Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 146



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 146: Anh nghĩ anh là ai vậy.

 

Kiểu khích lệ thế này khiến Tô Phương Dung mặt mày hớn hở: “Hiện tại anh mới phát hiện ra sao?”

“Ừ.” Tần Lệ Phong gật đầu: “Dù sao cũng vì em quá ngu ngốc nên khó tìm được ưu điểm.”

“Anh.”

“Nhưng mà còn cần phải phát triển nhiều hơn.” Anh cười ngây ngốc, đứng dậy: “Về nhà thôi.”

Tô Phương Dung gật đầu: “Anh không phải làm thêm giờ sao?”

“Thêm chứ.” Đôi mắt của anh khẽ nheo lại, cúi đầu vùi vào cổ cô: “Buổi tối nay mới làm thêm giờ.”

Tô Phương Dung nghe vậy mặt đỏ bừng: “Không đứng đắn.” Cô cười mắng.

“Còn không thì làm sao phát huy được ưu điểm của em.” Anh ấy nói thẳng.

Tô Phương Dung cắn môi: “Đây là kiểu phát triển mà anh nói sao?”

Tần Lệ Phong nhướng mắt: “Không phải sao?”

“Tần Lệ Phong!” Cô bất đắc dĩ kêu tên anh.

Tần Lệ Phong dừng chân, buồn cười nhìn cô: “Ngoan, gọi Lệ Phong đi.”

Tô Phương Dung nhìn anh, hai người gặp nhau một hồi, cuối cùng cô bị đánh bại.

“Lệ Phong.”

“Tốt.”

Tô Phương Dung dẫn Tần Lệ Phong đi mua đồ ăn rồi cùng nhau về nhà.

Trước khi chúng tôi về đến nhà, tiếng khóc của Gia Bảo đã vang lên.

Tô Phương Dung nhíu chặt mày, vội vàng chạy về nhà.

Chỉ thấy Gia Bảo đang đứng ở cửa với những vết tát hằn rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Ngôi nhà bị người ta đào tường lật tủ, thực sự rất hỗn loạn.

Tô Phương Dung lo lắng ngồi xổm xuống ôm lấy Gia Bảo, bảo đảm rằng cậu bé không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vỗ vai Gia Bảo.

“Con đi qua chỗ bà Dương trước đi.”

Gia Bảo hít mũi một cái rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay khi Gia Bảo vừa đi khuất, cô đứng dậy, túm lấy cây lau nhà chuẩn bị đánh nhau một trận với người gây ra chuyện này.

“Là ai làm!”

Tần Lệ Phong nhíu mày nắm lấy cây lau nhà trong tay cô rồi nói: “Em đi ra đằng sau đi! Chuyện này để anh xử lý!”

Anh ngẩng đầu nhìn thấy Tô Thanh Vân từ trong phòng ngủ đi ra, khuôn mặt đỏ bừng sưng tấy, cô ta oán hận nhìn Tô Phương Dung.

Tô Bác Tuấn dắt vợ cùng nhau từ trong phòng ngủ đi ra.

Thím Tô phỉ nhổ lên mặt đất: “Vốn là người giàu có, giờ trong nhà lại chẳng có gì.”

Tô Bác Tuấn kéo tay áo vợ một cái, nháy mắt ra hiệu với bà ta.

Trần Kim Liên chỉ nhìn thấy sự tồn tại của Tô Phương Dung, bà ta cười nhạo một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Phương Dung.

Thấy cả bố mẹ mình đều có mặt, Tô Thanh Vân quỳ xuống ngay lập tức nói: “Bố mẹ ơi, chị ta thấy chết không cứu. Nhóm người kia suýt nữa bắt con phải làm… làm như vậy…”

Nghe thấy con gái khóc thành ra thế này, Trần Kim Liên liền lên tiếng mắng: “Tô Phương Dung, đồ vô lương tâm, mày tưởng tìm được đàn ông thì có thể lên trời à, nhà chúng ta bận bịu một chút việc mày cũng không giúp. Mày có phải là con người nữa không!”

Tô Phương Dung hướng mày, căn bản không có tâm tình nghe bà ta giáo huấn.

Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo hướng phía người ở chỗ này nhìn lướt qua.

“Là ai đã làm!” Cô quát lớn.

Tô Bác Tuấn sửng sốt, đây không phải là đứa cháu gái ngày thường của ông ta, ông nhanh chóng bước tới nắm lấy tay áo vợ, Tô Thanh Vân nín khóc sững sờ đứng tại chỗ.

Trần Kim Liên giả vờ không có chuyện gì, vỗ nhẹ vào tay Tô Bác Tuấn. Bà ta ra vẻ đắc ý bước tới gần Tô Phương Dung.

“Là tao đánh đó thì thế nào?”

Tô Phương Dung nhìn một mặt biểu lộ không thèm để y của thím, mặt cô hừng hực lửa giận.

“Cái đồ con hoang không có bố.” Trần Kim Liên thấy Tô Phương Dung không lên tiếng, tiếp tục chế nhạo.

“Chát.” Tô Phương Dung tát vào mặt Trần Kim Liên một cái: “Tôi liều mạng với bà!” Tô Phương Dung gầm lên, giơ chân đá vào Trần Kim Liên.

Đột nhiên cảm thấy đau đớn, Trần Kim Liên không kịp hoàn hồn đã bị Tô Phương Dung đánh cho ngã trên mặt đất.

Tô Bác Tuấn và Tô Thanh Vân đang đứng một bên kinh ngạc một lát, trong nháy mắt hoàn hồn mới vội vàng giúp đỡ can ngăn. Tô Thanh Vân thấy mẹ mình bị đánh lại càng muốn giở trò đối phó với Tô Phương Dung.

Cô ta còn chưa đụng được Tô Phương Dung, cô ta đã thấy Tần Lệ Phong sau lưng bế Tô Phương Dung lên.

Tô Phương Dung thở hổn hển, chân còn hướng xuống đạp đạp.

“Phụt…” Nhìn thấy bộ dạng của cô, Tần Lệ Phong đột nhiên bật cười.

Anh vỗ nhẹ lên đầu Tô Phương Dung “Để anh.”

Nghe được câu này, Tô Phương Dung quả nhiên tỉnh táo rất nhiều, mắt đỏ hoe nhìn Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong cúi xuống nhìn xem người một nhà ôm đầu khóc rống: “Bà đánh con trai tôi, tôi lấy một cánh tay của bà cũng không phải quá đáng đi.”

Anh thản nhiên nói, biểu lộ nghiêm khắc không hề giống nói đùa.

Tô Thanh Vân trợn tròn mắt, run lẩy bẩy, cô ta biết rất rõ thực lực của Tần Lệ Phong.

Vẻ mặt Trần Kim Liên vẫn ra vẻ như không có việc gì, hung hăng nhìn Tô Phương Dung trên mặt vẫn còn nước mắt. Tô Bác Tuấn ở bên cạnh an ủi bà, thậm chí bà còn chửi Tô Bác Tuấn không ra gì.

Tô Phương Dung sững sờ, giật giật tay áo của anh: “Không cần chơi lớn như vậy chứ anh.”

Tần Lệ Phong lườm cô một cái rồi thấp giọng nói: “Thật không có tiền đồ.”

“Chị ơi, chúng ta đều là người một nhà, không cần phải quyết tuyệt như thế chứ.” Biết được Tô Phương Dung hạ quyết tâm, Tô Thanh Vân lập tức bò đến bên chân Tô Phương Dung.

“Thanh Vân, con làm cái gì vậy, quay lại!” Trần Kim Liên mắng.

“Mẹ ơi, mau đến cầu xin chị, tổng giám đốc Tần thực sự muốn một cánh tay của mẹ đấy.” Tô Thanh Vân khóc.

Trần Kim Liên nhìn bộ dạng Tô Thanh Vân không giả vờ chút nào, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của Tần Lệ Phong chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh, bộ dáng dù có chết cũng không chịu cúi đầu.

Tô Bác Tuấn khó xử nhìn vợ mình, đi đến bên cạnh Tô Phương Dung, quỳ xuống: “Phương Dung ơi Phương Dung, đời này chú không có cầu xin cháu chuyện gì. Lần này là thím của cháu không đúng, cháu bỏ qua cho thím đi, chú cầu xin cháu đấy.”

Tô Phương Dung nhíu mày, cô hiểu rõ hơn ai hết, Tần Lệ Phong là một người theo quy tắc nói là làm.

Cô kéo tay áo Tần Lệ Phong: “Chúng ta đi thôi.”

“Cứ như vậy mà tha cho bọn họ sao?”

“Hừ.”

Gia Bảo nhìn bộ dáng hai người tình nồng ý mật, câu bé bĩu môi bất mãn, rất biết điều rời đi.

“Mẹ, con buồn ngủ rồi, con đi ngủ trước đây.” Nói xong cậu bé ngáp một cái, liều mạng chớp mắt nhìn Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong giơ ngón tay cái lên, cậu bé cười hì hì rời đi, đạt được khích lệ của chú so với những cái giấy khen vô dụng của trường học càng thêm kích động lòng người hơn.

Ngay khi Gia Bảo rời đi, Tô Phương Dung nằm dài trên ghế sô pha, chợt nhớ ra điều gì đó liền đập lên đùi mình một cái.

”Em đúng là đồ ngốc. Em không có cầm đồ ăn về.”

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Tần Lệ Phong không khỏi mỉm cười.

“Anh đưa em ra ngoài ăn nhé?”

“Muộn như vậy rồi.” Tô Phương Dung chớp mắt, hiển nhiên không muốn động đậy.

“Ai ui.” Tần Lệ Phong cau mày, kêu lên một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Thấy anh không thoải mái, Tô Phương Dung vội vàng đứng dậy.

Tần Lệ Phong che dạ dày, ngồi ở trên ghế sa lon chững chạc đàng hoàng nói: “Đau dạ dày.”

“…”

Tô Phương Dung vẻ mặt đau khổ, đau khổ nhận mệnh đi vào nhà bếp.

Trong phòng bếp không có gì ăn, còn lại mì sợi cùng trứng gà, cô tranh thủ lúc còn tỉnh táo làm nhanh hai bát mì trứng gà.

Nghe thơm ngào ngạt mặt, Tần Lệ Phong muốn ăn thật ngon. Anh ăn một miếng, nhìn sang Tô Phương Dung đang ăn như rồng như hổ.

“Nhìn không ra em thế mà lại là một người phụ nữ đanh đá?”

Cô nghe xong lập tức như muốn bị nghẹn, liều mạng vỗ ngực.

“Cái gì cơ!” Cô bất mãn trừng mắt nhìn Tần Lệ Phong.

“Bộ dạng hôm nay của em có chút thú vị.” Tần Lệ Phong nhấp một ngụm canh rồi lại cười nói.

Tô Phương Dung bĩu môi: “Vậy cho nên anh đừng có gây chuyện với em, em nổi điên lên chính là muốn đánh người.”

“Ồ vậy sao?” Tần Lệ Phong đặt đũa xuống, thích thú nhìn Tô Phương Dung.

“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Tô Phương Dung không được tự nhiên lắc vai.

“Anh tương đối muốn em đánh anh một chút.”

“…”

“Nhàm chán.” Tô Phương Dung lườm anh một cái, cơm nước no nê xong xuôi, cô xụi lơ trên ghế, chép miệng bảo anh đi rửa bát.

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Em nói cái gì?”

Tô Phương Dung ho khan một tiếng, chính nghĩa nói: “Em nấu cơm, anh rửa bát.”

“Hả?”

“Gió lớn quá, anh nghe không rõ.”

Tô Phương Dung hừ lạnh một tiếng, ở đây làm gì có gió, con ngươi to tròn như hột nhãn của cô xoay động nói.

“Đây là nội quy của nhà em.”

“Ồ? Tại sao anh phải tuân theo?”

“Bởi vì…” Tô Phương Dung dừng lại, nhìn một chút đường để chạy trốn “Bởi vì anh là người tới ở rể.”

Nói xong cô chuẩn bị dùng vận tốc tám trăm mét chạy đi.

Kết quả là chưa kịp chạy nửa bước, Tần Lệ Phong đã túm lấy cổ áo của Tô Phương Dung.

“Tô Phương Dung, em vừa nói cái gì vậy?”

Tô Phương Dung vẻ nặt đau khổ nói: “Em bị mất trí nhớ tạm thời rồi.”

“Hả?”

“Em không nhớ vừa nãy em nói gì.”

“Hả?”

“Em tên là Phương Dung.”

“Tốt. “Tần Lệ Phong vỗ nhẹ vào đầu cô.

Đứng dậy và dọn dẹp bát đĩa.

Tô Phương Dung chớp mắt, có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Em đang nhìn gì vậy? Có phải bị anh mê hoặc cho thần hồn đảo điên rồi không?”

Anh trêu chọc nói.

Tô Phương Dung cười khúc khích gật đầu: “Một chút?”

“Vậy thì tối nay em sẽ làm việc chăm chỉ hơn một chút sao?”

“…” Tô Phương Dung quay đầu đi chỗ khác, nhàm chán.

“Đúng vậy.” Cô đột nhiên nói.

“Hả?”

“Anh nói muốn giữ gìn sự thiện lương của em, vậy tại sao anh lại nói với Gia Bảo mấy lời kia?”

“Cậu bé thì khác. Cậu bé là đàn ông, phải bảo vệ em.”