Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 300



Chương 300: Không muốn người phụ nữ từng ở bên tôi đau khổ.

“Phương Dung, con ngủ chưa?”

Sau khi Tiêu Trình ra về, Phó Ngữ Anh liền đi đến phòng con gái, gõ cửa vài tiếng, nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì liền rời đi.

Tô Phương Dung nằm trên giường, không phải cô không muốn đáp lại lời gọi của mẹ, chỉ là cô nhất thời không muốn nghe những chuyện mà cô đã hiểu rõ từ lâu.

Cả đêm Tô Phương Dung không ngủ được, từ khi cô mang thai đứa trẻ này, cô thường ngủ không ngon giấc.

Buổi sáng, trong khi Phó Ngữ Anh đang chuẩn bị bữa sáng, Tô Phương Dung vừa bước vào nhà bếp, đôi mắt hiện rõ những tơ máu đỏ, Phó Ngữ Anh nhìn thấy con gái như vậy không khỏi xót xa.

“Phương Dung, con ở nhà ngủ thêm một chút đi, ở bệnh viện đã có mẹ và bố con rồi.”

Tô Phương Dung nghe vậy lắc đầu: “Không đi thăm Gia Bảo con không yên tâm.”

Biết rằng khuyên cô cũng chả có tác dụng gì, Phó Ngữ Anh chỉ đành nói: “Vậy thì muộn một chút rồi con hẵng đi.”

Sợ mẹ lo lắng nên Tô Phương Dung liền gật đầu.

Chuông điện thoại vang lên, cô nhấc máy lên xem, là Tiêu Trình gọi.

Mặc dù mỗi ngày anh ta đều đến bệnh viện thăm Gia Bảo những thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho cô, hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô. Đến các y tá trong bệnh viện cũng nói, bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy một người bạn trai vừa đẹp trai vừa ân cần như Tiêu Trình.

Bạn trai.

Từ này đối với cô mà nói, kỳ thực vô cùng xa lạ.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Trình liền cúi đầu xuống nhìn tập tài liệu trên bàn, bố ruột của Gia Bảo “Tần Lệ Phong”, ba chữ này, như một gai đam vào mắt anh ta, vô cùng đau đớn.

Phiền lòng một lúc, Tiêu Trình liền thu dọn tập tài liệu, cất nó trên giá sách.

Suy nghĩ một chút, anh ta lại lấy điện thoại ra, gọi đến một số điện thoại.

“Anh, là tôi.”

Tiêu Trình thả mình xuống ghế da, anh ta dựa lưng vào phần lưng ghế, dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn một cách vô thức.

“Ừm. Cũng không có chuyện gì, đột nhiên tôi nhớ ra chuyện này, hình như anh còn nợ tôi một bữa cơm… Tại sao ư? Ha ha… anh quên rồi sao? Lần trước anh uống say, là ai đưa anh về nhà. Nhớ rồi sao? Vậy thì tốt, địa điểm sẽ do tôi chọn, anh, tốt nhất anh đừng đau lòng nhé.”

Cúp điện thoại, Tiêu Trình nheo mắt lại, ngón tay vuốt qua tóc, ánh mắt tối sầm lại.

Đầu bên kia, Tần Lệ Phong cũng chậm rãi đặt điện thoại xuống.

Bên cạnh, Trần Chính Cường đã im lặng một lúc lâu, cuối cùng không kiếm chế được nữa, liền lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, nếu như anh không muốn đi, thẳng thắn từ chối là được.”

Chỉ mình Trần Chính Cường biết toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, anh ta biết rõ, đối với Tần Lệ Phong mà nói, việc gặp mặt Tiêu Trình có ý nghĩa gì.

“Tại sao lại phải từ chối?”

Ánh mắt Tần Lệ Phong hướng ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Có những việc, sớm muộn gì cũng sẽ đến.”

Trần Chính Cường còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Buổi trưa, khi bước vào địa điểm đã hẹn, Tần Lệ Phong đã nhìn thấy xa xa là Tiêu Trình đang ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, trông thấy anh, liền mỉm cười vẫy tay.

Tần Lệ Phong nhìn một vòng, lên tiếng nói: “Cậu thật biết chọn chỗ, chỗ này hẳn là nơi nhà hàng sang trọng nhất toàn thành phố.”

“Ha ha. Anh, anh thật sự không đau lòng ư?”

“Cậu nói xem?”

Tần Lệ Phong ngồi xuống ghế, phục vụ bàn liền lần lượt mang các mon ăn lên, chỉ cần liếc nhìn một cái.

Tần Lệ Phong cũng thấy được đây đều là những món ăn thương hiệu của nhà hàng này, tất nhiên, giá cả cũng không hề rẻ.

“Ồ, cậu thành tâm muốn giết tôi sao?”

Tiêu Trình bật cười: “Anh, ai mà không biết thời gian này anh và Duyệt Lai kiếm được không ít chứ, chỉ là một bữa cơm thôi, anh sẽ không keo kiệt như thế chứ.”

Tần Lệ Phong lườm anh ta một cái, không nói thêm gì nữa.

Sau khi nhấp một ngụm rượu vang, Tiêu Trình cười nhìn anh: “Anh, anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”

Tần Lệ Phong không nhanh không chậm ngẩng đầu lên: “Tôi nên hỏi cậu cái gì?”

“Ví dụ như tôi và Phương Dung?”

Anh ta cố ý gọi Tô Phương Dung với giọng điệu thân mật như vậy nhằm thăm dò phản ứng của Tần Lệ Phong.

Tuy nhiên sắc mặt Tần Lệ Phong vẫn không có chút gợn sóng, ngay cả ánh mắt cũng không chút thay đổi.

“Làm sao?”

Tiêu Trình nhìn anh, cười nói: “Có những chuyện, tôi không tin anh không biết, hoặc là nói cách khác, chỉ cần là chuyện của cô ấy, anh sẽ không thể không biết.”

Tần Lệ Phong lúc này mới đặt đũa xuống, ánh mắt ảm đạm nhìn Tiêu Trình: “Tiêu Trình, cậu hận tôi.”

Không phải là một câu nghi vấn mà là một câu khẳng định.

Tiêu Trình ngưng trệ một chút, rồi lắc đầu cười: “Sao tự nhiên lại nói đến chuyện của tôi rồi? Hơn nữa, tại sao tôi lại phải hận anh?”

“Bởi vì mẹ của cậu.”

Chuyện của mẹ Tiêu Trình tuy đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hai người họ nói về chủ đề nhạy cảm này.

Qủa nhiên, sắc mặt Tiêu Trình liền thay đổi.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta liền lấy lại bình tĩnh: “Anh, chuyện đó xảy ra cũng đã lâu rồi, đừng nhắc đến nữa.”

“Không.”

Tần Lệ Phong nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trình: “Tôi muốn nói chuyện.”

Tiêu Trình cau mày không nói gì.

“Dù cậu có hận tôi như thế nào đi chăng nữa tôi cũng chịu, trên thực tế, tôi quả thực nợ cậu một câu xin. Nhưng tôi biết, dù tôi có nói câu đó bao nhiêu lần nữa cũng không thể chữa lành vết thương trong tim cậu. Nhưng nếu như tôi có một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy.”

Tiêu Trình nghe vậy liền híp đôi mắt lại, môi nhếch lên thành một nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu.

“Tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai làm thương tổn đến nhà họ Tần, khi bà ấy làm như vậy, bà ấy phải hiểu rõ một điều rằng mình sẽ phải nhận trừng phạt. Nhưng kết cục lại nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, muốn tôi trả giá cho ‘sự cố ngoài ý muốn này’. Ok, được thôi. Nhưng có điều, Tiêu Trình, cậu trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ nữa, cho dù cậu muốn trả thù tôi, cũng phải biết rằng cái gì nên làm và cái gì không nên làm.”

Ánh mắt Tần Lệ Phong tối sầm lại, anh gằn từng chữ: “Tôi sẽ không để cậu đem cô ấy ra làm vũ khí.”

Tiêu Trình cười, đáp: “Anh nói xong chưa? Bây giờ đến lượt tôi nói nhé?”

Anh ta nhấp một ngụm rượu vang rồi chậm rãi nói: “Anh nói đúng, tôi thực sự rất hận anh. Nếu đổi lại là anh, tôi nghĩ anh cũng sẽ làm như vậy. Suy cho cùng, đó là mẹ tôi, suốt hai mươi mấy năm bà ấy ở nhà họ Tần làm một người vợ lẽ luôn sợ hãi rụt rè. Người làm con như tôi, không thể vì bà ấy mà tranh giành bất cứ thứ gì, là do tôi vô dụng, tôi cũng không thể trách bất cứ ai. Cho dù bà ấy có gây ra tội lỗi lớn hơn đi chăng nữa, người đưa bà ấy vào tù chẳng phải là anh sao? Lẽ nào, đến quyền hận anh tôi cũng không có sao?”

Tần Lệ Phong ngồi đối diện anh ta, nhìn anh ta đầy bình tĩnh.

Giọng điệu của anh ta càng trở nên sắc bén: “Từ nhỏ đến lớn, mặc kệ người khác nói gì, tôi đều không quan tâm. Bởi vì tôi tôn trọng anh, trong mắt tôi, anh là một người vô cùng xuất sắc, vì vậy cho dù bọn họ có độc mồm độc miệng như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy mình thật may mắn vì có một người anh như anh. Anh thì sao? Anh đã bao giờ chú ý đến tôi chưa? Anh có biết rằng, mẹ tôi là người thân duy nhất của tôi không? Anh có bà nội, có biết bao họ hàng thân thích quan tâm, yêu thương anh, thậm chí, bố ngoài mặt thì nói ghét anh, nhưng trong lòng luôn ủng hộ anh. Còn tôi, tôi có gì chứ? Anh có nhiều thứ như vậy rồi mà anh vẫn chưa hài lòng sao? Còn cướp đi mẹ của tôi nữa?”

Tần Lệ Phong cắn môi dưới, không nói bất kỳ lời nào.

Anh biết, những điều này vẫn luôn chôn kín ở trong lòng Tiêu Trình.

“Lý do vì sao ngày đó mẹ tôi làm như vậy, tất cả đều là vì tôi, bà ấy đã nói với tôi rất nhiều lần, bà ấy không muốn tôi sống một cuộc đời giống như bà ấy. Ăn nhờ ở đậu nhà người khác, phải nhìn sắc mặt người ta mà sống, lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí một, luôn nơm nớp lo sợ sé gây ra chuyện gì đó. Trong mắt người ngoài, bà ấy là ‘bà Tần’, nhưng chẳng qua nó chỉ cao hơn cái vị trí người tình mà thôi.”

Tiêu Trình mỉm cười, sắc mặt có chút xót xa: “Điều nực cười chính là, tôi có thể lựa chọn cách buông thả bản thân để cảm thấy thoải mái hơn, nhưng tôi chưa bao giờ quan tâm đến bà ấy. Cho đến khi bà ấy đi, tôi mới phát hiện ra rằng, người mà suốt ngày ở bên tôi càm ràm đủ thứ đã không còn nữa, cái gọi là ‘nhà’ cũng không còn chút ý nghĩa gì nữa.”

Tiêu Trình siết chặt tay thành quyền, có thể thấy anh ta đã suy sụp đến mức sắp ngã quỵ.

Tuy nhiên, sau khi hít thở sâu vài lần, anh ta đã bình tĩnh trở lại.

Tiêu Trình ngẩng đầu, cười nói: “Anh nói tôi lợi dụng Tô Phương Dung để trả thù anh? Không sai, tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau đó tôi đã từ bỏ. Tôi phát hiện ra rằng, khi tôi ở bên cô ấy, trong lòng tôi vô cùng bình thản, cảm thấy vô cùng thoải mái. Tôi nguyện vì cô ấy mà buông bỏ cuộc sống như hiện tại, nguyện lòng tháo bỏ lớp ngụy trang này, nguyện cùng cô ấy xây dựng nên một gia đình đúng nghĩa.”

Nhìn người đàn ông đối diện, nụ cười càng rạng rỡ: “Anh hai, anh không nghĩ vậy sao?”

Tuy Tần Lệ Phong không lên tiếng, nhưng có thể nhìn ra được khuôn mặt anh đang vô cùng lạnh lẽo.

“Ha ha. So với hận anh, tôi càng muốn ở bên cạnh cô ấy, sống một cuộc sống bình yên. Vì vậy, là cô ấy đã khiến tôi buông bỏ mọi hận thù, không muốn ngốc nghếch lãng phí thời gian vào việc hận thù, điều đó quả thực không đáng giá.”

Tần Lệ Phong lúc này mới lên tiếng hỏi: “Cậu đối với cô ấy là thật sao?”

Tiêu Trình khoa trương giơ tay lên: “Tôi xin thề, cả đời này tôi chưa bao giờ đôi xử với ai chân thành như cô ấy.”

Đôi mắt Tần Lệ Phong có chút giật nhẹ: “Chuyện của Gia Bảo, cũng là thật sao?”

“Anh đang nói…”

Tiêu Trình dừng lại một chút, rồi chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, nói thực lòng, khi Qúy Bình Long vừa đến tìm tôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, tôi không tin ông trời lại đối xử với tôi tốt như thế, bỗng nhiên dành cho tôi một người phụ nữ tốt đẹp hiếm có như vậy, còn có một đứa trẻ vô cùng đáng yêu.”

Tần Lệ Phong yên lặng lắng nghe, hai tay anh đặt dời bàn, hung hăng nắm chặt lại, dường như muốn bóp nát toàn bộ xương khớp vậy.

Những điều này, từng thuộc về anh.

Nhà, vợ, con trai.

“Anh…” Tiêu Trình nhìn Tần Lệ Phong, ánh mắt anh ta vô cùng chân thành, giống như ánh mắt tôn kính mà anh ta luôn dành cho Tần Lệ Phong bao năm qua.

“Những lời này tôi đã muốn nói với anh từ lâu, nhưng tôi không biết phải mở miệng nói như thế nào, vừa hay bây giờ hai anh em chúng ta có thể nói rõ với nahu. Tôi biết rằng anh đối với Phương Dung vẫn còn tình cảm, anh yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản điều đó, nhưng tôi muốn có một cơ hội cạnh tranh bình đẳng. Hơn nữa Tô Phương Dung mang thai rồi, là con của tôi.”

Đôi mắt Tần Lệ Phong đột nhiên nâng lên, thanh âm vô cùng bình tĩnh: “Tôi hiểu rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cậu nữa, cho dù cậu ở bên cạnh người phụ nữ nào đi chăng nữa, tôi cũng không quan tâm.”

Anh nói xong liền đứng dậy, gọi phục vụ đến thanh toán: “Lát tôi còn có việc, đi trước đây, cậu cứ từ từ dùng bữa.”

Tiêu Trình cũng đứng lên: “Anh, tôi biết lời này tôi không nên nói. Phương Dung chỉ muốn cứu Gia Bảo, vì vậy, anh đừng trách cô ấy.”

Tần Lệ Phong lấy một tấm thẻ tín dụng từ trong ví ra, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy ngón tay anh run run.

“Tôi và cô ấy, không còn liên quan gì nữa. Sở dĩ hỏi cậu những điều này, cũng là vì những tình cảm trước kia. Dù sao tôi cũng không muốn người phụ nữ từng ở bên tôi đau khổ, cho dù đối phương là cậu, cũng không được ”

Tiêu Trình gật đầu: “Được, tôi hiểu rôi.”

Thanh toán xong, Tần Lệ Phong quay người: “Đi đây.”

“Có thời gian thì gọi cho tôi.”

Nhìn bóng lưng anh biến mất, Tiêu Trình chậm rãi ngồi xuống, nhàn nhã cầm ly rượu vang lên, ánh mắt anh ta ánh lên sự kiêu ngạo khó hiểu.

Tiêu Trình tự nhủ, muốn người đàn ông này nếm thử chút cảm giác mất mát của tình yêu, vì vậy, anh ta không sai.

Có điều, câu nói mà anh ta nói lúc nãy là sự thực.

Anh ta đối với Tô Phương Dung không phải là vui đùa.