đẹp kiêu sa của Mộ Thuần, anh liền ngốc đi vài giây. Khi anh kịp phản ứng thì bóng dáng Mộ Thuần đã biến mất.
*Sao vậy Diễn Quân ? Đừng nói với tôi là cậu đã bị người phụ nữ tâm cơ kia hút hồn rồi nhé !
"Sao có thể chứ"
*Thuần nhi, ông bên này !
Nghe Diễn lão gia gọi mình, Mộ Thuần nhanh chân đi về phía Diễn lão gia và có cả ba mẹ Diễn Quân cũng đứng bên cạnh ông.
Kiều Tâm nhìn Mộ Thuần bằng đôi mắt sắc lạnh "Hừ...được người nhà họ Diễn yêu mến thì đã sao".
Diễn Quân thấy mẹ mình cứ quấn lấy Mộ Thuần, anh nhanh đến bên cạnh bà và kéo bà đi đến chỗ vắng "mẹ...mẹ đừng để cô ta lừa, cô ta không phải là loại tốt lành gì".
'Con bị điên à ? Thuần nhi không phải là loại tốt lành gì...đây là lần đầu tiên mẹ nghe người khác đánh giá về con bé như vậy đó, lại xuất phát từ miệng của con. Diễn Quân, mẹ khuyên con nên giữ mồm miệng mình cho sạch sẽ, những lời này tốt nhất là con đừng để lọt vào tai Thuần nhi, nếu không thì kiếp này con có hối cũng không kịp đó'.
"Sao mẹ lại bên cô ta vậy chứ ?"
'Vì con bé đáng được trân trọng !
"Loại phụ nữ tâm cơ như cô ta, có gì đáng trân trọng chứ ?"
'Não của con bị úng nước rồi Diễn Quân, mẹ không muốn tranh cãi với con nữa.
Bà Mỹ Linh tức giận rời đi, bỏ mặc Diễn Quân.
"Kìa mẹ, sao lại không nghe con"
Thấy Diễn Quân vừa nhảy vừa lì, cứ níu kéo tay bà không buông, bà Mỹ Linh nheo mắt "thắng trời đánh, có buông ra không hả ?"
Diễn Quân bị mẹ hét vào mặt, anh tủi thân rụt tay về.
'Liệu hồn cho mẹ !
'Thuần nhi, con chắc cũng đói rồi. Mẹ con mình ăn chút gì đã.
-Dạ!
Mộ Thuần cắt phần bánh ngọt đặt vào đĩa bà Mỹ Linh "mẹ ăn đi ạ !"
'Con cũng ăn đi !
- Con không thích ăn đồ ngọt.
'Vậy con ăn chút đồ ăn nhẹ nhé !
- Dạ được !
*Mộ tiểu thư !
Mộ Thuần quay đầu nhìn lại sau lưng, thấy người đàn ông lịch lãm đang bước về phía mình, cô mỉm cười "anh Lục".
'Con quen với cậu Lục sao ?
Dạ đúng rồi thưa mẹ, anh ấy đã cứu mạng con.
'Ra là vậy !
*Mộ tiểu thư, có thể nhảy cùng tôi một bản không ?
- Được ạ !
Cả hai nhảy rất đẹp, khiến cho bao cặp mắt phải trầm trồ.
Diễn Quân nhíu mày "người phụ nữ xấu xa đó lại dám lợi dụng tiệc rượu mà đến câu dẫn đàn ông. Để xem tôi khiến cho cô phải nhục mặt như thế nào".
Diễn Quân sải từng bước rộng đi đến trước mặt Mộ Thuần...