Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 306



Chương 306: Kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Tỉnh lại sau giấc ngủ say, trong phút chốc thì Tần Lệ Phong cảm thấy hơi hốt hoảng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó thì anh dường như cảm nhận được sự ấm áp và an tâm đã lâu không còn.

Cái mùi hương thuộc về cô tràn ngập khoang mũi, quen thuộc đến từng ngóc ngách cơ thể, là cảm giác xa cách đã lâu rồi gặp lại, như thể, không bao giờ rời xa nữa…

Anh đứng dậy khỏi chiếc giường lớn, thân trần bước vào phòng tắm, vòi hoa sen phun ra dòng nước cực mạnh, dọc theo sợi tóc mà nhỏ xuống sàn. Vóc người của anh vô cùng cường tráng, không có chút thịt thừa hay sự lỏng lẻo nào.

“Ding ding…” Chuông điện thoại vang lên.

Tần Lệ Phong quấn khăn tắm đi ra ngoài, nghe điện thoại.

“Ông chủ, sáng sớm hôm nay thì cô Vệ đã đến bệnh viện…”Trần Chính Cường ở đầu dây bên kia đang báo cáo.

“Cô ta tới đó làm gì?” Ánh mắt Tần Lệ Phong lạnh lùng quét qua tin tức đang phát trên tivi, không cần Trần Chính Cường trả lời, anh đã biết rõ.

Tô Phương Dung và Vệ Mỹ Quân đứng ở hành lang rất lâu, Tô Phương Dung không muốn cùng cô ta phát sinh mâu thuẫn, huống chi là ở trước mặt Gia Bảo. Bởi vì cô biết vị trí của Tần Lệ Phong Chính trong lòng Gia Bảo, cô không muốn phá hủy vẻ đẹp và sự sùng bái đó.

Chuyện của quá khứ, yêu hay không yêu, đối với Tô Phương Dung mà nói thì nó giống như một vết sẹo đang đóng vảy, chỉ cần không chạm vào là có thể giả vờ không bị thương. Cô đã là một người mẹ, vì sự hạnh phúc của Gia Bảo, cô có thể chịu đựng bất cứ điều gì.

Vệ Mỹ Quân nhìn người phụ nữ này, đường nét gò má mềm mại, làn da trắng nõn giữa cổ lộ hết ra ngoài, tóc hơi xoăn buông xuống sau gáy, uyển chuyển, điềm đạm, xinh đẹp.

Vệ Mỹ Quân liếc mắt, đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình và Tần Lệ Phong ngày đó, cô ta tức giận nói: “Em có chỗ nào không bằng một người phụ nữ đã sinh con như cô ta chứ?”

Ánh mắt Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn cô ta, mặt không chút lưu tình trả lời: “Chỗ nào? Cô có chỗ nào tốt hơn cô ấy chứ?”

Nghĩ đến đây thì tâm trạng của Vệ Mỹ Quân trở nên tồi tệ.

“Này, rốt cuộc là cô có đi hay không?”

Tô Phương Dung bất đắc dĩ vuốt lông mày: “Cô thích anh ấy?”

Vệ Mỹ Quân ngẩng đầu tự tin thừa nhận: “Không được sao?”

“Được chứ, đương nhiên là được.” Tô Phương Dung nhìn cô ta, chậm rãi nói: “Vậy thì cô nên hiểu rõ anh ấy hơn tôi. Nếu anh ấy là loại người có thể dùng một chút thủ đoạn để thao túng thì anh ấy vẫn còn là Tần Lệ Phong sao? Vì lẽ đó, nếu cô làm nhiều như vậy mà bị anh ấy biết thì đừng nói là cô còn đang nỗ lực, cho dù đã được anh ấy chấp nhận cô thì sớm muộn gì cũng bị anh ấy chia tay mà thôi.”

Tô Phương Dung không phải người thích đe dọa hay uy hiếp người ta nên từng lời cô nói đều đúng với con người Tần Lệ Phong! Anh là một người đàn ông như vậy, sẽ không bao mặc cho người ta định đoạt, càng không nói đến một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng được như Vệ Mỹ Quân.

Trên mặt Vệ Mỹ Quân lộ ra vẻ không cam lòng, cô ta muốn muốn phản bác cái gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Cô ta biết Tô Phương Dung nói đúng.

Thấy cô ta không lên tiếng, Tô Phương Dung rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Nếu như cô đã có thể tìm được nơi này thì cô hẳn cũng đã rõ ràng. Tình huống hiện tại của tôi không thể cùng anh ấy…”

Cô nói những lời khổ sở, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng.

Vệ Mỹ Quân có chút kinh ngạc, cô ta du học nước ngoài đã lâu, đã từng nhìn thấy đủ loại người, cũng đã nhìn thấy quá nhiều chuyện lòng người hiểm ác! Điều này đã rèn luyện tính khí thích chiến đấu đến cùng trong mọi việc của cô ta, nhưng người phụ nữ trước mặt rõ ràng là ra bài không theo quy luật tư nhiên!

Tô Phương Dung hít sâu một hơi nói: “Nếu như cô có thể yêu anh ấy tốt thì tôi sẽ rất vui vẻ.” Cô cười nhẹ với Vệ Mỹ Quân: “Có thể thấy rằng cô rất thích anh ấy… ngoại trừ tính khí không tốt, không biết lễ phép lại kiêu căng ra thì cô vẫn là một cô gái tốt. Nếu như cô và anh ấy có thể đến bên nhau thì tôi sẽ… tôi sẽ chúc phúc cho cô.”

Đối với Tô Phương Dung mà nói thì nói ra những lời này thực sự là vô cùng tốn sức.

Tuy nhiên, cô phải học cách đối mặt với thực tế, cô và Tần Lệ Phong đã không còn khả năng nữa. Đối với điều này thì cả cô và anh đều công nhận, không cần phải giấu giếm nữa.

Vệ Mỹ Quân nhìn cô hồi lâu mới nói: “Cô… cô có mục đích gì? Rốt cuộc là cô muốn gì?”

Cô ta không tin rằng người phụ nữ trước mặt này sẽ thực sự chúc phúc cho cô ta!

Tô Phương Dung lắc đầu bật cười: “Cô Vệ, không phải ai cũng thích tính toán. Tôi không có thời gian nhàn rỗi như vậy. Tôi đã nói hết những điều muốn nói rồi. Xin lỗi, tôi không tiếp cô được nữa, tôi phải vào thăm con trai tôi.”

“Cô…”

Tô Phương Dung rời đi không thèm nhìn lại, chỉ còn lại Vệ Mỹ Quân ngây người đứng ở nơi đó.

Cô ta không biết đã xảy ra vấn đề ở đoạn nào, nhưng mà tại sao Tô Phương Dung không hành xử theo lẽ vậy?

Nhưng mà… mặc dù cô ta không muốn thừa nhận, nhưng thực tế thì sự chán ghét của cô ta dành cho Tô Phương Dung thực sự đã bớt đi một chút. Không ai có thể ghét một người thẳng thắn như thế này, đồng thời, cô ta cũng dần dần hiểu được tại sao anh Phong lại đối xử rất khác với người phụ nữ này.

Vệ Mỹ Quân chậm rãi xoay người rời đi một cách nghi hoặc.

Tần Lệ Phong lái xe đến bệnh viện, vừa sải bước vừa nhíu mày.

Tình huống hiện tại của Tô Phương Dung rất khó khăn, cho dù không thể ở bên cạnh cô nhưng anh cũng không muốn cô bị quấy rối!

Bất tri bất giác thì Tần Lệ Phong đã đến thang máy ở lầu một của bệnh viện, anh ta đứng sững lại, lông mày rậm cau lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Cửa thang máy mở ra, anh do dự rồi bước vào.

Bước chầm chậm đến bên ngoài phòng bệnh của Gia Bảo, anh giơ tay lên, vặn tay nắm cửa rồi từ từ đẩy cửa vào…

“Bố!”

Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên, theo bản năng thì Tần Lệ Phong sững người một chút.

Lâu lắm rồi anh mới được nghe cái tên như vậy, anh hơi… cảm động muốn rơi nước mắt.

Gia Bảo giơ cánh tay nhỏ bé, dùng sức mà vẫy tay với anh, dù gầy đi rất nhiều nhưng cậu bé vẫn là một đứa trẻ hoạt bát và đáng yêu, cậu mở rộng vòng tay: “Bố! Bố!”

Tô Phương Dung cũng ngẩng đầu, thời điểm nhìn thấy Tần Lệ Phong thì cô kinh ngạc không biết phải làm sao.

Tại sao anh lại… đến đây?

Gia Bảo vẫn đang liều mạng gọi “bố”, Tần Lệ Phong không còn do dự nữa, sải bước đi tới, ôm chặt đứa trẻ vào lòng.

Tô Phương Dung nhìn họ, cảnh tượng trước mắt khiến lòng cô sinh ra một sự lưu luyến chết tiệt!

Trước mặt cô, Gia Bảo luôn là một cậu bé mạnh mẽ và dũng cảm, không khóc vì tiêm, không khóc vì thuốc, không khóc khi bị bệnh tật hành hạ. Nhưng nhiều lần cậu bé luôn cố gắng không khóc nói với cô: “Mẹ ơi, con nhớ bố.”

Nhìn thấy Gia Bảo ôm chặt lấy Tần Lệ Phong, vẻ mặt hạnh phúc và mãn nguyện là điều cô chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác.

Dù không muốn cũng phải thừa nhận nhưng mà thật sự là không có gì thay thế được “người bố” này trong trái tim Gia Bảo.

Một nơi nào đó trong trái tim Tô Phương Dung bỗng chốc sụp đổ, cô tham luyến sự ấm áp và hạnh phúc đã từng có trong quá khứ. Đứa trẻ là người đơn giản nhất, cậu bé thích ai và không thích ai thể hiện vô cùng rõ ràng. Đối với Gia Bảo mà nói thì cậu bé còn thích Tần Lệ Phong hơn cả Tiêu Bảo Lộc.

Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, kéo Gia Bảo từ trên người xuống, cẩn thận nhìn cậu bé: “Gầy.”

Gia Bảo vươn cánh tay nhỏ bé của mình lên, cố gắng biểu hiện ra cơ bắp: “Không có! Nhìn đi, bố nhìn đi, đây đều là cơ bắp!”

Khóe miệng của Tần Lệ Phong lộ ra ý cười, nhưng trong mắt lại nồng đậm đau lòng : “Nên như thế này, như vậy cũng không tệ, rất mạnh mẽ.”

“Đó là đương nhiên!” Gia Bảo rất vui, cậu bé khẽ kéo tay anh, lớn tiếng nói: “Mẹ, mẹ, nhìn xem, là bố đến gặp con! Là bố của con!”

Cậu bé lặp đi lặp lại rất nhiều lần, âm thanh rất lớn, như thể là sợ người khác không biết đó là bố của mình!

Tô Phương Dung chịu đựng chua xót trong lòng, gật đầu cười: “Nhìn con vui vẻ chưa kìa!”

“Bố! Sao lâu như vậy rồi bố không đến gặp con?” Gia Bảo nắm lấy góc quần áo anh, vẻ mặt nhăn nhó.

Tần Lệ Phong sớm đã bị tiếng gọi bố của cậu bé làm cho đau lòng hồi lâu, giọng nói bất giác dịu đi: “Thực xin lỗi, là do bố bận việc quá.”

Gia Bảo mỉm cười: “Con tha thứ cho bố! Tuy nhiên, bắt đầu từ hôm nay thì mỗi ngày bố đều phải đến bệnh viện cùng con!”

Anh không cần suy nghĩ mà gật đầu: “Được, nhất định!”

Tô Phương Dung nâng mắt nhìn anh, sau đó từ từ hạ xuống.

Cô không thể nói được trong lòng là kinh hỉ hay là điều gì đó, nhưng mà cô chỉ cảm thấy cảm giác đè nặng trong lồng ngực của cô đột nhiên biến mất, trong đó giống như ánh nắng đến xua tan mây mù, vô cùng dễ chịu và vui sướng.

Lúc này thì Phó Ngữ Anh đem đồ của mình đẩy cửa đi vào: “Gia Bảo, bà nội mua bánh nhân đậu mà con yêu thích này! Một chút phải ăn nhiều hơn mấy cái nhé!”

Bà ấy vừa bước vào cửa đã sững sờ: “Lệ Phong…”

“Dì à, con đến đây để thăm Gia Bảo.” Tần Lệ Phong vẫn rất tôn trọng bà ấy.

Phó Ngữ Anh nhìn con gái, lập tức nói: “Thảo nào Gia Bảo lại rất vui! Chuyện đó… Lệ Phong, sau này con phải thường xuyên đến, Gia Bảo luôn nhớ đến con.”

“Được, con biết rồi!”

Lúc này Gia Bảo lớn tiếng kêu lên: “Con muốn ăn bánh bao nhân đậu, con muốn ăn bánh bao nhân đậu! Đây là món ăn yêu thích nhất của con và bố! Phải không bố?”

Tần Lệ Phong cụp mắt cười khẽ: “Gia Bảo nói không sai.”

Anh chưa bao giờ thích đồ ngọt, nhưng món bánh bao nhân đậu này là một ngoại lệ, từ nhỏ anh đã thích rồi, nhất là bánh do bà nội làm. Điều mà anh không ngờ là cậu bé này lại giống anh như vậy! Nói đến thật ra thì hai người bọn họ thực sự có duyên bố con.

Chẳng lẽ là… vì Tiêu Bảo Lộc?

Tần Lệ Phong không nghĩ xa hơn, đây cũng không phải là một ý nghĩ vui vẻ.

Phó Ngữ Anh cầm lấy chiếc bánh nhân đậu, hai bố con bố một cái con một cái ăn vô cùng vui vẻ.

Phó Ngữ Anh đi xem Tô Phương Dung, cô ngồi ở bên kia, chỉ cười nhìn con trai, thỉnh thoảng lại nhướng mắt nhìn Tần Lệ Phong, sau đó liền giống như bị điện giật mà thu lại.

Trong lòng Phó Ngữ Anh thầm thở dài, với tư cách là một người mẹ sao có thể không biết con gái mình nghĩ gì? Chỉ là… bà ấy lại nhìn cái bụng đang nhô lên của cô thì chỉ có thể trách tạo hóa trêu người.

Y tá đẩy xe khử trùng vào phòng, nụ cười trên khuôn mặt của Gia Bảo đông cứng lại, không khỏi nhăn mặt lùi lại. Tuy nhiên, khi nhìn sang mẹ mìn thì cậu bé lại nghiến cắn răng, ngoan ngoãn xắn tay áo bệnh viện lên, vươn cánh tay gầy guộc của mình ra. Cậu bé nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt không dám nhìn.

“Dì ơi, dì làm đi!”

“Ha ha, Gia Bảo giỏi quá! Thật dũng cảm!” Cô y tá khen ngợi cậu bé và bắt đầu khử trùng bằng bông tẩm cồn.

Nhìn cánh tay nhỏ đầy kim châm của cậu bé thì lông mày của Tần Lệ Phong nhíu lại, gương mặt đau lòng. Thời điểm y tá châm kim tiêm vào thì anh lại quay đầu không dám nhìn.

“Đi dạo một chút đi!”

Bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tô Phương Dung.

Anh ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại nhìn Gia Bảo đang ở trên giường, khuôn mặt nhăn nhó, kiên cường đến mức khiến người ta đau lòng.

Tần Lệ Phong không nói gì đứng dậy theo phía sau Tô Phương Dung, nhẹ nhàng đẩy mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.