Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 205



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 205: Anh không nên quá nuông chiều thằng bé.

“Ồ, thì ra trong lòng cô, tôi là loại người này, chẳng trách cô vẫn luôn từ chối tôi.”

Tô Phương Dung lập tức nhìn sang chỗ khác, không muốn nói thêm câu nào, đứng bên đường vẫy tay gọi xe. Nhưng xe của Cư Hàn Quân lại chắn ngang, tình cảnh này thoạt nhìn như đôi nam nữ yêu nhau đang gây gổ, ai sẽ đến gần chứ?

Cư Hàn Quân lấy điện thoại ra xem, khẽ nhíu mày: “Tần Lệ Phong sắp ra đến rồi, nếu em không muốn khó xử, tôi khuyên em lập tức lên xe đi.”

Tô Phương Dung khẽ giật mình, trong lòng có chút do dự, sau đó cô liền mở cửa xe ngồi vào.

Cư Hàn Quân khẽ cười.

Khi Tần Lệ Phong bước ra, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng cô biến mất vào trong xe Cư Hàn Quân.

“Lệ Phong.”Ôn Mỹ Kỳ bước lên phía trước, tầm mắt lướt qua chiếc xe vừa rời đi, nụ cười trên khóe miệng càng thêm sâu.

Cô ta nhẹ nhàng khoác tay Tần Lệ Phong, đầu dựa vào vai anh: “Anh vẫn còn nhớ lần trước chúng ta cùng đến khu vui chơi là khi nào không?”

Sau vài giây,Tần Lệ Phong hơi cúi đầu, sau đó rút cánh tay ra: “Anh đưa em về.”

“Em không muốn quay về!”Ôn Mỹ Kỳ vẫn đứng đó, khi anh quay mặt lại thì thấy bộ dạng cô ta ấm ức đến mức sắp khóc rồi: “Mấy ngày nay, đám truyền thông ngày nào cũng đứng trực chờ trước cổng nhà em, em sắp bị bọn họ tra tấn đến điên rồi! Em không muốn về, tùy anh dẫn theo em đi đâu cũng được!”

Nói xong, cô ta ngồi xổm xuống, ôm chặt mình lại, nhìn có vẻ như sắp sụp đổ đến nơi.

Tần Lệ Phong trầm mặt chốc lát, sau đó xoay người: “Đi thôi!”

Nhận ra anh không còn ép mình trở về nữa, Ôn Mỹ Kỳ lập tức đứng dậy đuổi theo anh, trong mắt không giấu được ý cười.

Chiếc xe chạy thẳng đến nhà trẻ.

Tô Phương Dung nhìn Cư Hàn Quân, anh ta nhún nhún vai: “Con trai tôi cũng ở đây.”

Cô nhìn về phía khác, không nói chuyện với anh ta nữa.

Cư Hàn Quân cười nói: “Bởi vậy mới nói, đừng nghi ngờ người khác lúc nào cũng có âm mưu, điều này không tốt chút nào.”

Tô Phương Dung liếc anh ta một cái: “Anh có biết bản thân minh có rất nhiều lúc thật khiến cho người ta ghét không?”

Anh ta quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: “Tôi không cần làm cho người khác thích, em thích là được rồi.”

Tô Phương Dung lúc này không có tâm trạng nói đùa với anh ta, cô quay mặt nhìn ra cửa sổ.

Xe dừng lại, cô mở cửa bước xuống.

Trường cũng vừa tan học, cô nhìn thấy Gia Bảo đang tung tăng chạy ra với chiếc ba lô nhỏ trên lưng, vừa nhìn đã tìm thấy Tô Phương Dung, cậu bé vui vẻ chạy về phía cô, vẫn không quên vẫy tay với bạn học Phi Diệp: “Phi Diệp, ngày mai gặp lại nha.”

Đến trước mặt Tô Phương Dung, cậu bé lập tức đưa mắt tìm xung quanh: “Bố đâu ạ?”

Gia Bảo gọi Tần Lệ Phong một tiếng “Bố”cũng ngày càng tự nhiên rồi, nhưng lại khiến cho Tô Phương Dung cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Nhưng cô cũng không bắt buộc Gia Bảo sửa lại, Tần Lệ Phong nói đúng, chuyện của cô và anh không nên làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa anh và Gia Bảo, như vậy sẽ không công bằng.

Cô ngồi xuống, trìu mến nhìn con trai, nhẹ nhàng cười nói: “Bố còn đang bận việc công ty, cho nên hôm nay chỉ có mẹ đến đón con.”

Nghe xong, Gia Bảo lập tức gật đầu: “Vâng, đàn ông nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu.”

Tô Phương Dung có chút sững sờ, sau đó cười thành tiếng: “Câu này con học từ ai thế?”

“Là bố ạ!”Gia Bảo nghiêm túc nói: “Bố thường hay nói với con, đàn ông nhất định phải có sự nghiệp, như vậy mới có thể bảo vệ được người mà mình yêu thương! Cũng chính là mẹ và con đó.”

Tô Phương Dung ngây người: “Bố con…đã nói như vậy?”

“Vâng!”

Cô cụp mắt cười, đây quả thực là phong cách của anh.

Lúc này, một bóng dáng nhỏ bé khác xuất hiện.

Cư Hàn Lâm từ xa đã nhìn thấy ba mình, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy Tô Phương Dung thì lập tức hiểu ra.

Cậu bé bước đến, nhỏ giọng nói: “Bố.”

“Ừm.”Thái độ Cư Hàn Quân đối với thằng bé từ đầu đến cuối hoàn toàn lạnh nhạt, không có chút gì gọi là yêu thương nuông chiều.

Cư Hàn Lâm cũng không thấy có gì bất ngờ, quay đầu lại liền vui vẻ chào hỏi Tô Phương Dung: “Chào chị Phương Dung!”

Tô Phương Dung nắm lấy tay cậu bé, nụ cười trên mặt càng tươi vui: “Nghe cô giáo nói, biểu hiện gần đây của em ngày càng tốt.”

“Đương nhiên rồi ạ, Hàn Lâm môn gì cũng học nhanh nhất, giỏi nhất!”Cậu bé tự hào vỗ ngực nói.

Tô Phương Dung Dụng véo nhẹ chiếc mũi nhỏ của cậu bé: “Đúng vậy, Hàn Lâm là giỏi nhất.”

Gia Bảo lúc này đang được Tô Phương Dung ôm ở một bên, cảm thấy rất không vui trước hành vi muốn cướp đi mẹ cậu của Cư Hàn Lâm. Cậu bé nhăn mày nói: “Cậu không được gọi mẹ tôi là chị, phải gọi là dì mới đúng.”

Tô Phương Dung nghe vậy liền cười: “Gia Bảo, con biết gọi chị và gọi dì có khác nhau ư?”

Gia Bảo nhìn mẹ nói: “Tất nhiên là con biết, cô giáo đã từng dạy qua, nếu Cư Hàn Lâm gọi mẹ là chị, vậy con phải gọi cậu ấy là chú rồi.”

“Ừm”Tô Phương Dung gật gật đầu, mỉm cười xoa đầu cậu bé: “Giỏi lắm, con nói rất đúng.”

Nghe thấy Tô Phương Dung khen Gia Bảo như vậy, Cư Hàn Lâm ngẩng đầu lên kêu to: “Dì ơi!”

Cô giật mình, cười đáp: “Gọi thế nào cũng được hết.”

“Không được, gọi dì mới đúng mà!”Gia Bảo nhìn có vẻ rất cố chấp với việc xưng hô của Cư Hàn Lâm, cậu phản đối, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể gọi thằng nhóc này là chú được!”

“Được, vậy thì gọi dì nhé.”

Trên đường về nhà, Gia Bảo luôn nhìn xung quanh hai bên đường, chỉ cần trông thấy chiếc xe cùng kiểu dáng với xe của Tần Lệ Phong sẽ nhìn chăm chú hồi lâu, sau nhiều lần chỉ đổi lại là sự thất vọng không thể che giấu.

“Bố con thực sự không đến.”

Tô Phương Dung không biết nên nói thế nào, thế giới của người lớn chính là quá phức tạp.

Về đến nhà, Tần Lệ Phong quả nhiên vẫn chưa trở về.

Tô Phương Dung thản nhiên đi đến phòng bếp: “Cục cưng, tối nay con muốn ăn gì nào?”

Khi xe chạy vào khu nhà ở, bên đường chỉ còn lác đác vài ngọn đèn.

Tần Lệ Phong đẩy cửa ra, ngẩng đầu thoáng nhìn vào ô cửa sổ trên lầu, đèn đã tắt.

Có lẽ đã ngủ rồi.

Anh không lập tức lên lầu mà ngồi đốt một điếu thuốc lá.

Có nhân viên bảo vệ đi tuần tra ngang qua, mỉm cười chào hỏi: “Anh Tần, trễ thế này mới về nhà à?”

“Ừm, công việc có hơi bận.”

“À à, người làm ăn như anh đương nhiên sẽ rất bận rồi.”

Tần Lệ Phong cũng trò chuyện với anh ta vài câu, điếu thuốc cũng sắp cháy hết, anh mới chậm rãi bước lên lầu.

Những lời mà tối nay Ôn Mỹ Kỳ nói, mỗi câu đều như mũi kim, đâm thật mạnh vào tim anh.

Cho đến bây giờ, dã tâm muốn giết chết Cư Hàn Quân trong lòng anh vẫn còn! Nhưng anh càng hiểu rõ, người đầu tiên phải chịu trách nhiệm đó là anh.

Đến trước cửa phòng, anh dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn một chút rồi bước sang phòng bên cạnh.

Nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra, có người bước vào rồi đóng cửa lại, sau đó chỉ còn lại một khoảng yên tĩnh.

Tô Phương Dung tựa mình vào cửa, im lặng lắng nghe.

Bầu trời trong xanh, thời tiết hôm nay thật tốt.

Tô Phương Dung thức dậy rất sớm, đi hấp vài cái bánh bao, Gia Bảo vẫn còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm rồi.

Gia Bảo đi vào phòng bếp trong trạng thái vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, vui sướng vỗ tay: “Oa, là bánh bao nhỏ! Con thích nhất là bánh bao nhỏ do mẹ làm!”

Tuy nhiên, việc hấp bánh bao rất tốn thời gian và công sức, từ khi đến công ty làm việc, cô vẫn chưa tự mình làm lần nào.

Mở nắp nồi bánh bao hấp ra, một làn khói hơi nước bay lên, Tô Phương Dung cười nói: “Nếu con thích ăn như vậy, sau này mẹ sẽ thường xuyên làm cho con ăn.”

“Vâng!”

Cô lấy ra những cái bánh bao đã chín, cẩn thận đặt lên khay đựng: “Phần này đem qua tặng bà Dương.”

“Dạ được!”

“Cẩn thận đó, đừng để bị bỏng.”

“Mẹ yên tâm, Gia Bảo rất giỏi.”

Tô Phương Dung mỉm cười, quay lại tiếp tục làm những món khác.

Thật kỳ lạ là cô nghĩ mình sẽ vì khó chịu quá mà không ngủ được, nhưng hóa ra đêm qua lại là một giấc ngủ ngon hiếm có. Sau khi dậy sớm, cô dọn dẹp từ trong ra ngoài, sau đó bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Cô cứ bận rộn như thế, không có thời gian để suy nghĩ những chuyện linh tinh.

Cửa lại được mở ra, cô không quay đầu lại mà nói: “Để giỏ trước cửa là được rồi.”

Gia Bảo chạy vào: “Mẹ ơi, bố đã về rồi!”

Tô Phương Dung nghe thấy thế dừng tay lại: “Ừm”một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.

Hơi thở thuộc về anh đang tiến lại gần cô, nhưng cô vẫn không ngoảnh mặt lại.

Tần Lệ Phong nhìn bóng lưng bận rộn nấu ăn trong bếp, giống như một cô vợ nhỏ.

Anh dùng tay cầm lấy một cái bánh bao, hình dáng chiếc bánh nhỏ nhắn, nữa trong suốt nhìn vào thật hấp dẫn, anh trực tiếp cho vào miệng: “Thật thơm.”

Gia Bảo vội vàng chạy tới ngăn anh lại, bắt chước giọng điệu người lớn: “Bố à, không được ăn bằng tay không, chỉ có những đứa trẻ không ngoan mới như vậy!”

Tần Lệ Phong phá lên cười, tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con trai: “Lần sau sẽ không như vậy.”

“Vâng!”Gia Bảo hài lòng gật đầu, sau đó liền chạy tới bàn ăn, gấp một cái bánh bao rồi cắn.

Tần Lệ Phong thu lại ánh mắt tươi cười, quay sang nhìn Tô Phương Dung, anh mím môi dưới: “Tối hôm qua do mệt quá, nên anh…”

Tô Phương Dung đột nhiên quay lại, nhét vào tay anh đĩa bánh vừa hấp xong: “Trước tiên ăn sáng đã, Gia Bảo đã đói rồi.”

Nói xong cô đi ngang qua anh, sau đó đến ngồi cạnh Gia Bảo, cười nói: “Hôm nay con phải ăn nhiều một chút cho mẹ vui.”

“Không thành vấn đề.” Gia Bảo miệng đầy thức ăn đáp lại một cách không rõ ràng.

Tần Lệ Phong quay đầu nhìn, đôi mắt đẹp rũ xuống, gương mặt có chút nhợt nhạt.

Sau khi ngồi xuống bàn ăn, anh và cô đều im lặng dùng bữa, chỉ có Gia Bảo là vui vẻ ríu rít không ngừng.

Ăn xong cô nói: “Em đưa Gia Bảo đến nhà trẻ.”

Gia Bảo lập tức nắm lấy tay anh, vẻ mặt tràn đầy sự mong đợi: “Bố ơi, bố có thể đưa con đi học được không?”

Tô Phương Dung nhíu mày lại: “Gia Bảo.”

Tần Lệ Phong cúi người xuống mỉm cười: “Đi thay quần áo đi.”

“Bố thật tuyệt!”Gia Bảo nói xong lập tức chạy vào phòng ngủ.

Anh đứng dậy, Tô Phương Dung lập tức quở trách: “Anh không nên quá nuông chiều thằng bé.”