Tổng Tài Sủng Thê: Bà Xã Em Đừng Chạy - Chu Tử Duệ

Chương 69: Nắm Tay Nhau Vượt Qua Khó Khăn





"Phương Từ Khiêm, đến giờ uống thuốc rồi!" Mạc Hy Tuyết cẩn thận từng li từng tí đỡ chồng mình ngồi dậy, để anh dựa lưng vào thành giường.

Hai người cũng đã trở về căn nhà trước kia của họ.

Mạc Hy Tuyết muốn để cho Phương Từ Khiêm điều trị trong không khí thoải mái dễ chịu nhất.

Và tổ ấm hạnh phúc của cô và anh chính là nơi có điều đó.

Khuôn mặt nhợt nhạt của Phương Từ Khiêm nay đã có chút ửng hồng lên rồi, xem ra thần khí càng ngày càng tốt lên.

Anh có thể đi lại nhưng sức khỏe vẫn yếu, Vương Khải Trạch khuyên Phương Từ Khiêm nên nằm nhiều hơn, phòng trường hợp bệnh tật tái phát.

Mạc Hy Tuyết đút mấy viên thuốc màu trắng vào trong miệng chồng mình, kế tiếp cô cẩn thận cho Phương Từ Khiêm uống từng ngụm nước một.

Cô vô cùng cẩn trọng, tránh để cho anh bị làm sao.

Từng động tác của cô cho thấy đây là một cô vợ dịu dàng ân cần quan tâm chồng mình.

Ban đầu, vì quá đắng, Phương Từ Khiêm không muốn uống.


Mạc Hy Tuyết chỉ đành ép anh nuốt xuống mà thôi.

Mấy thứ thuốc đắng ngòm ấy đều là do những bác sĩ nổi tiếng ở bên Mỹ kê đơn.

Mạc Hy Tuyết đã lao lực nhờ vả Vương Khải Trạch mời những vị giáo sư tiến sĩ có kinh nghiệm về đây với mong muốn chữa khỏi cho Phương Từ Khiêm.

Nhìn Mạc Hy Tuyết đã sụt mất mấy cân vì chuyện này rồi.

Chẳng biết là bỏ ra bao nhiêu tiền bạc nữa, nhưng chữa bệnh cho Phương Từ Khiêm là quan trọng nhất.

Phương Từ Khiêm thấy rất may mắn, vì anh mà Mạc Hy Tuyết phải vất vả học những điều này.

Sau khi uống thuốc, Phương Từ Khiêm mới đưa ra đề nghị, "Bà xã, anh muốn ra ngoài hít thở một chút được không?" Mạc Hy Tuyết đương nhiên là đồng ý, cô dìu anh ra bên ngoài hóng gió.

Hai người ngồi xuống bên cạnh nhau, đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước.

Thỉnh thoảng có những cơn gió mát lạnh lướt qua da thịt làm dịu đi cơn oi bức của khí trời.

Hai người trầm ngâm điều gì đó, chẳng ai nói với ai câu gì.

Bầu không khí đang im lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng nói khàn khàn của Phương Từ Khiêm, "Hy Hy, vất vả cho em quá.

Vì anh mà em phải ở nhà, công ty bỏ đấy.

Nhìn em kìa, gầy mất mấy cân rồi.

Anh cứ thấy như mình là gánh nặng của em vậy." Những ngón tay của anh từ từ đan xen vào đôi bàn tay của Mạc Hy Tuyết, thanh âm xót xa nghe mà đau lòng.

Mạc Hy Tuyết chỉ cười, cô trìu mến nhìn chồng mình, "Phương Từ Khiêm, anh đừng có bi quan như vậy.

Việc của công ty cũng chẳng có gì nhiều đâu, em giao hết cho thư ký là được.

Nếu có chuyện gì cần thiết lắm, cô ấy sẽ chuyển vào email cho em.

Còn nữa, anh không được phép suy nghĩ tiêu cực.

Chẳng phải Vương Khải Trạch đã nói rằng phải lạc quan lên hay sao? Mà em thấy bệnh của anh càng ngày càng chuyển biến tốt rồi đấy, chắc là anh sẽ mau khỏe lại thôi."
Anh gật đầu, đưa tay xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh đen láy của vợ mình.

Những tháng ngày vừa qua, có Hy Tuyết ở bên cạnh, Phương Từ Khiêm cũng dễ chịu hơn phần nào.


Anh được nhìn thấy cô cười, nhìn thấy dáng vẻ mẹ hiền dâu thảo của vợ mình, trong lòng Phương Từ Khiêm anh dâng lên cảm giác vui sướng tột độ.

Ban đầu, tần suất phát bệnh của Phương Từ Khiêm vô cùng nhiều.

Mỗi khi chứng kiến cảnh tượng Mạc Hy Tuyết ôm chặt lấy anh, cô không ngừng nghỉ động viên anh, nước mắt rơi xuống lã chã, Phương Từ Khiêm nhìn mà xót xa.

Vốn chẳng muốn cô chịu khổ như vậy, nhưng Mạc Hy Tuyết vẫn cố gắng vì anh, nghĩ đến điều đó, anh mới bắt đầu phấn chấn hơn.

Chính vì sự lạc quan ấy mà tinh thần của Phương Từ Khiêm ngày càng tốt lên, bệnh tình dạo gần đây bộc phát càng ngày càng ít.

Làm được điều đó phải nhờ đến công lao to lớn của Mạc Hy Tuyết.

Cha mẹ anh thỉnh thoảng cũng đến thăm con trai, thấy con dâu của mình lao lực như vậy, hai người họ cũng xót xa lắm chứ.

Vốn muốn phụ giúp một phần, nhưng Hy Tuyết thấy cha mẹ chồng đã già yếu, nên cô mới khuyên họ cần phải nghỉ ngơi, việc chăm sóc Phương Từ Khiêm cứ để cô lo.

Trong thời gian điều dưỡng, Thôi Dật Nghiêm thỉnh thoảng cũng đến đây phụ giúp Mạc Hy Tuyết.

Nhắc đến Thôi Dật Nghiêm anh lại nhớ đến hôm đó bị Thôi Dật Nghiêm đánh cho một trận.

Nhờ vậy, Phương Từ Khiêm mới cho anh biết bệnh tình của mình, nhờ vả anh ta chăm sóc cho Mạc Hy Tuyết thay anh.

Khi Mạc Hy Tuyết biết được chuyện này, cô liền tá hoả một phen với Thôi Dật Nghiêm.

Cô trách anh tại sao không cho mình biết? Nói một hồi, vì mệt, cô mới chịu dừng lại.

Thấy trời bên ngoài đã bắt đầu trở lạnh, Mạc Hy Tuyết đỡ Phương Từ Khiêm đứng dậy, "Anh, chúng ta vào trong nhà thôi, đừng để bị cảm."
Một thời gian nữa qua đi, tình trạng của Phương Từ Khiêm ngày càng có những chuyển biến tốt.

Chứng bệnh rối loạn hành vi cảm xúc kia gần như đã hoàn toàn biến mất.

Điều này làm cho Phương Từ Khiêm mừng lắm.

Dưới sự chăm sóc của vợ yêu, sức khỏe của anh gần như đã khôi phục lại như ban đầu rồi.

Hôm nay, Mạc Hy Tuyết cùng Phương Từ Khiêm đến bệnh viện khám lại lần cuối.

Hai người hồi hộp nắm chặt tay nhau chờ đợi kết quả.

Vương Khải Trạch vẻ mặt hớn hở đem giấy báo kết quả ra vui vẻ cất giọng nói, "Chúc mừng cậu, Phương Từ Khiêm.


Bệnh của cậu gần như đã khỏi hoàn toàn rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.

Nhưng vẫn phải chú ý một chút, vì tôi không chắc nó đã hoàn toàn khỏi hay chưa, cho nên có triệu chứng gì phải đến bệnh viện ngay."
Mạc Hy Tuyết và Phương Từ Khiêm nghe xong vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Hạnh phúc như thể vỡ òa trong lòng Phương Từ Khiêm và Mạc Hy Tuyết.

Cô cố gắng bình tĩnh hỏi lại, "Vương Khải Trạch, anh nói thật sao?"
"Đương nhiên rồi! Kết quả xét nghiệm này là do tiến sĩ bên Mỹ đích thân kiểm chứng đấy, sai làm sao được." Vương Khải Trạch đẩy tờ giấy kết quả ra trước mặt hai người.

Ngay cả anh cũng cảm thấy vui mừng thay cho Phương Từ Khiêm.

Kiểm chứng kết quả một lượt, nhận định bệnh tình gần như đã khỏi, Phương Từ Khiêm vui mừng đến nỗi bế thốc cả Mạc Hy Tuyết lên quay mấy vòng trên không trung, "Bà xã, anh khỏi bệnh rồi, anh thật sự khỏi bệnh rồi." Dường như anh trai này đang rất kích động.

"Được rồi, được rồi!" Mạc Hy Tuyết cười khúc khích.

Tuy nhiên bị xoay vài vòng làm cô chóng hết cả mặt, đành phải đánh lên người Phương Từ Khiêm vài cái, "Anh mau thả em xuống đi, ghê quá đi mất." Nói vậy thôi chứ gương mặt ửng hồng của cô đã len lỏi một nụ cười.

Phương Từ Khiêm thả cô xuống, không ngừng hôn lên môi vợ mình, "Hy Hy, cảm ơn em, nhờ có em anh mới làm được như vậy!"
Khuôn mặt của Mạc Hy Tuyết ửng đỏ vì xấu hổ, cô rụt rè trừng mắt nhìn Phương Từ Khiêm, "Anh thật là, ở đây còn có người khác, không sợ anh ta chê cười à." Ánh mắt cô thỉnh thoảng liếc về phía Vương Khải Trạch đang làm như mình chưa thấy gì hết.

"Em yên tâm đi!" Anh dịu dàng xoa đầu cô, ánh mắt cưng chiều vô hạn.

Phương Từ Khiêm khẽ liếc xéo bạn thân của mình, "Dù sao cậu ta cũng chỉ là cẩu độc thân, cho Vương Khải Trạch ăn chút cơm chó cũng chả sao cả.

Ai biểu cậu ta chưa có bạn gái."
Sầm mặt.

Ai kia nằm không cũng trúng đạn, vẻ mặt đầy bất lực.