Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 256



Chương 256: Đừng nghĩ nhiều, anh chỉ muốn bôi thuốc giúp em thôi.

Lạc Thiếu Hoàng cười khẽ, anh ta cúi người xuống, khiến khoảng cách giữa hai người càng gần nhau hơn: “Nếu là như thế thì anh cầu còn không được ấy chứ.”

Mặt của anh ta trong phạm vi tầm mắt dần dần lớn hơn, đáy lòng Lục Tiểu Hy có chút hoảng loạn, não bộ bay nhảy qua hàng loạt khung cảnh, thần xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nhắm chặt hai mắt lại.

Một lúc lâu, chỉ nghe thấy tiếng phì cười, cô lập tức mở to mắt ra thì nhìn thấy Lạc Thiếu Hoàng đang nhìn cô, cười đểu giả: “Anh chỉ muốn giúp em bôi thuốc thôi, em xem em kìa, nghĩ đi đâu rồi?”

Lục Tiểu Hy bực bội, cô trợn trừng mắt nhìn Lạc Thiếu Hoàng, sau đó đẩy anh ta ra rồi ngồi dậy.

Lạc Thiếu Hoàng cầm lấy hộp thuốc, nghiêm túc chọn ra loại thuốc dán tiêu độc ở bên trong, động tác nhẹ nhàng giúp cô xoa nắn vị trí vết thương.

Mặc dù động tác của anh ta đã cực kỳ nhẹ nhưng Lục Tiểu Hy vẫn nhăn nhó đau đớn kêu lên.

Lạc Thiếu Hoàng ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấp giọng trấn an: “Chịu đựng một chút.”

Lục Tiểu Hy yên lặng, mượn ánh đèn mờ nhạt nhìn dáng vẻ nghiêm túc của người đàn ông, trong lòng có một luồng hơi ấm lan tỏa.

Đột nhiên, động tác trên tay của Lạc Thiếu Hoàng khựng lại, sau đó thấp giọng nói một câu: “Chuyện tối hôm nay vẫn nên cảm ơn em.”

“Cảm ơn tôi?” Lục Tiểu Hy không hiểu gì: “Anh muốn cảm ơn tôi cái gì?”

Lạc Thiếu Hoàng bình thản: “Nhìn ra được em thật sự rất ghét Lạc Thanh Tâm.”

Rõ ràng là cô ta ghét tôi! Lục Tiểu Hy trả lời ở trong lòng, nhưng trên mặt lại không nói một lời, yên lặng nhìn anh.

“Nếu lúc nãy em hấp tấp nói bí mật kia ra thì sợ rằng bọn tôi đều xong đời rồi.”

Trên mặt Lạc Thiếu Hoàng xuất hiện sự gượng gạo, đối với chuyện giữa anh ta và Lạc Thanh Tâm, cảm thấy khó mà mở miệng được.

Lục Tiểu Hy cười khẽ: “Nếu như tôi nói ra, chẳng phải là sẽ bị anh hành chết à?”

“Chỉ vì cái này thôi sao?”

Không hiểu vì sao trong lòng Lạc Thiếu Hoàng dấy lên một tia thất vọng.

Hóa ra cô che giấu cho anh ta lại là vì chuyện về ảnh khỏa thân.

Lục Tiểu Hy nhướng mày, kỳ quái nhìn anh: “Đúng thế, nếu không thì sao?”

“Không có gì…” Ánh mắt Lạc Thiếu Hoàng tối lại, động tác bôi thuốc cũng đã xong, đóng lại hộp thuốc sau đó đứng dậy.

Lục Tiểu Hy ngáp một cái: “Vậy tôi đi ngủ trước đây.”

Cô không nói thêm lời nào liền nằm xuống, giống như bên cạnh không có ai khác, hơi thở dần dần bình ổn, dường như thật sự ngủ say rồi.

Làn da trắng nõn như ngọc, dưới ánh đèn mờ ảo phản chiếu một tia sáng dịu êm, sống mũi cao cao, lông mi rậm dày, những thứ đó đã khiến cho Lục Tiểu Hy trông không khác gì một con búp bê tinh xảo.

Trong đầu Lạc Thiếu Hoàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, nếu bọn họ quen biết một cách bình thường thì có phải sẽ tốt hơn một chút không?

Anh ta bị dọa bởi chính suy nghĩ của mình, vội vã lắc lắc đầu, bỏ hộp thuốc về vị trí cũ, sau đó nằm xuống sofa ở bên cạnh giường.

Sáng sớm hôm sau, tại công ty Lục Quý.

Lâm Huyền Vũ vừa mới đi làm, đang ở trong phòng làm việc giải quyết công việc, đột nhiên di động ở bên cạnh đổ chuông.

Bà ta nhấn nút nghe, chỉ nghe thấy thư ký nói ở trong điện thoại: “Tổng giám đốc Lâm, ở quầy lễ tân có một người con gái tìm bà, cô ấy nói cô ấy tên là Lạc Thanh Tâm, không có hẹn trước, xin hỏi bà có muốn gặp không?”

Lâm Huyền Vũ trầm ngâm giây lát, nhìn vào đồng hồ đeo tay: “Cho cô ta năm phút.”

“Vâng ạ.”

Một lúc sau ngoài phòng làm việc truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâm Huyền Vũ ngồi trên ghế, nhìn về phía cửa nói: “Vào đi.”

Lạc Thanh Tâm vào trong, đứng trước bàn làm việc của Lâm Huyền Vũ, cười một cách lịch sự: “Tổng giám đốc Lâm.”

Lâm Huyền Vũ ngước mắt, yên lặng nhìn cô ta, cười nói: “Cô Lạc, sao đột nhiên lại có thời gian tới chỗ tôi vậy?”

Mặc dù bà ta đã cố gắng hết sức kết hợp cho cô ta và Tần Lệ Phong, nhưng ngày bình thường lại không hề tiếp xúc gì với Lạc Thanh Tâm, không biết vì sao cô ta lại đặc biệt tới tận đây gặp mình.

“Hôm nay tôi đến đây là muốn mang đến cho bà một tin tức.” Khóe môi Lạc Thanh Tâm cong lên: “Bà nhất định sẽ rất vui mừng đấy.”

Lâm Huyền Vũ dựa người ra phía sau: “Ồ? Cô nói tôi nghe xem.”

“Liên quan đến con trai bà.”

Tần Lệ Phong?

Đáy mắt Lâm Huyền Vũ khẽ thay đổi, trên mặt hơi nở nụ cười, ánh mắt chứa đựng phòng bị nhìn cô ta. Con bé này dạo gần đây thường xuyên đi chung với Tần Lệ Phong, lẽ nào… phát hiện ra chuyện gì đó?

“Nói sự thật với bà nhé.” Lạc Thanh Tâm kéo ghế ra ngồi trước bàn làm việc, sau khi ngồi xuống xong thì nói: “Tần Lệ Phong sở dĩ chịu hôn ước với tôi là vì anh ta đã đặt một cái bẫy.”

“Bẫy?” Lâm Huyền Vũ lặp lại lời nói của cô ta, yên lặng quan sát, đợi lời tiếp theo cô ta nói.

“Mục đích của Tần Lệ Phong không phải là công ty của chúng tôi, mà là Lục Quý của các người!” Ánh mắt Lạc Thanh Tâm kiên định nhìn bà ta, nói từng câu từng chữ: “Thật ra thì nguyên nhân có lẽ tổng giám đốc Lâm cũng đoán ra được rồi nhỉ?”

Nhìn con bé ngây thơ ở trước mặt, mặt Lâm Huyền Vũ không hề thay đổi, không ai nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.

Hơi cúi thấp đầu, bà ta mở lời: “Cô nghĩ tôi sẽ tin cô à? Đừng có quên, bất luận Tần Lệ Phong mang họ gì thì nó cũng là con trai tôi! Dựa vào đâu tôi lại phải đi tin một người ngoài là cô?”

Lạc Thanh Tâm mỉm cười: “Hôm nay tôi đã mang theo hơn ba trăm sáu mươi triệu thành ý đấy.”

“Được, lý do?”

“Đàn ông.”

“Hử?”

Lâm Huyền Vũ nheo mắt, như đợi cô ta giải thích.

Lạc Thanh Tâm di chuyển tầm mắt, không nhanh không chậm nói: “Tần Lệ Phong là một người đàn ông rất dễ khiến phụ nữ rung động, tôi cũng không ngoại lệ, tôi muốn biến giả thành thật với anh ta, nhưng anh ta không hề thích tôi một chút nào! Trong lòng chỉ mãi nghĩ đến Tô Phương Dung đã bỏ đi đó! Vậy tại sao tôi vẫn phải bị anh ta lợi dụng?”

Lâm Huyền Vũ yên lặng lắng nghe, không thể phủ nhận, lý do này rất hợp tình hợp lý, hơn nữa, theo bà ta biết được thì Lạc Thanh Tâm cũng có rất nhiều tai tiếng, quả thật giống chuyện mà cô ta có thể làm ra được.

“Vì vậy, cô chuyển mọi thứ lên đầu tôi là vì báo thù nó?”

“Không sai!” Lạc Thanh Tâm nói: “Tôi phải để anh ta biết được, kết cục của việc coi thường tôi!”

Lâm Huyền Vũ rất lâu không lên tiếng, nhưng đáy mắt đã dấy sự giận dữ.

Không ngờ rằng bà ta lại bị chính con trai ruột chơi cho một vố!

Bà ta tưởng rằng Tần Lệ Phong chịu hẹn hò với Lạc Thanh Tâm mục đích chính là Lục Quý! Ai ngờ lại có một tâm tư thâm sâu như thế, hại bà ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với anh!

Lạc Thanh Tâm nhìn Lâm Huyền Vũ, lại nói: “Tổng giám đốc Lâm không cần quá tức giận, tôi có một đề nghị, bà có muốn nghe không?”

Lâm Huyền Vũ liếc cô ta một cái: “Cô nói đi.”

Ý cười nơi khóe môi của Lạc Thanh Tâm đậm dần: “Dùng Tần Lệ Phong liên hôn thì có tác dụng gì? Nói gì thì anh ta cũng là người của tập đoàn J.L, có thể giúp được gì cho bà? Sao có thể so sánh được với con gái ruột của mình chứ.”

Tiểu Hy?

Lâm Huyền Vũ nhíu mày: “Lời này của cô tôi nghe không hiểu lắm, chuyện này thì liên quan gì tới Tiểu Hy?”

“Theo tôi được biết thì con gái bà cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, dạo gần đây hình như con bà xảy ra tranh cãi với bà, hình như… còn bỏ nhà ra ngoài tiếp xúc với không ít đàn ông.”

Mắt nhìn sắc mặt Lâm Huyền Vũ càng ngày càng khó coi, cô ta cười: “Để như vậy, chi bằng chọn cho cô ấy một người môn đăng hộ đối.”

Lâm Huyền Vũ nhìn cô ta chằm chằm: “Chuyện của nhà chúng tôi, cô Lạc quan tâm quá rồi thì phải?”

“Muốn đả kích Tần Lệ Phong hoặc nói chống lại thì Lục Quý các người không hề có hy vọng! Phải tìm một công ty có thực lực để liên kết. Trước mắt J.L và N.S qua lại rất mật thiết, tôi nghi ngờ N.S là bạn của anh ta, hai xí nghiệp đó chắc đang đợi để mổ xẻ Lục Quý đấy!”

Lâm Huyền Vũ ổn định hô hấp, tinh thần vô cùng khó coi.

Chuyện này bà ta biết, Cư Hàn Quân sớm đã tiết lộ rồi, Cư Trọng Hùng và Tần Lệ Phong qua lại rất thân thiết, chuyện dạo gần đây hai người đang làm đến cả bà ta cũng không biết! Đủ để thấy, chắc chắn có âm mưu!

“Vì vậy… không bằng đập vỡ ngay từ trong trứng, gả Lục Tiểu Hy vào N.S!”

Lâm Huyền Vũ không nói gì.

Lúc trước Tiểu Hy và Cư Hàn Quân đã có hôn ước, lúc đó bà ta đã nhắm chuẩn vào N.S nhưng cuối cùng lại không ngờ bị Cư Trọng Hùng phản đối, vậy nên chuyện này mới gác lại.

Nếu như Lạc Thanh Tâm nói đều là sự thật thì cách tốt nhất quả thật là liên hôn Lục Quý với N.S, khiến cho J.L trở tay không kịp!

“Nhưng mà…” Lâm Huyền Vũ nói: “Tiểu Hy bây giờ không chịu về nhà.”

“Hóa ra tổng giám đốc Lâm đang lo lắng điều này à.” Lạc Thanh Tâm tự tin cười nói: “Tôi có cách.”

Lục Tiểu Hy lại chuẩn bị phỏng vấn thêm mấy công ty nữa, đột nhiên lại nhận được điện thoại của bệnh viện.

Rất nhanh, cô đã đến bệnh viện, tìm thấy phòng bệnh, cô đẩy cửa ra: “Mẹ.”

Trong phòng bệnh có mấy người, người ngồi chính giữa sofa lại là Lâm Huyền Vũ.

Bà ta cười khẽ: “Tiểu Hy, con tới rồi à.”

Lục Tiểu Hy sững người: “Mẹ… không phải mẹ gặp tai nạn sao?”

Lâm Huyền Vũ nhún vai: “Vết thương ngoài da thôi, đã được xử lý xong rồi, nhưng mà con tới đây thăm mẹ khiến mẹ vui lắm.”

Như nhận thức ra được gì đó, Lục Tiểu Hy rời khỏi phòng bệnh: “Không, mẹ không hề gặp tai nạn… có đúng không?”

Lâm Huyền Vũ nhìn cô, nói: “Tiểu Hy, nếu không dùng cách này mẹ sợ sẽ không thể gặp được con.”

“Đến cả con gái mà mẹ cũng lừa sao?” Lục Tiểu Hy tức khắc quay người, dùng toàn bộ sức lực đẩy cửa ra, nhưng cánh cửa này sớm đã bị người ta khóa lại, không thể mở ra được.

Mấy người trong phòng bệnh đều mặc áo blouse trắng, người đeo khẩu trang quay người lại, áp sát về phía cô.

Lục Tiểu Hy áp sát cửa, nhìn người phụ nữ sau lưng bọn họ: “Mẹ! Một chút niềm tin ít ỏi của con dành cho mẹ đã bị mẹ làm tan biến hết rồi!”

Nghe thấy lời nói của con gái, ngực Lâm Huyền Vũ căng lại, nhưng chợt nghĩ tới hậu quả, thế là ra hiệu cho hai bên, bọn họ lập tức bao vây lại.

Lục Tiểu Hy muốn xin lỗi nhưng lại không cách nào thoát ra được, người nào người nấy sức khỏe như trâu, ôm chặt lấy eo cô nhấc bổng người lên.

“Chết tiệt! Buông tôi ra! Đây là bệnh viện, các người dám làm càn ở chỗ này à? Tôi phải báo cảnh sát! Tôi…”

Cô giãy giụa điên cuồng muốn thoát khỏi, cho đến khi một người trong số đó dùng khăn lông tẩm thuốc mê bịt mũi cô lại, sau đó cô dần dần mất đi ý thức.

Lâm Huyền Vũ đứng dậy, thở dài một hơi: “Tiểu Hy, đừng trách mẹ đối xử với con như vậy, thật sự là bây giờ con quá bướng bỉnh rồi.”

Lắc lắc đầu, bà ta ngước mắt, giọng nói lạnh lùng: “Đừng gây ra quá nhiều sự chú ý, đưa con bé đặt lên trên xe.”

“Rõ.”

Bảo vệ đáp một tiếng, bế cô âm thầm lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.