Tổng Tài Sợ Vợ

Chương 7: Một cô gái nhỏ cũng biết tức giận



Thấy cô gái nhỏ nhanh chân đi về phía một căn phòng, Diễn Quân cũng đi theo.

Cánh cửa phòng vừa được đẩy ra, Diễn Quân liền bước vào.

Mộ Thuần ngạc nhiên nhìn anh "anh đi đâu vậy ?"

"Thì về phòng nghỉ ngơi".

Mộ Thuần há hốc mồm "Nghỉ ngơi sao ? Nhưng phòng anh ở bên cạnh".

Diễn Quân mặc kệ, anh đi thẳng vào phòng tắm.

Mặt mày Mộ Thuần méo mó "gì vậy chứ !"

Một lúc sau Diễn Quân bước ra, trên người chỉ có chiếc khăn tắm quấn quanh eo, để lộ ra vòm ngực vuông rộng đầy nam tính, vài giọt nước rơi xuống từ mái tóc vẫn còn ướt đẫm.

Tình huống này dù chỉ là lặp lại nhưng Mộ Thuần vẫn không khỏi bất ngờ "thân hình của người đàn ông này thật sự rất cuốn hút".

Thấy Mộ Thuần cứ ngồi nhìn mình chằm chằm, Diễn Quân không mặn không nhạt buông hai chữ "khăn đây !"

Mộ Thuần ngước nhìn Diễn Quân "để làm gì ?"

"Thì lau nước dãi, chảy đầy dãi rồi còn gì !"

Mộ Thuần lườm Diễn Quân một cái sắc lạnh rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh...

- Tên khốn kiếp Diễn Quân.

Diễn Quân nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô đóng cánh cửa phòng tắm, cảm nhận được sự tức giận của cô qua động tác đóng cửa. Diễn Quân cong môi cười.

……………………

Reng...

'Tôi nghe đây nhị thiếu gia !'

"Ở nhà thế nào rồi ?"

'Cậu muốn hỏi đến vấn đề nào ? Nhị phu nhân, lão gia gia hay Mộ tiểu thư ?'

Diễn Quân lạnh giọng "Mộ tiểu thư gì chứ ! Đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi".

'Haiz...nhị thiếu gia à, lễ đính hôn giữa cậu và Mộ tiểu thư đã được chọn ngày cụ thể, là mười tám tháng sau'.

Diễn Quân tức thở phì phò "Gì chứ ? Mơ đi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ kết hôn với Mộ Thuần...có giết chết tôi cũng không đồng ý !"

Tút...

'Nhị thiếu gia...'

Vừa ngắt điện thoại, Diễn Quân đã thấy cô gái nhỏ đứng trước mặt mình, sắc mặt cô âm u lạnh lẽo. Anh giật mình "Cô...cô..."

- Sao anh lại ghét hôn thê của anh đến như vậy ?



"Tôi đã nói rồi, với cô ta thì tôi chỉ có một từ để diễn tả"

Mộ Thuần ngước mặt lên nhìn Diễn Quân "thế nào ?"

"Ghét"

- Ra ngoài !

Diễn Quân khó hiểu nhìn Mộ Thuần "sao vậy ?"

- Tôi bảo anh đi ra ngoài, phòng anh ở bên cạnh.

Diễn Quân chớp chớp mắt, cảm nhận được cô đang thật sự rất tức giận. Diễn Quân thấy vô cùng khó hiểu "Cô sao vậy ?"

Rất nhanh sau đó anh bị cô đẩy ra khỏi phòng.

Ầm...

Diễn Quân ngơ ngác đứng trước cửa phòng, trong đầu đầy dấu chấm hỏi "Sao cô ta tự dưng lại nổi giận với mình chứ ? Mình đã chọc giận gì đến cô ta rồi sao ? Thật khó hiểu phụ nữ mà !"

//Diễn nhị thiếu gia !

Diễn Quân đưa mắt nhìn cô hầu nữ.

//Phòng của Diễn nhị thiếu gia bên này.

Diễn Quân chậm rãi bước vào phòng, căn phòng này cũng rộng lớn và được trang trí sang trọng giống như phòng của cô gái nhỏ, nhưng Diễn Quân không thích ở chút nào, anh nhìn sao cũng không thấy vừa ý, anh thích ở căn phòng của cô gái nhỏ hơn.

Cả đêm trôi qua, Diễn Quân không hề chợp mắt. Anh xuống giường tắm rửa rồi đi ra ngoài bãi biển đứng ngắm biển.

Bình minh trên biển vừa đẹp vừa ấm áp vừa bình yên, anh đứng ngắm đến thất thần.

//Đã đến giờ ăn sáng, mời Diễn nhị thiếu gia vào ăn sáng.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, anh đã cảm nhận được sự vắng lặng, anh lạnh lùng nhìn cô hầu nữ "Tiểu thư của các người đâu ?"

//Dạ tiểu thư của chúng tôi đã trở về đất liền.

Diễn Quân nhíu mày "sao cô ta lại bỏ tôi lại đây một mình ?"

//Dạ thưa Diễn nhị thiếu gia, tiểu thư của chúng tôi có nhắn lại...

"Cô ấy nhắn gì ?"

//Tiểu thư bảo Diễn nhị thiếu gia cần có không gian yên tĩnh để dưỡng tâm, nên tiểu thư không muốn làm phiền đến cậu, khi nào tâm trạng của cậu tốt hơn và cần rời khỏi đảo thì báo lại với Quản gia, ông ấy sẽ sắp xếp máy bay cho cậu trở về.

Diễn Quân cười lạnh "Cô ta thật là..."

//Chúc Diễn nhị thiếu gia ngon miệng.

………………

Một tuần trôi qua nhưng vẫn không thấy cô gái nhỏ xuất hiện, lòng anh thấp thỏm không yên "sao cô ấy lại không đến chứ ?"



//Em hiểu rồi tiểu thư !

Nghe người hầu nói chuyện loáng thoáng, Diễn Quân nhanh chân chạy ra xem.

"Tiểu thư các người đâu ?"

//Diễn nhị thiếu gia ! Tôi đang nói chuyện điện thoại với tiểu thư.

Diễn Quân cảm thấy lòng hụt hẫng, cái cảm giác này khiến cho anh thấy khó chịu vô bờ "Vậy tiểu thư của các người không đến đây sao ?"

Hầu nữ lắc đầu "không ạ !"

"Tôi muốn về đất liền"

//Dạ, vậy để em báo lại với Quản gia !

……………………

Cô gái nhỏ của ngày nào không xuất hiện trước mặt Diễn Quân nữa, cô như biến mất khỏi quả đất, không hề để lại chút dấu tích gì.

"Sao cô ấy không xuất hiện nhỉ ?!"

Diễn Quân mang theo sắc mặt lạnh lùng u ám đi xuống nhà, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, anh đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc lướt qua mặt mình...một già một trẻ, trẻ dìu bước người già.

Diễn Quân nhíu mày khi nhìn thấy cô gái nhỏ thân thiết với ông nội của mình "là cô ấy"

- Vậy nội về phòng nghỉ ngơi, con phải về rồi. Hôm khác con sẽ đến thăm nội.

Diễn lão gia cười hiền hoà, ông vỗ nhẹ mô bàn tay Mộ Thuần "Thuần nhi đi thong thả !"

- Dạ !

Diễn Quân kinh ngạc, cô gái nhỏ trước mặt anh không hề giống với cô gái tinh nghịch, quái lạ mà anh đã từng biết trước đó. Cô của hiện tại vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, lễ phép.

Mộ Thuần khi lướt qua mặt Diễn Quân, đã nhìn thấy anh nhưng không thèm để ý đến anh, cô chỉ xem anh như không khí.

"Nội !"

Diễn lão gia vừa xoay người đã chạm mặt Diễn Quân.

Diễn lão gia khẽ hỏi "Diễn Quân hôm nay cũng ở nhà sao ?"

"Dạ...con..."

Diễn Quân không nói gì thêm với Diễn lão gia, anh đuổi theo cô gái nhỏ của anh.

"Này...thật ra là cô là ai và sao lại thân thiết với ông nội của tôi vậy ? Cô có mục đích gì ?"

Mộ Thuần lạnh nhạt trả lời "liên quan gì đến anh".

"Đây là Diễn gia"

Mộ Thuần được vệ sĩ mở ô ra che và đưa cô lên xe. Bỏ lại sau lưng người đàn ông đáng ghét "Diễn Quân, xem tôi sẽ dùng cách gì để trừng trị anh".