Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 278



Chương 278: Vì sao lại là Gia Bảo của em?.

Hàng lông mày Tô Phương Dung nhíu chặt lại, ngay sau đó cô bỗng nhiên đưa tay lên, khẽ hất bàn tay của Tần Lệ Phong ra: “Anh và em đều đã là người trưởng thành cả rồi, chỉ cần một đêm mà có thể định cả đời sao? Đừng ngây thơ nữa, giữa chúng ta không hề có bất cứ quan hệ gì.”

Lời từ chối tuyệt tình là thế, nhưng ánh mắt của cô lại mất tự nhiên liếc nhìn sang chỗ khác.

Tần Lệ Phong mím môi, đôi mắt cũng híp lại.

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi của cô rung lên.

Là Phó Ngữ Anh gọi tới.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói của bà ngập tràn lo lắng: “Phương Dung, buổi chiều hôm này Gia Bảo ngất xỉu ở nhà trẻ, từ lúc về nhà vẫn sốt cao không hạ. Mẹ và bố con đã đưa thằng bé đến bệnh viện rồi, con nhanh đến đây đi.”

Tô Phương Dung nhất thời sửng sốt tại chỗ, cô gắt gao nắm lấy điện thoại, vội vàng nói: “Con sẽ qua đó ngay bây giờ.”

Sau khi cúp điện thoại, cô thậm chí còn không kịp nói với Tần Lệ Phong một lời, lấy chìa khóa xe trong túi xách gấp gáp chạy tới chỗ xe của mình.

Tần Lệ Phong nhanh tay lẹ mắt, gần như ngay lúc cô sắp chạy ra ngoài, anh duỗi thẳng tay kéo lấy và giữ cô lại.

Tô Phương Dung quay đầu: “Em không có thời gian để nói chuyện với anh, em phải…”

Vẻ mặt của Tần Lệ Phong vẫn bình tĩnh như trước, nội dung cuộc điện thoại vừa rồi anh đã nghe được, quyết định thật nhanh nói: “Bộ dạng hiện tại của em mà lái xe thì sẽ rất nguy hiểm, để anh đưa em đi.”

Dưới đáy mắt anh lóe lên sự kiên định và quyết tâm tuyệt đối, Tô Phương Dung không có cách nào lay chuyển được anh, đành phải lên xe cùng với đối phương.

Tần Lệ Phong đạp mạnh chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất có thể lái xe chạy tới bệnh viện.

Gia Bảo nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn đỏ bừng, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

Phó Ngữ Anh ngồi một bên, đau lòng im lặng lau nước mắt, khi nhìn thấy Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong lại đây, bà lập tức đứng dậy.

Nhìn thấy con mình đang phát sốt trong lòng Tô Phương Dung đau đớn không thôi. Cô vươn tay đặt lên trán của cậu bé, thử kiểm tra nhiệt độ cơ thể, vừa chạm lên đã sợ đến mức rút tay về liền.

“Sao người lại nóng như vậy?”

Vẻ mặt cô như không dám tin nhìn Phó Ngữ Anh.

Phó Ngữ Anh đau lòng nói: “Từ lúc bố mẹ đón thằng bé từ nhà trẻ trở về nó đã như vậy rồi, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Mắt Tô Phương Dung đã bắt đầu đỏ hoe, cô ngồi xổm trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nóng hổi của Gia Bảo trong tay, áp sát lên khuôn mặt, trong miệng không ngừng gọi tên cậu bé.

Tần Lệ Phong sau một lúc lâu chần chờ mới nhìn sang Phó Ngữ Anh hỏi: “Vì sao lại không đưa đi bác sĩ sớm hơn?”

Phó Ngữ Anh lén liếc nhìn Tô Phương Dung một cái, rồi kéo Tần Lệ Phong ra ngoài phòng bệnh: “Bác sĩ bảo nếu trẻ con đột nhiên liên tục sốt cao lâu như vậy, tình hình có thể sẽ rất nghiêm trọng.”

“Ừm.”

Tần Lệ Phong gật đầu, lại hỏi tiếp: “Đại khái là bao lâu nữa sẽ có kết quả?”

Phó Ngữ Anh lắc đầu: “Bác sĩ nói sẽ sớm có thôi nhưng mà cho đến giờ vẫn chưa có.”

Tần Lệ Phong xoay người đi vào trong phòng bệnh, nhìn Tô Phương Dung buồn bã đau lòng một bên, đưa tay khoát lên vai cô nói: “Gia Bảo cần nghỉ ngơi, chúng ta đừng ở đây quấy rầy thắng bé nữa, đi gặp bác sĩ trước đã.”

Hốc mắt Tô Phương Dung phiếm hồng đong đầy nước mắt, cực kỳ không tình nguyện bị kéo đứng dậy, để Tần Lệ Phong dìu mình chậm rãi quay đầu đi về phía cửa phòng.

Nhìn thấy đôi vai gầy yếu không ngừng run rẩy của cô, Tần Lệ Phong cởi áo khoác ngoài rồi choàng trên vai Tô Phương Dung, đưa cô đến phòng bác sĩ.

Vị bác sĩ nhìn Tô Phương Dung, lộ ra vẻ mặt khó xử liếc nhìn Tần Lệ Phong một cái.

Tần Lệ Phong bình tĩnh hỏi: “Tình hình sức khỏe của con tôi thế nào rồi bác sĩ?”

Bác sĩ kia trầm ngâm trong chốc lát mới lấy ra một bộ hồ sợ bệnh án: “Kết quả xét nghiệm trước mắt cho thấy, theo chẩn đoán ban đầu thì con trai của anh đang mắc bệnh ung thư máu cấp tính.”

Tô Phương Dung giống như là nghe thấy sâu trong nội tâm mình ầm ầm nổ một tiếng thật lớn, cả người nhất thời sợ tới mức sững sờ tại chỗ.

Tần Lệ Phong cũng lắp bắp vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, trong vô thức anh nắm lấy tay Tô Phương Dung, rồi nhận ra chẳng biết từ lúc nào mà nó đã lạnh như một tảng băng.

“Bác sĩ, chắc chắn là bệnh ung thư máu sao?” Đôi mày kiếm của anh nhíu sát lại, nhìn chằm chằm bác sĩ.

Vị bác sĩ gật đầu: “Cũng may là phát hiện ra sớm, hơn nữa đối với kỹ thuật y học hiện đại bây giờ mà nói vẫn có hy vọng chữa khỏi loại bệnh này. Cho nên hai người nhất định phải có lòng tin vào cậu bé.”

Lúc này Tô Phương Dung gần như hoàn toàn lâm vào trạng thái khiếp sợ, căn bản là không có khả năng đáp lại lời của bác sĩ.

Tần Lệ Phong trầm mặc một lát, tiếp tục hỏi thêm: “Bây giờ chúng tôi cần phải làm gì?”

“Trước tiên là cứ để cho đứa bé nằm viện quan sát vài ngày xem sao.”

Vẻ mặt bác sĩ cực kỳ nghiêm túc: “Bệnh viện sẽ tổ chức hội chẩn chuyên gia. Nhưng hai người tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý trước, phương pháp tối ưu và hữu hiệu nhất đối với bệnh ung thư máu là phải ghép tủy. Bắt đầu quá trình xét nghiệm tủy để tìm kiếm tủy phù hợp, ví dụ như bố mẹ hoặc anh chị em trong nhà.”

Tô Phương Dung sau khi nghe xong, tâm tình lại chìm vào hố sâu.

Bố mẹ… anh chị em…

Nhưng Gia Bảo chỉ có mình cô thôi.

Cô khẽ cắn môi nói: “Lấy tủy của tôi trước đi.”

Bác sĩ ra hiệu ý bảo cô bình tĩnh, đừng quá kích động: “Sau đó chúng ta sẽ dựa theo phương án chữa trị để bắt đầu tiến hành chữa bệnh.”

Tần Lệ Phong gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua Tô Phương Dung im lặng ngồi một bên, sâu trong ánh mắt đều toát ra sự đau lòng.

“Bây giờ chúng ta đi làm thủ tục nhập viện trước đã.” Dứt lời, anh ôm lấy bả vai của Tô Phương Dung, đỡ cô đứng dậy từ từ đi ra ngoài phòng khám của bác sĩ.

Giờ đây cô giống như bị sét đánh giữa trời quang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hốc mắt ngấn lệ, nước mắt giàn dụa, từng giọt từng giọt không nhịn được chậm rãi rơi xuống.

Tần Lệ Phong dìu cô ngồi xuống hàng ghế dài trên hành lang bệnh viện, còn anh ngồi xổm thân mình, ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Phương Dung, vừa rồi em đã nghe bác sĩ nói rồi đó. Bệnh tình của Gia Bảo được phát hiện sớm nên tỷ lệ chữa khỏi bệnh là rất có khả năng, em phải kiên cường lên được không?”

Tô Phương Dung nghe anh nói, cuối cùng đôi mắt đờ đẫn kia cũng bắt đầu lay chuyển, sau đó là dừng lại trên gương mặt của Tần Lệ Phong.

Đôi môi của cô tái nhợt, không ngừng run rẩy nói: “Nhưng … nhưng … Sao lại như vậy? Sao Gia Bảo lại có thể… Vì sao lại là Gia Bảo chứ?”

Nhìn thấy bộ dạng hoang mang lo sợ này của cô, Tần Lệ Phong cũng không kiềm lòng được, cầm lấy tay cô đặt bên khóe môi, khẽ khàng hôn một cái: “Em đừng suy nghĩ lung tung, Gia Bảo nhất định sẽ khỏe lại mà, anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho em.”

“Làm sao mà em có thể không nghĩ được?”

Tô Phương Dung vừa nói, hốc mắt đỏ bừng rất nhanh chóng lại tích tụ thêm một tầng nước mắt, thanh âm khàn khàn: “Gia Bảo chính là mạng sống của em, nếu không có Gia Bảo thì em sống còn có ý nghĩ gì nữa chứ.”

Tần Lệ Phong ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng trấn an: “Em còn có anh mà, không phải sao? Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em.”

Tô Phương Dung chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Tần Lệ Phong. Một lúc lâu sau, nước theo khoe mắt chảy xuống thành hàng, sau đó cứ như lệ rơi cứ như mưa đang tuôn xuống, không người lăn rơi trên đôi gò mà xinh đẹp của cô.

Tần Lệ Phong ôm cô vào lòng, tùy ý mặc kệ nước mắt của cô làm ướt vai áo của anh.

Để cho cô phát tiết toàn bộ buồn bực trong lòng mình cho đến khi không khóc được nữa thì dừng lại.

Hai tiếng đồng hồ sau, Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong trở lại phòng bệnh.

Nhiệt độ cơ thể của Gia Bảo lúc này đã hạ xuống được một chút, nằm ở trên giường bệnh yếu ớt mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tô Phương Dung và Tần Lệ Phong.

Một lát sau, cậu bé yếu ớt nở một nụ cười: “Cuối cùng thì Gia Bảo cũng thấy bố với mẹ ở cùng một chỗ rồi. Thật là tốt quá đi.”

Tô Phương Dung nghe vậy sóng mũi lại bắt đầu chua xót.

Cô miễn cưỡng nuốt ngược nước mắt vào trong, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười, ngồi xồm trước giường bệnh của Gia Bảo, xoa nắn bàn tay mềm nhũn nhỏ bé của cậu bé trong tay mình: “Sau này chờ con hết bệnh rồi, con đến sống cùng với bố mẹ có chịu không?”

Gia Bảo vô cùng mừng rỡ, trên khuôn mặt tái nhợt bởi vì kích động và vui vẻ mà có chút ửng đỏ: “Thật vậy sao?”

Tô Phương Dung mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, nếu muốn như vậy thì con phải thật ngoan ngoãn nghe lời chị y tá với bác sĩ, có được không? Chăm sóc sức khỏe thật tốt, đến lúc đó là có thể xuất viện sớm rồi.”

Gia Bảo dùng sức gật cái đầu nhỏ: “Gia Bảo chắc chắn sẽ nghe lời cô chú bác sĩ mà.”

“Gia Bảo của mẹ thật ngoan.”

Tô Phương Dung hôn lên cái trán bóng loáng của cậu bé: “Con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, con trai của mẹ.”

Chỉ nói được thêm vài câu, Gia Bảo giống như đã tổn hao hết sức lực, ánh mắt to tròn ỉu xìu khép lại một nửa, chẳng bao lâu liền chìm vào giấc ngủ.

“Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Tần Lệ Phong kéo Tô Phương Dung xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Bọn họ đi vào một căn phòng khác, thấy Tô Bác Kiến và Phó Ngữ Anh đang ngồi ở đó, vừa nhìn thấy Tô Phương Dung, Phó Ngữ Anh đã vội vàng lau nước mắt cố gắng an ủi cô mấy câu, người một nhà dường như không nói nên lời.

Cả một đêm không nói chuyện, Tô Phương Dung không hề chợp mắt lúc nào, vẫn cứ luôn ngồi bên trông nom đứa con trai của mình.

Hai ngày tiếp theo, bệnh viện chính là nhà, cùng với cộng đồng chuyên gia hội chẩn được Tần Lệ Phong mời đến cũng đưa ra kết luận giống như ban đầu.

Tô Phương Dung chỉ cảm thấy bầu trời như sụp đổ, sau khi phương án trị liệu được đưa ra thì sẽ tiếp hành ghép tủy phù hợp.

Bác sĩ bảo người nhà đừng lo lắng khẩn trương quá, sau đó còn nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu lấy mẫu tủy xét nghiệm, xin hỏi ai là người lấy mẫu trước?”

Tô Phương Dung vội vàng tiến lên: “Để tôi lấy trước đi, tôi là mẹ của đứa nhỏ, tủy của tôi chắc chắn phù hợp.”

“Được, vậy cô đi theo tôi vào đây.”

Tần Lệ Phong đưa Tô Phương Dung vào phòng lấy tủy xét nghiệm, còn mỉm cười giống như đang cổ vũ cô.

Cửa phòng từ từ đóng lại, đúng lúc này, Tô Bác Kiến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Hy vọng lần xét nghiệm này có thể một lần thành công.”

Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khép kín, chậm rãi gật đầu: “Vâng.”

“Nếu như có xảy ra sai sót gì thì sẽ rất phiền phức.” Tô Bác Kiến muốn nói lại thôi, ý từ sâu xa sâu bên trong đôi mắt lúc này ngập tràn sự lo lắng.

Ba tiếng đồng hồ sau, Tô Phương Dung từ phòng xét nghiệm đi ra, cơ thể vốn đã gầy yếu càng thêm lung lay sắp đổ, giống như là một tờ giấy trắng lay động trong cuồng phong bão tố.

Tần Lệ Phong thấy thế vội vàng tiến lên từng bước, đỡ lấy cơ thể yếu ớt của cô.

Đôi mắt của Tô Phương Dung trước sau như một luôn nhìn chằm chằm vào bác sĩ, vội vàng hỏi han: “Khi nào thì tôi có thể biết kết quả vậy bác sĩ?”

“Trước tiên tôi sẽ làm một thí nghiệm so sánh cơ bản trước, đợi cho đến khi có kết quả bước đầu thì sẽ tiến hành xét nghiệm sơ bộ.”

Bác sĩ âm thầm tính toán một lát “Trên cơ bản còn cần chờ thêm hai tiếng đồng hồ nữa.”

Bác sĩ đi rồi, Tô Phương Dung xụi lơ ngã vào người Tần Lệ Phong.

Tần Lệ Phong không chịu nổi bộ dạng suy yếu của cô lúc này, đáy lòng thầm thở dài, ôm lấy cô vào lòng: “Trong khoảng thời gian chờ kết quả thì chúng ta đi ăn một chút gì đó được không?”

Tô Phương Dung bướng bỉnh lắc đầu: “Em không ăn.”

Nhìn thấy sự kiên quyết ẩn giấu trong đôi mắt của cô, sau khi Tần Lệ Phong trầm ngâm một lúc, không hề nhiều lời nhấc bổng cô lên rồi sải bước đi ra ngoài.

Tô Phương Dung kinh ngạc hô một tiếng, cuống quít bắt lấy vạt áo phía trước của anh, khẽ la nhỏ một tiếng: “Anh làm cái gì vậy?”

Trong giọng nói của anh hàm chứa một sự chân thật không thể nghi ngờ: “Mặc kệ em có muốn ăn hay không thì cũng phải ăn, nếu không đến lúc đó em đổ bệnh rồi, ai sẽ tới chăm sóc cho Gia Bảo đây hả?”