Tổng Tài Sợ Vợ

Chương 57: Chạy thoát



Diễn Quân nhích đến gần và ôm Mộ Thuần vào lòng "như vầy có ấm hơn chút nào không ?"

- Um !

'Chậc...chết đến nơi rồi mà vẫn đóng phim ngôn tình à ?

Diễn Quân ngạc nhiên "là Diễn Dung"

Mộ Thuần thừa biết là Diễn Dung nên cô vẫn rất thản nhiên.

'Xem ra thì Mộ tiểu thư đã sớm đoán được nhỉ !

Đương nhiên rồi !

'Giỏi'

- Chứ không, anh bắt được tôi sao ?

Diễn Quân nhíu mày "Em tình nguyện bị bắt đến đây sao ?"

- Ừm ! Vì để được gặp anh, em cam tâm bị anh ta đưa đến đây.

"Đồ ngốc"

'Được rồi ! Thế thì hôm nay tôi sẽ biến hai người thành một đôi uyên ương sinh tử không rời'.

- Ờ cảm ơn ! Chết vậy rất lãng mạn, tôi rất thích.

Diễn Quân nheo mắt "Thuần nhi, em lúc nào cũng thế !"

- Diễn Quân.

"Hum ?"

- Anh có sợ chết không ?

Diễn Quân lắc đầu "không"

- Vậy thì tốt quá rồi. Em muốn trải nghiệm cái cảm giác chết cùng người mình yêu.

'Ha ha...'

"Thuần nhị"

Diễn Dung cười sặc sụa "đặc sắc lắm, nhưng chết rồi thì còn cảm nhận được nữa không vậy ? Mộ tiểu thư à...cô thật hài hước !".

- Trong thời khắc đến với cái chết, đó chính là lúc cảm nhận.

Diễn Quân đỡ trán "cái miệng này của cô ấy thật biết cách làm cho người khác tức".

'Đủ rồi ! Vậy để tôi tiễn đưa hai người

"Đừng làm hại cô ấy, cô ấy vô tội, thả cho cô ấy về đi".

'Vô tội sao ? Nếu không phải vì cô ta nhiều chuyện thì Diễn Thị đã do tao đứng đầu.

"Người đứng đầu, với anh quan trọng đến vậy sao Diễn Dung ?"

"Tôi vì trên dưới nhà họ Diễn, Diễn Thị một khi rơi vào tay anh thì liệu ba mẹ tôi, ông nội và những người khác trong Diễn gia có được yên thân không ?"



'Vậy nên mày phải chết !

"Chỉ cần tha cho Mộ Thuần"

'Không có chuyện đó

"Anh nghĩ...sau khi tôi chết thì anh sẽ được lên nắm quyền sao ?"

'Đương nhiên là không, tao cũng đâu có ngu."

Diễn Dung kề dao vào cổ Mộ Thuần.

"Đừng làm hại cô ấy, anh muốn gì thì nói đi"

'Ký vào giấy nhượng quyền thừa kế

- Diễn Quân, anh tuyệt đối không được ký. Anh ký vào sẽ trở thành kẻ thua cuộc.

'Câm miệng !'

Nhìn lưỡi dao sắc bén khứa vào da cô, máu bắt đầu ứa ra...

Tia đau lòng trong Diễn Quân chợt xuất hiện "được, tôi ký"

- Diễn Quân, anh không được ký.

'Nhanh đi...

- Anh dám ký thì tôi sẽ giết chết anh.

Lực tay của Diễn Dung tăng lên...

- Bất luận là thế nào thì anh cũng không được phép ký.

Tít...tít...

'Âm thành gì vậy ?

Tít...tít...

- Ha...ha...

'Cô cười cái quái gì ?

Tít...tít...

- Tôi cười anh ngu đó Diễn Dung !

Tít...tít...

Ý cô là sao ?

Xoat...

Mộ Thuần xé chiếc áo sơ mi bên ngoài ra, trên người cô được quấn rất nhiều bom.

Tít...tít...

Diễn Quân kinh ngạc "Thuần nhi !"

Diễn Dung chết lặng "Cô...



- Cùng chết cho vui, càng đông càng vui !

Mấy tên côn đồ nhìn thấy bom thi bỏ chạy thụt mạng...

Tiếng tít càng lúc càng lớn...

Diễn Dung buông dao bỏ chạy "đồ thần kinh, có chết thì tự mày chết đi".

Tít...tít...

"Thuần nhi !"

- Anh cũng chạy đi.

"Không ! Anh sẽ chết cùng em"

Diễn Quân ôm chặt Mộ Thuần "Anh không để em cô đơn chốn hoàng tuyền đâu".

- Tốt, vậy tránh qua một bên kẻo không kịp.

Diễn Quân nhíu mày khi nhìn thấy chỉ còn hơn mười giây.

Anh ngao ngán thở dài "mười giây thì sẽ làm được gì, được chết cùng cô ấy cũng tốt".

"Thuần nhi, anh xin lỗi vì đã làm liên luỵ đến em"

Bất ngờ tay anh bị kéo mạnh, cả hai cùng chạy ra ngoài...

"Thuần nhi !"

- Nhanh rời khỏi đây, tên khốn Diễn Dung đó sẽ quay lại nếu không nghe thấy tiếng nổ.

- Á...

"Em sao vậy ?"

- Chân em...

Nghĩ chân cô chắc là bị trật khớp, Diễn Quân bế cô lên và tiếp tục chạy...

Như dự đoán của Mộ Thuần, Diễn Dung không nghe thấy động tĩnh gì nên quay trở lại.

'Mẹ kiếp ! Dám dùng bom giả để lừa mình.

Tít...tít...

'Sao thứ đó vẫn còn kêu ?

Tít...tít...

'Chẳng lẽ lại là bom thật ?

Tít...tít...

Diễn Dung lại quay đầu bỏ chạy...

Ầm...

Diễn Dung chết lặng "thật hên quá, sém chút nữa đã bị nổ banh xác rồi !"