Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 276



Chương 276: Anh làm sai rồi sao?.

Tiêu Trình càng thêm nghi ngờ nhiều hơn, còn chưa kịp hỏi thêm thì Tiêu Mỹ Ngọc đã vội vàng cúp điện thoại.

Anh ta nhanh chóng đi vào tập đoàn J.L ở lầu dưới, chỉ thấy Tiêu Mỹ Ngọc đang đứng ở một góc, trên người mặc bộ váy màu đen, vải voan trên mũ đang đội rủ xuống, che khuất khuôn mặt của bà ta.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Tiêu Mỹ Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Trình chằm chằm, đột nhiên duỗi tay ra hung hăng bắt lấy cánh tay của anh ta: “Tiêu Trình, con nhất định phải giúp mẹ một chuyện.”

“Gấp cái gì chứ?” Trên mặt Tiêu Trình hiện lên sự nghi ngờ.

Tiêu Mỹ Ngọc cắn răng, giống như đang hạ một quyết tâm rất lớn nào đó: “Gần đây mẹ có một khoản tiền, muốn gửi nhờ trong tài khoản của con một chút, nếu như có ai hỏi con số tiền đó có phải là của con không thì con nhất định phải nói là đúng.”

“Mẹ nói là hai mươi bốn tỷ kia sao?”

Tiêu Trình nhớ đến cuộc điện thoại kỳ lạ kia, bừng tỉnh hiểu ra nhìn Tiêu Mỹ Ngọc: “Nhưng sao mẹ lại có nhiều tiền như vậy?”

Ánh mắt của Tiêu Mỹ Ngọc né tránh: “Con không cần biết chuyện này, dù sao cuối cùng cũng là tiền của con thôi.”

“Không được.”

Trong ánh mắt của Tiêu Trình lóe lên sự tàn nhẫn: “Mẹ nhất định phải nói cho con biết.”

Tiêu Mỹ Ngọc ngẩng đầu lên, hai mắt đã đẫm nước mắt mông lung: “Tiêu Trình, số tiền kia, là của bố con.”

Tiêu Trình lập tức hiểu ra, anh ta đứng thẳng người, lui về sau một bước, trên mặt viết đầy sự khiếp sợ: “Mẹ đang lén chuyển tài sản của bố đi? Mẹ, mẹ hồ đồ rồi sao? Sao mẹ có thể làm như vậy chứ?”

“Con mới hồ đồ thì có.”

Tinh thần của Tiêu Mỹ Ngọc gần như sắp sụp đổ, trừng to mắt nhìn thẳng vào Tiêu Trình: “Nếu như không có mẹ, đợi sau khi Tần Bảo Đông chết đi, con sẽ không lấy được một đồng nào, rốt cuộc con có biết hay không vậy.”

Nhìn người mẹ tinh thần đã mất kiểm soát trước mặt, Tiêu Trình trợn to mắt, đột nhiên lớn giọng quát tháo: “Mẹ, mẹ tỉnh táo lại chút đi.”

Tiêu Mỹ Ngọc nhất thời bị hù sợ, sững sờ ngây ngốc tại chỗ.

“Mẹ, bây giờ sửa sai vẫn còn kịp.”

Trong mắt của Tiêu Trình tràn ngập sự đau lòng và không dám tin, không ngờ Tiêu Mỹ Ngọc lại bởi vì tiền mà cố chấp sa đọa đến bước đường này. Anh ta cũng càng không thể chấp nhận được, bà ta luôn miệng nói là vì bản thân anh ta.

Sau khi nghe xong, Tiêu Mỹ Ngọc cười lạnh một cái, bà ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm vào Tiêu Trình: “Tiêu Trình, đây là con đang dạy mẹ sao?”

“Con đang cầu xin mẹ.”

Vẻ mặt Tiêu Trình tràn đầy bi thương, đặt hai tay lên trên vai của mẹ anh ta: “Mẹ, làm vậy sẽ phải ngồi tù.”

Tiêu Mỹ Ngọc hất tay của anh ta ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm vào anh ta: “Con là cái thứ vô tích sự. Đã nhiều năm như vậy rồi con vẫn cam lòng bị bọn họ giẫm dưới chân sao? Con sợ ngồi tù, mẹ không sợ.”

Nói xong, bà ta bỏ đi không quay đầu lại.

Tần Lệ Phong ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt nhìn thoáng qua vô cùng mệt mỏi.

Buổi tối một ngày trước Tần Bảo Đông lại phải vào phòng cấp cứu một lần nữa vì đột nhiên hôn mê. Anh ở trong bệnh viện trông coi đến rạng sáng, ngay sau đó lại đi làm.

Cuộc sống như vậy, đã kéo dài hơn một tháng. Tuy nói trước đó quan hệ với bố rất căng thẳng, nhưng thật sự đến lúc này, dù sao anh cũng không có cách nào nhét một người khác vào trong bệnh viện được.

Nhưng vào lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, anh xoa xoa ấn đường, nhận điện thoại.

“Alo, là anh Tần phải không? Tôi là bác sĩ chủ trị của bố anh.”

Tần Lệ Phong lập tức khôi phục lại sự minh mẫn, thấp giọng nói với đầu bên kia của điện thoại: “Là tôi.

Bác sĩ hơi dừng lại một chút: “Liên quan đến bệnh tình của ông Tần, tôi muốn bàn luận với anh một chút.”

“Được, tôi biết rồi, nếu cần tôi đến bệnh viện, bây giờ tôi lập tức sẽ…”

“Anh Tần, trước hết anh đừng vội.”

Bác sĩ hơi do dự một chút mới chậm rãi nói: “Từ trong máu của ông Tần chúng tôi tách ra được một loại chất độc, đó cũng không phải là ngẫu nhiên. Bước đầu chúng tôi nghi ngờ là có người cố ý sắp đặt đầu độc.”

Đầu độc?

Tần Lệ Phong sửng sốt, gương mặt tuấn tú giống như bị băng tuyết phủ kín, lúc này trong đáy mắt đen nhánh đều là sự kinh ngạc.

Dù thế nào đi chăng nữa anh cũng chưa từng nghĩ đến kết quả này.

“Anh Tần, chúng tôi đề nghị anh báo cảnh sát trước.”

Một lúc lâu sau, anh nói: “Được, tôi biết rồi.”

Tần Lệ Phong chậm rãi cúp điện thoại.

Anh dựa lưng vào ghế ngồi rộng lớn, không ngừng điều chỉnh hô hấp của mình, gân xanh trên trán như ẩn như hiện.

Ước chừng ba phút sau, anh đứng dậy, sải bước đi ra ngoài cửa.

Lúc này, Trần Chính Cường tiến lên, bước chân anh vẫn không dừng lại, dặn dò: “Liên hệ với một thám tử tư cho tôi.”

Trước tiên Trần Chính Cường sửng sốt một chút, sau đó lập tức trả lời: “Rõ.”

Cùng lúc đó, Tiêu Trình đang ngồi ở trong văn phòng, nhìn thấy Tần Lệ Phong tiến vào, anh ta thu lại suy nghĩ rắc rối phức tạp, vội vàng lộ ra gương mặt tươi cười: “Ôi, sao tổng giám đốc Tần lại rảnh rỗi xuống đây thị sát vậy?”

Vẻ mặt của Tần Lệ Phong thản nhiên, đôi mắt tĩnh mịch như biển, giống như là hai cái giếng cạn.

Anh ung dung thản nhiên nhìn Tiêu Trình một chút, đi vào trong văn phòng, ngồi đối diện anh ta: “Ngồi đi.”

Tiêu Trình nhún vai, sau đó ngồi đối diện anh, ánh mắt không rời khỏi anh, khóe miệng cười mà như không cười.

Trong đầu cũng vô cùng hiểu rõ, Tần Lệ Phong không thể nào vô duyên vô cớ mà đến văn phòng của anh ta được.

Từ đầu đến cuối trên mặt Tần Lệ Phong không có biểu cảm nào, nhìn sang Tiêu Trình, anh nói: “Vừa rồi, tôi nhận được điện thoại của bác sĩ.”

Tiêu Trình nhướng mày: “Ồ? Sao vậy? Có phải bố, ông ấy…”

“Tình hình của bố gần đây không ổn cho lắm, nhưng bác sĩ nói, tình huống của ông ấy cũng không phải là bệnh bình thường, rất có thể là do trúng độc.”

“Cái này… Sao có thể như vậy chứ?”

Tiêu Trình chấn động tại chỗ, trúng độc?

Mười ngón tay của Tần Lệ Phong đan vào nhau, chống ở dưới cằm, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Tiêu Trình, không buông tha bất cứ thay đổi biểu cảm nhỏ nào của anh ta: “Cậu cảm thấy, hung thủ là ai?”

Chân mày Tiêu Trình nhíu chặt lại, hai mươi bốn tỷ kia…

Ban đầu mẹ của anh ta cứ nhắc đi nhắc lại đến di sản, thì ra là đang nói đến chuyện này.

Anh ta đè lại nhịp tim đang đập loạn thình thịch của mình, không lộ ra vẻ gì quan sát biểu cảm trên mặt Tần Lệ Phong, nhưng gương mặt kia vẫn không có chút gợn sóng như thường ngày, cho dù là ai cũng không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.

“Ý của anh là sao?” Anh ta vô cùng bình tĩnh hỏi lại.

Tần Lệ Phong chỉ lẳng lặng mà nhìn anh ta: “Có thể không ai hay biết mà làm những chuyện này, hẳn phải là người thân cận nhất.”

Trái tim Tiêu Trình siết chặt, hít sâu, anh ta nói: “Vậy anh quyết định như thế nào?”

Tần Lệ Phong nói từng câu từng chữ: “Báo cảnh sát.”

Tiêu Trình lập tức đứng dậy: “Không được.”

Ánh mắt của Tần Lệ Phong theo đó dời lên phía trên, vẻ mặt không thay đổi nhìn mặt của Tiêu Trình, nhướng nhướng mày: “Vậy cậu biết đó là ai sao?”

Tiêu Trình khẽ cắn môi: “Trong lòng của anh và tôi đều biết rõ chuyện này, chúng ta cũng không cần rẽ vào trong ngõ cụt lần nữa.”

Rủ mắt xuống, anh ta có chút khó khăn nói: “Tuổi của mẹ tôi đã cao, anh lại muốn để bà ấy ngồi tù, đây không phải là muốn mạng của bà ấy hay sao?”

“Đó là mẹ của cậu, không phải mẹ của tôi.”

Tần Lệ Phong không chút dấu vết nhướng mày lên: “Đã làm sai thì phải trả giá đắt.”

“Hôm nay tôi đến tìm cậu, không phải là để hỏi ý kiến của cậu, mà là thông báo cho cậu một tiếng.”

Anh vừa nói, vừa đứng dậy: “Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho Tiêu Mỹ Ngọc.”

Tiêu Trình siết chặt hai nắm tay, đột nhiên quỳ xuống đất.

Tần Lệ Phong đứng lại.

“Anh cả.”

Anh ta cố gắng kiềm nén cảm xúc, nói: “Có thể nể tình tôi được không?”

Bóng lưng của Tần Lệ Phong thẳng tắp, nhưng không hề quay đầu lại.

Vành mắt Tiêu Trình đỏ bừng, khàn giọng năn nỉ nói: “Tôi biết nói cái gì cũng đều vô dụng, chỉ hy vọng anh nể tình anh em của chúng ta, có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha cho mẹ tôi. Tôi bằng lòng dẫn theo bà ấy rời khỏi nhà họ Tần, sau này sẽ không xuất hiện trước mặt các người nữa. Tôi cũng không cần một đồng nào của nhà họ Tần.”

Tần Lệ Phong không nói gì một lúc lâu, bàn tay giấu ở trong tay áo âu phục nắm chặt lại thành đấm, không hề buông lỏng một phút nào.

Qua một lúc lâu, anh hít sâu một cái: “Người mà bà ta thiếu chút nữa giết chết, tôi và cậu đều gọi là bố.”

“Anh…”

“Điều lớn nhất mà tôi có thể làm chính là không giận chó đánh mèo lên cậu mà thôi.”

Trong phút chốc mặt của Tiêu Trình biến thành màu xám xịt, Tần Lệ Phong không tiếp tục để ý đến anh ta, đẩy cửa ra, đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Anh đi đến ngoài hành lang thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Alo.”

“Ông chủ, vừa rồi bà Tần vội vàng rời khỏi nhà, bây giờ đang ở trong một căn hộ ở vùng ngoại ô.”

Giọng nói cứng nhắc của Tần Lệ Phong vang lên: “Gọi điện báo cảnh sát đi.”

Bệnh viện.

Trong phòng bệnh lớn như vậy, rèm cửa thật dày rủ xuống, không có chút ánh sáng nào xuyên thấu vào. Tần Bảo Đông yếu ớt nằm trên giường, tinh thần càng thêm tệ hơn so với hai ngày trước.

Cửa bị đẩy ra, Tần Lệ Phong đi đến.

Tần Bảo Đông nâng đôi mắt đục ngầu lên, lẳng lặng nhìn anh.

Tần Lệ Phong rủ mắt xuống, chậm rãi lên tiếng: “Tôi có chuyện muốn nói…”

“Là chuyện liên quan đến Mỹ Ngọc à?”

Đáy mắt Tần Lệ Phong hiện lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn ông.

Tần Bảo Đông chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nửa ngày sau mới nói: “Sống chung với nhau nhiều năm như vậy rồi, bà ấy làm cái gì, chẳng lẽ bố không cảm nhận được sao?”

Nét mặt Tần Lệ Phong khẽ thay đổi, có chút không thể nào hiểu được.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, trong lòng của bà ấy vẫn luôn oán hận bố. Bố biết, bố đều biết…”

Quay đầu lại, Tần Bảo Đông nói: “Nhưng bố chỉ có thể giả vờ như không biết rõ tình huống, chỉ có như vậy mới không ảnh hưởng đến Tiêu Trình. Bố đã mất đi một đứa con trai, không thể mất thêm một đứa nữa được.”

Tần Lệ Phong cảm thấy chấn động, anh không thể ngờ được, Tần Bảo Đông luôn cay nghiệt trong mắt anh cũng có tình yêu của người bố như vậy.

Anh siết chặt nắm đấm một chút, giọng nói không có chút nhấp nhô: “Tôi đã báo cảnh sát.”

Chân mày Tần Bảo Đông nhanh chóng nhíu lại, trong đôi mắt đục ngầu không thể che giấu được bi thương. Qua một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài nặng nề: “Tất cả sai lầm, đều là lỗi của bố.”

Rời khỏi bệnh viện, tâm trạng của Tần Lệ Phong không nhẹ nhõm chút nào, ngược lại càng thêm nặng nề hơn, trong ngực giống như bị một tảng đá đè, ép đến anh hít thở không thông.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Mỹ Ngọc tự sát.

Sau khi Tần Lệ Phong nghe được tin tức này thì im lặng thật lâu, anh ngồi một mình trong văn phòng, mặc cho chuông điện thoại vang lên từng hồi từng hồi.

Anh làm sai rồi sao?

Quả thật là Tiêu Mỹ Ngọc đã phải trả giá đắt, hơn nữa còn là trầm trọng nhất, nhưng trong lòng anh lại trĩu nặng, trong đầu chỉ còn lặp đi lặp lại câu hỏi kia chất vấn bản thân mình: “Anh làm sai rồi sao?”

Lúc anh đến bệnh viện, tất nhiên Tần Bảo Đông cũng đã nhận được tin tức. Nhìn gương mặt của ông ấy trong phút chốc giống như già đi thêm mười tuổi vậy, trong lòng của Tần Lệ Phong cảm thấy đau dần từng cơn.

Anh đứng trước giường của Tần Bảo Đông, từ đầu đến cuối Tần Bảo Đông đều nhìn ra bên ngoài, không nhìn anh một chút nào.

Tần Lệ Phong rời khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là từ thư ký.

Chân mày anh nhẹ nhíu lại, gọi điện thoại qua đó: “Có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc… Ông ấy gửi thư từ chức.”

Tần Lệ Phong run lên mấy giây, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi.”