Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 154



Chương 154: Không tôn kính cậu chủ Tiêu.

 

Tô Phương Dung tiếp tục nói: “Nhưng chị cảm thấy cô ấy sẽ không hiểu, cô gái này hơi cứng đầu, đã nhận định chuyện gì rồi thì dù là ai đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được đâu.”

“Ừ.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu, liếc Tô Phương Dung một cái, dường như cô thật sự có thể hiểu được cách nghĩ của anh ta.

“Chị không cảm thấy tôi rất quá đáng à?” Anh ta nhìn cô chằm chằm, hỏi.

“Không.” Tô Phương Dung lắc đầu: “Cũng có thể sau này cô ấy sẽ hiểu ra. Cuộc sống này rất phức tạp, cô gái này có thể giữ được sự đơn thuần như vậy, đúng là rất khó.”

Không thể phủ nhận, cô nói rất đúng.

Anh ta tiếp tục nói: “Tôi cũng từng quen biết một cô gái như vậy. Rõ ràng trong lòng hiểu rất rõ, nhưng cô ấy cũng không nói một cách chắc chắn như vậy.”

Sau đó, Tiêu Bảo Lộc hạ mắt xuống, cười nói: “Tôi cũng hiểu rõ, nhưng cũng giống như vậy, tùy cô ấy.”

Nhìn thấy ánh mắt đầy thắc mắc của Tô Phương Dung, anh ta mới chậm rãi giải thích: “Là mối tình đầu của tôi.”

Tô Phương Dung sửng sốt, cô luôn cảm thấy từ “mối tình đầu” thuần khiết đến mức khiến cho người ta phải đỏ mặt, cùng với cậu chủ Tiêu thật sự không có chỗ nào hợp với nhau cả.

Tiêu Bảo Lộc giương mắt lên nhìn, ánh mắt lấp lánh như sao, kết luận: “Cô ấy là một cô gái tốt.”

Tô Phương Dung bật thốt lên: “Vậy mà em còn không theo đuổi cô ấy?”

Anh ta lười biếng nhìn về phía cô: “Không phải là không theo đuổi, mà là tôi không đủ khả năng.”

“Oh? Còn có người mà cậu hai Tiêu không đủ khả năng để theo đuổi à?”

“Không chỉ không có khả năng theo đuổi, mà còn là không thể theo đuổi được.”

“Vì sao?” Cô càng mơ hồ hơn.

Anh ta nhìn cô, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Tôi rất thích trạng thái trước mắt, cũng không muốn phá vỡ nó.”

“Sợ à?” Tô Phương Dung vô cùng ngạc nhiên: “Thật không thể tưởng tượng ra được, vậy mà em cũng sẽ sợ, còn là vì một cô gái nữa đấy!”

“Sao tôi lại không biết sợ cơ chứ?” Tiêu Bảo Lộc quay đầu, nhìn cô đầy khinh thường: “Chị thật sự cho rằng tôi là một người đàn ông lăng nhăng à? Phụ nữ chính là phải biết đặt ở trong lòng mà yêu thương, nuông chìu.”

“Hôm nay, đúng thật là phải nhìn cậu chủ Tiêu với cặp mắt khác xưa rồi!” Tô Phương Dung không khỏi gật đầu, cậu hai Tiêu thay người yêu như thay áo, vậy mà hôm nay lại có thể nói ra những lời này, cô rùng mình một cái, hiển nhiên là không tin.

Hai người đi đến bên cạnh chiếc xe, lên xe, Tô Phương Dung ngáp một cái, đã mười giờ rồi.

Cũng không biết Tần Lệ Tranh đã ngủ hay chưa?

Vẫn là không nên quấy rầy đến anh thì hơn, nếu không thì lại thêm một đêm bị dày vò đến không thể ngủ được rồi.

Cô tựa vào ghế xe, từ từ nhắm mắt lại.

Tiêu Bảo Lộc ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của Tô Phương Dung từ kính chiếu hậu, an tĩnh làm xao xuyến người khác như vậy, anh ta càng ngày càng không nhịn được mà xuất hiện một ý nghĩ, đó chính là muốn có được cô.

Anh ta chạy xe đến dưới khu chung cư của cô, cúi đầu, hô hấp của cô nhẹ nhàng, hàng lông mi khẽ rung, có chút không yên.

Ánh đèn của máy ảnh ở bên ngoài chợt lóe lên, anh ta khẽ cau mày, xem ra ngày mai lại phải lên đầu trang báo rồi.

Anh ta lắc lắc bả vai của Tô Phương Dung: “Dậy đi.”

Tô Phương Dung mở mắt ra ngáp một cái: “Tới rồi à?” Cô mang theo dáng vẻ còn ngái ngủ mà nhìn Tiêu Bảo Lộc.

“Nếu không thì sao?”

“À.” Tô Phương Dung gật đầu, mở cửa, xuống xe.

Tiêu Bảo Lộc đi theo phía sau cô: “Để tôi đưa chị lên.”

“Không cần đâu.” Tô Phương Dung khoát tay: “Cậu chủ à, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không tốt lắm đâu.”

“Chị yên tâm, tôi đã duyệt qua rất nhiều cô gái, loại phụ nữ ba không như chị, tôi không có hứng thú dâu.”

“Ba không?” Tô Phương Dung dừng lại, sau đó trừng mắt nhìn anh ta.

“Không ngực, không mông, không chân.”

Tô Phương Dung cắn răng, dẫm lên chân anh ta: “Cút đi.”

“Để tôi đưa chị lên đã.” Tiêu Bảo Lộc đáng thương trừng mắt nhìn.

“Không cần.”

“Cần.”

“Loại phụ nữ ba không như chị đây sẽ không có ai để ý đến đâu.” Tô Phương Dung tức giận nói.

Tiêu Bảo Lộc nín cười, gật đầu: “Cũng có lý nhỉ, chẳng qua là tôi vẫn nên tỏ ra ga lăng một chút thì hơn.”

Tô Phương Dung cắn răng, sao có thể đáng ghét đến mức này kia chứ.

Hai người cùng nhau đi lên.

Đến nơi, Tô Phương Dung mở cửa ra, bật đèn, chỉ nhìn thấy thân hình nho nhỏ đang cuộn mình nằm trên ghế sofa của Gia Bảo.

“Gia Bảo? Sao con lại ngủ ở đây?” Cô khó hiểu hỏi.

Gia Bảo bị giật mình mà tỉnh giấc, không thoải mái mà ngáp một cái: “Mẹ.” Cậu bé nhỏ giọng gọi cô, loạng choạng đi đến bên cạnh cô.

Cậu bé lấy tay dụi mắt, mới phát hiện ra sự tồn tại của Tiêu Bảo Lộc, ánh mắt ngay lập tức mở lớn: “Mẹ, mẹ tìm đàn ông về à?”

“Ha ha ha.” Tiêu Bảo Lộc cười ha ha: “Đây là con của chị à? Sao lại có thể dễ thương như vậy cơ chứ?”

“Chú là ai? Ra ngoài, ra ngoài.” Gia Bảo nói xong thì cầm lấy cây chổi ở cửa.

“Chú là chú Tiêu của con.”

“Gì mà chú Tiêu, không quen, không quen, mẹ, mẹ phải giữ mình trong sạch.” Nói xong, cậu bé giống như một người đàn ông thực thụ, bảo vệ Tô Phương Dung ở phía sau.

“Chú là bạn của mẹ cháu.” Tiêu Bảo Lộc ngồi xổm xuống, xoa đầu Gia Bảo.

Gia Bảo ngờ vực nhìn Tô Phương Dung, vẻ mặt hiện lên vẻ không tin.

“Mẹ, mẹ được hoan nghênh như vậy từ lúc nào thế?”

“Trước kia, ai cũng không thèm nhìn đến mẹ, giờ mẹ lại đi trêu chọc người ta khắp nơi, một người rồi lại một người nữa đến.”

“Thế nào là không thèm nhìn đến mẹ hả?” Vẻ mặt Tô Phương Dung mù mịt: “Còn có, con học được những từ này ở đâu thế hả?”

“Chú dạy con ạ.” Gia Bảo nói, nhanh trí lấy Tần Lệ Phong ra làm lá chắn.

Tô Phương Dung cắn răng: “Con đừng có học xấu theo chú.”

“Dạ, không có ạ.” Gia Bảo mở to mắt nhìn.

“Chú dạy con phải biết yêu thương mẹ, quan trọng nhất là phải biết coi chừng mẹ, bởi vì mẹ rất ngốc, rất dễ bị những lời nói đường mật của đàn ông xấu lừa.”

“…”

“Ha ha ha, chú của con còn dạy con thứ gì nữa?”

Gia Bảo liếc mắt, đầy cảnh giác nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Còn dạy con, những người đàn ông ăn mặc đẹp, ga lăng có thể sẽ đến nhà con, họ đều không phải là người tốt.”

“?” Tiêu Bảo Lộc chỉ bản thân mình: “Con đang nói chú đấy à?”

Gia Bảo cố tỏ ra kiêu ngạo mà quay sang chỗ khác: “Ở đây còn có người khác nữa hay sao?”

Vẻ mặt Tiêu Bảo Lộc tỏ ra bị tổn thương mà nói: “Thì ra chú là người ngoài.”

“Chị Tô, chị có quản hay không?” Anh ta tủi thân mà hít hít mũi.

Tô Phương Dung chỉ cảm thấy thật không biết nên nói gì nữa: “Tiêu Bảo Lộc, em đừng làm ồn nữa.”

“Gia Bảo, những thứ chú của con dậy con, con đều quên hết đi, biết chưa hả?”

“Vì sao ạ?”

“Đó đều là những thứ không đứng đắn.”

“Nhưng lúc chú dạy con, chú trông rất nghiêm túc mà.”

“Con có nghe lời của mẹ hay không?” Cuối cùng Tô Phương Dung cũng ra đòn quyết định.

Gia Bảo mím môi: “Dạ nghe! Trời đất rộng lớn mẹ là lớn nhất.”

“…”

“Cái này cũng là do chú của con dạy đúng không?” Tiêu Bảo Lộc nín cười.

Gia Bảo trừng mắt nhìn anh ta: “Chú đừng vạch trần con chứ.”

“Được, được, được.” Tiêu Bảo Lộc gật đầu đồng ý.

Tô Phương Dung đỡ trán, ôm lấy Gia Bảo: “Con đi ngủ đi.”

“A.” Gia Bảo a a nói: “Vậy chú thì sao ạ?”

“Chú cũng về nhà.”

“Vậy thì tốt.” Gia Bảo gật đầu, bị Tô Phương Dung ôm về phòng ngủ.

Vừa vào đến phòng ngủ, cậu bé ngay lập tức lén lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi điện thoại cho Tần Lệ Phong: “Chú ơi, mau đến bắt kẻ thông dâm này!”

“…”

“Dùng từ không đúng.”

“A?” Gia Bảo trừng mắt nhìn: “Vậy nên dùng từ gì ạ?”

“Mẹ con như vậy mà còn cần phải bắt kẻ thông dâm à?”

Gia Bảo nửa hiểu nữa không mà gật đầu: “Cũng đúng, mẹ đúng thật là không đẹp.”

“Đúng vậy.”

“Vậy hôm nay chú có qua không ạ?” Cậu bé nhỏ giọng hỏi.

“Mẹ của con cũng đã mang đàn ông về nhà rồi, chú còn có thể qua hay sao?”

“Dạ được ạ, để cháu mở cửa cho chú.” Gia Bảo nắm tay lại thành quả đấm nhỏ.

Tô Phương Dung mang vẻ mặt không biết phải làm gì đi đến trước mặt Tiêu Bảo Lộc.

“Con trai của chị lúc nào cũng dễ thương như vậy à?”

“Bị anh trai của em làm hư rồi.”

“Đâu có, tôi lại cảm thấy anh trai của tôi dạy rất tốt đấy chứ, nếu tôi mà có con tôi cũng sẽ dạy như vậy.”

“…” Cô thật sự không muốn tỏ ra quen biết với người này mà.

“Vậy để tôi tiễn cậu?”

“Được.”

Tô Phương Dung tiễn Tiêu Bảo Lộc ra cửa, nói tạm biệt với anh ta, xoay người đi vào nhà.

Ngáp một cái, đi cả một ngày giờ đây cô cũng thấy hơi mệt rồi.

Cô đi vào phòng ngủ tắm một chút, sấy khô tóc, an tâm mà nằm trên giường, tiến vào giấc mộng.

Lúc Tần Lệ Phong đến, Tô Phương Dung đã ngủ rất say rồi, anh nhìn dáng vẻ tùy tiện khi ngủ của cô, thật không biết bản thân làm sao lại bị mờ mắt mà đi thích người phụ nữ này nữa.

Anh ôm lấy cô, Tô Phương Dung trừng mắt, không biết đây là mơ hay thực: “Lệ Phong…”

Cô nhỏ giọng gọi tên anh, ôm lấy cổ anh, chụt một tiếng hôn anh một cái: “Sao anh lại đến đây?”

Tần Lệ Phong nhướng mày: “Uống say rồi?”

Anh hỏi như vậy khiến Tô Phương Dung nhất thời bừng tỉnh, Tô Phương Dung trừng mắt nhìn, nhéo mặt của anh: “Không phải mơ à?”

Chẳng trách lại táo bạo như vậy, khóe miệng Tần Lệ Phong khẽ cong lên: “Em có thể đang nằm mơ đấy.”

“Vì sao?”

“Bởi vì anh sẽ nhanh chóng tiến vào giấc mơ của em.”

“Cái gì vậy?”

“Thiên đường.”

Vừa nghe thấy những lời này, Tô Phương Dung thật sự nghĩ ngợi một chút, khuôn mặt ngay lập tức ửng đỏ: “Đồ không biết xấu hổ.”

“Điều quan trọng là em chủ động.”

“Em chủ động lúc nào cơ chứ!” Tô Phương Dung liếc mắt nhìn anh.

Tần Lệ Phong chỉ vào mặt mình: “Hơi ấm vẫn còn lưu lại đây này.”

“Em…” Tô Phương Dung trong chốc lát bị anh nói đến không nói được gì.

Anh cười, cởi quần áo ra, lên giường.

“Ngủ đi, hôm nay anh cũng rất mệt.”

“Anh đã làm gì?” Tô Phương Dung nằm trong lòng anh hỏi.

“Uống rượu.”

“Anh đi dự tiệc rượu à?”

“Ừ.”

“Uống nhiều hay ít?”

“Cũng không bao nhiêu.”

“Vậy sao anh lại cảm thấy mệt cơ chứ?”

“Bởi vì không biết vì ai?” Ánh mắt Tần Lệ Phong mang theo vẻ nguy hiểm: “Trước kia cố gắng như vậy là vì không muốn bị bố anh an bài.”

“Dạ.” Tô Phương Dung gật đầu, nắm lấy tay anh: “Nếu như mệt thì buông ra vậy, con người chỉ sống có một đời, quan trọng nhất là vui vẻ, cũng nên biết hài lòng với hiện tại.”

“Ừ.”

“Lệ Phong…” Tô Phương Dung nhẹ nhàng gọi tên anh.

“Hửm?”

“Anh có biết cuốn sách “Tiếng chim hót trong bụi mận gai không”?”

“Biết.”

“Chúng không có chân, nhưng vẫn không từ bỏ việc cất cánh, nếu như chúng từ bỏ thì chúng sẽ chết.” Tô Phương Dung chậm rãi nói: “Chẳng qua là, em còn muốn nói, nếu như mệt rồi, vậy thì anh có thể dừng lại, em sẽ chở anh cùng bay lên.”

Nghe cô nói những lời ngây thơ như vậy, Tần Lệ Phong lại cười: “Em chở không nổi.”

“Em có thể chở anh.” Tô Phương Dung bĩu môi, không hài lòng với câu nói của anh.

“Vậy buổi tối, chúng ta có thể đổi một tư thế khác rồi.”

Tô Phương Dung: “…” Đồ lưu manh.

“Ngủ đi.” Anh thản nhiên nói.

Tô Phương Dung gật đầu, an tâm mà nằm trong lòng anh ngủ.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, khóe miệng lại khẽ giương lên.

Tần Lệ Phong đặt tay lên môi cô, dường như anh đã biết được bản thân cố gắng là vì điều gì rồi, bởi vì muốn cho cô một cuộc sống tốt hơn.

Anh ôm cô vào ngực, Tô Phương Dung chỉ cảm thấy rất ấm áp, “Tiếng chim hót trong bụi mận gai” còn có một truyền thuyết nữa, đó chính là một đời chỉ hót một lần duy nhất.

Vậy thì, anh sẽ là bài ca mà cô sẽ không bao giờ có thể hát xong được.

Tiêu Bảo Lộc về đến nhà, lại nhận được điện thoại của Molly, âm thanh nho nhỏ vang lên dường như mang theo vẻ phấn khích.

“Giám đốc Tiêu?”

“Cô có thể gọi tôi là Tiêu Bảo Lộc.”

“Anh thật sự có thể đến Tổng bộ J.I làm việc hay sao?”

“Có thể.”

“Tôi thật sự không nằm mơ!” Molly làm một động tác yes.

“Vậy cũng có thể là cô đang nằm mơ đấy.”

“Không không không, anh nói đùa rồi.” Molly sờ mũi, chỉ là không nhịn được vui vẻ.