Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 313



Chương 313: Ai bảo tôi yêu cô ấy chứ.

“Là tôi, Tần Lệ Phong.”

Nghe thấy âm thanh này thì người ở đầu dây bên kia im bặt.

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý nghe cuộc gọi của cậu.” Tần Lệ Phong thản nhiên nói: “Tôi chỉ nhìn cô ấy đứng trên ban công quá lâu nên tôi sợ thân thể cô ấy sẽ không chịu nổi, vì vậy cậu có thể hiểu không?”

“Ha ha…” Tiêu Bảo Lộc khẽ cười một tiếng: “Đương nhiên, đương nhiên là tôi hiểu rồi, không có gì quan trọng hơn thân thể của cô ấy. Dù sao thì đứa con trong bụng cô ấy chính là của tôi.”

Tần Lệ Phong híp mắt lại, châm một điếu thuốc nói: “Bất kể là con của ai thì sau này cũng sẽ là con của tôi.”

“Anh cả, có đôi khi em thật sự rất hâm mộ anh đó.” Tiêu Bảo Lộc chậm rãi nói: “Anh vậy mà có thể chịu đựng được người phụ nữ thân yêu của mình mang thai con của người khác, hơn nữa anh còn thật bình tĩnh…”

Tần Lệ Phong cong môi: “Cũng bình thường thôi, ai bảo tôi yêu cô ấy chứ!”

Sau một lúc im lặng, giọng nói chán nản của Tiêu Bảo Lộc vang lên từ đầu dây bên kia: “Trong trường hợp này thì có phải tôi nên nói ‘chúc hai người hạnh phúc’ không?”

“Tôi nhận được rồi.”

Tần Lệ Phong lấy một điếu thuốc khác ra rồi nói với anh ta: “Tiêu Bảo Lộc, tôi khuyên cậu nên thu tay lại đi.”

“Ồ?” Người ở đầu dây bên kia thờ ơ nói: “Sao tôi không hiểu anh đang nói gì vậy?”

Bỏ qua câu trả lời của anh ta, Tần Lệ Phong tiếp tục: “Đối với Tô Phương Dung mà nói thì tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa, cũng như Gia Bảo và đứa con trong bụng cô ấy. Tôi đã nói chúng là con của tôi, nên tôi sẽ không cho phép bất cứ ai mang chúng đi! Tất nhiên, nếu hai đứa trẻ muốn sống với cậu thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của hai đứa.”

Ngập ngừng một lát, anh lại nói: “Nhưng nếu có người ở sau lưng làm vài động tác nhỏ thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Tiêu Bảo Lộc bật cười rồi lại đột nhiên nhịn không được cười: “Anh có thể làm gì?”

“Muốn trả thù thì cứ việc nhắm vào một mình tôi. Những chuyện đó không liên quan gì đến Tô Phương Dung.”

“Anh cả, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tôi.” Tiêu Bảo Lộc vẫn thản nhiên nói: “Nếu anh lấy đi những thứ quan trọng nhất của tôi thì tôi tự nhiên sẽ cướp đi tình yêu của anh. Đây là công bằng, anh không nghĩ vậy sao?”

“Tốt!”

Tần Lệ Phong dụi đi nửa điếu thuốc, cũng không nói nhảm với anh ta nữa, nói thẳng: “Nếu cậu còn quấn lấy Phương Dung thì tôi sẽ cho cậu biết cái giá phải trả.”

Điện thoại bị treo.

Anh trở lại phòng, Tô Phương Dung ngồi ở trên sô pha nhìn anh rồi chậm rãi lắc đầu: “Anh đừng vì em mà giận dỗi với Tiêu Bảo Lộc, cho dù như thế nào thì bọn anh cũng là anh em.”

Tần Lệ Phong ngồi ở bên cạnh cô, theo thói quen khoác vai cô, để cô thoải mái dựa vào, ôn nhu nói: “Anh vẫn nhớ, nhưng hình như cậu ta đã quên.”

Tô Phương Dung nhướng mắt nhìn anh: “Chuyện của mẹ anh ta đã làm anh ta bị đả kích rất lớn!”

“Anh biết, cho nên dù trước đó cậu ta có làm gì hồ đồ thì anh cũng một mắt nhắm một mắt mở mà cho qua chuyện. Dù cậu ta làm rất nhiều thủ đoạn để cướp đi công việc làm ăn của anh thì anh cũng không tính toán với cậu ta. Tuy nhiên, cậu ta đã sai khi đánh chủ ý lên người em!”

Góc mặt của anh vẫn rất đẹp trai, nhưng mà trong mắt lại không có nhiệt độ, trong lời nói còn có chút lạnh lùng.

Tô Phương Dung đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của anh, như muốn san bằng những góc cạnh nơi đó: “Em biết anh có thể không vui khi em nói ra lời này, nhưng trên thực tế thì anh ta là…”

“Cậu ta là bố ruột của Gia Bảo.” Tần Lệ Phong thay cô nói xong, chuyển ánh mắt về phía cô, với ánh mắt thẳng thắn: “Mặc dù anh có ghen tuông đến chết đi nữa, nhưng mà đây cũng là sự thật không thể thay đổi, anh phải chấp nhận.”

Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên môi hôn: “Em không cần lo lắng, chuyện này anh đã tiêu hóa từ lâu rồi, dù sau này Gia Bảo có muốn chung sống với cậu ta đi nữa thì anh cũng sẽ tác thành cho thằng bé.”

Tô Phương Dung cảm thấy đau lòng một hồi, nép vào trong lòng anh lẩm bẩm: “Anh Phong, em có chút sợ hãi.”

Anh siết chặt vòng tay, ôm lấy cô: “Em đừng sợ, cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Cô không nói gì, lông mày lúc nào cũng như một đám sương mù, tiếp tục kéo dài không tan biến.

Ngày hôm sau thì trong khi Tần Lệ Phong đang họp ở công ty, Trần Chính Cường bước vào và nói nhỏ vào tai anh điều gì đó.

Sắc mặt của Tần Lệ Phong chậm rãi thay đổi, đứng dậy nói: “Cuộc họp kết thúc.”

Quay người ra khỏi phòng họp, Trần Chính Cường chạy chậm theo phía sau.

“Chuyện xảy ra khi nào?” Anh hỏi.

Trần Chính Cường ngay lập tức trả lời: “Tôi vừa nhận được thông báo mà thôi.”

“Cậu có biết là ai đã làm chuyện này không?”

“Ờm, cái này…” Trần Chính Cường muốn nói lại thôi.

Tần Lệ Phong quay đầu nhìn anh ta, nhướng mày, không cần nói cũng biết là ai.

Trở lại văn phòng, anh nói: “Liên hệ với bộ trưởng Lý.”

“Tôi đã liên hệ rồi, nhưng mà cũng vô dụng. Bộ trưởng Lý nói chuyện này trực tiếp đưa đến tới tỉnh, nhất định sẽ có người xuống điều tra! Tuy rằng biết chúng ta vu oan, nhưng mà ông ta biết cũng vô dụng!”

Tần Lệ Phong ngồi xuống, nheo mắt lại. Trần Chính Cường nói: “Ông chủ, nếu bên trên thật sự kiểm tra, chúng ta tự nhiên không sợ, nhưng mà thời gian thi công này sẽ bị chậm trễ…”

Chuyện này không cần anh ta nói ra, Tần Lệ Phong biết rất rõ.

Lúc này thì Trần Chính Cường mới nhỏ giọng thầm thì: “Chiêu này của cậu chủ Tiêu quá tàn nhẫn! Báo cáo đều đã gửi về tỉnh rồi, vốn là trước kia chúng ta bị tạt một chậu nước bẩn vì xây dựng công trình biểu tượng, đến nay vẫn chưa được lau chùi sạch sẽ, bây giờ lại bị dội một chậu khác! Cho dù sau này có điều tra ra chúng ta vô tội thì có ích lợi gì chứ? Danh tiếng bị xấu đi, danh dự cũng đã bị hao tổn, đây nhất định sẽ có tác động rất lớn!”

Tần Lệ Phong nhắm mắt ngồi im lặng.

Trần Chính Cường ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Thật lâu sau thì Tần Lệ Phong mới lên tiếng, “Lần này phải dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời, không thể để cậu ta tiếp tục tùy hứng như vậy.”

Nếu không thì anh ta sẽ thực sự phá hủy công ty mà Tần Bảo Đông đã dày công gây dựng.

Sau khi nghe xong thì tinh thần Trần Chính Cường đột nhiên tỉnh táo: “Tôi chỉ chờ cậu này của anh thôi!”

Bọn họ vẫn luôn là người đứng chịu đòn, anh ta sắp uất ức muốn chết rồi, J.I bọn họ chịu uất ức như thế này bao giờ chứ!

Tần Lệ Phong rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Thay tôi tiếp điện thoại của văn phòng tỉnh ủy…”

Buổi chiều, Tần Lệ Phong hoàn thành công việc sớm liền đến bệnh viện xem Gia Bảo.

Gia Bảo đang nằm trên giường, khuôn mặt gầy gò và nước da tái nhợt. Biến thành một cái đầu trọc lóc cóc trông có chút buồn cười nhưng không ai có thể cười nổi, ánh mắt đầy đau lòng.

“Bố!” Nhìn thấy anh thì Gia Bảo đã lên tinh thần, ngồi dậy dang rộng hai tay chào đón anh.

“Chao ôi, con trai của bố!” Tần Lệ Phong bế Gia Bảo lên, hôn lên má nhỏ của cậu bé: “Hôm nay con có ngoan không?”

“Ừ! Con ngoan lắm! Hôm nay con rất ngoan ngoãn uống thuốc, còn có tiêm nữa, con không có khóc chút nào.”

“Giỏi lắm, sắp trở thành đàn ông rồi!”

“Vậy thì sau này con có thể bảo vệ mẹ và em gái mình được rồi đúng không?”

Tần Lệ Phong nở nụ cười: “Đương nhiên. Sau này khi bố không có ở nhà thì bố sẽ giao cho con bảo vệ mẹ và em trai.”

“Đó là em gái.” Gia Bảo nhắc lại: “Đứa con nhỏ trong bụng mẹ chắc hẳn là em gái.”

Tần Lệ Phong ngồi xuống, buồn cười hỏi: “Tại sao con lại nghĩ như vậy?”

“Bởi vì con thích!”

Anh nghiêm túc gật đầu: “Vốn là như thế này… tốt lắm, chính là em gái con.”

“Ha ha… hay quá, Gia Bảo có em gái!”

Sau khi ở cùng con trai một hồi lâu thì Tần Lệ Phong trở về nhà, việc đầu tiên của Tô Phương Dung là hỏi thăm Gia Bảo, sau khi biết được cậu bé không sao thì khuôn mặt Tô Phương Dung mới từ từ giãn ra.

Tần Lệ Phong đi tới, nắm lấy tay cô nói: “Em căng thẳng quá rồi, điều này không tốt cho thai nhi.”

“Em biết… nhưng em không thể không quan tâm.”

“Anh hiểu.”

Tần Lệ Phong ôm cô an ủi, một tay vuốt bụng cô: “Còn có hơn một tháng nữa thôi, bác sĩ nói hơn một tháng nữa có thể tiến hành phẫu thuật.”

Tô Phương Dung hít sâu một hơi: “Em nhất định sẽ bảo vệ hai đứa nhỏ này!”

Ánh mắt của Tần Lệ Phong trở nên sâu hơn một chút: “Anh cũng sẽ như vậy.”

Sau khi Tiêu Bảo Lộc nhận được cuộc gọi thì sắc mặt của anh ta vẫn không tốt lắm.

Anh ta chậm rãi dựa về phía sau ghế, đôi mắt đào hoa nheo lại thành một khe nhỏ: “Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong, không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy!”

Bên cạnh, thư ký nói: “Tổng giám đốc Tiêu, chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu không xuất trình được chứng cứ thì rất có thể sẽ đưa ra tòa! Điều này sẽ rất bất lợi cho công ty của chúng ta!”

Tiêu Bảo Lộc lười biếng liếc nhìn anh ta: “Tôi còn cần anh nhắc nhở sao?”

Thư ký im lặng, đứng một bên không dám nói thêm câu nào.

Tiêu Bảo Lộc chậm rãi nhếch lên khóe môi, đứng dậy đi một vòng trong phòng: “Anh ta không sợ đưa ra ánh sáng thì sẽ xé rách mặt, xem ra là muốn chơi tàn nhẫn với tôi rồi!”

Trên thương trường thì mấy chuyện minh tranh ám đấu này có quá nhiều, nhưng dám tung tất cả những thứ này trước mặt công chúng, liều mạng tự vạch lại vết sẹo, kéo đối phương xuống vực sâu… Tần Lệ Phong, anh đúng là tàn nhẫn!

Thư ký càng lo lắng hơn khi thấy anh ta chậm chạp không lên tiếng: “Tổng giám đốc Tiêu, dù sao thì J.I cũng là một công ty lớn có thế lực, nếu chúng ta cứ lấy cứng đối cứng thì cũng sẽ không thể đụng đến họ! Hơn nữa, dư luận chỉ có thể kìm chân bọn họ, làm tổn thương họ một lúc thôi, nhưng mà thiệt hại cho chúng ta còn lớn hơn! Tổng giám đốc Tiêu, anh suy nghĩ kỹ đi!”

Tiêu Bảo Lộc mím môi, ánh mắt càng ngày càng lãnh đạm.

Vì vậy, Tần Lệ Phong đang đánh cược rằng sẽ cùng anh ta đồng quy vu tận.

Tiêu Bảo Lộc cười lạnh, anh ta sẽ không ngốc như vậy.

Xoay người trở lại bàn làm việc ngồi xuống: “Tìm người gỡ chuyện này xuống, đó là hành vi cá nhân của anh ta, không liên quan đến tôi hay công ty.”

Thư ký chấn động: “Vâng!”

“Các phương tiện truyền thông vẫn đang nhìn chằm chằm, vấn đề này không thể lên mặt báo được.”

“Vâng!”

Sau khi căn dặn một loạt hành động, Tiêu Bảo Lộc xua tay để thư ký rời đi.

Tiêu Bảo Lộc kiểm tra thời gian, đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.

Trong bệnh viện, Gia Bảo vẫn đang nghịch chiếc xe mà Tần Lệ Phong mua cho mình.

Nhìn thấy Tiêu Bảo Lộc đi tới thì cậu bé cười lắc lắc mấy thứ trong tay: “Chú Tiêu, chú nhìn đi, bố con mua cái này cho con. Chú thấy đẹp không?”

Phó Ngữ Anh ngồi bên cạnh, sau khi nghe những lời của Gia Bảo thì bà ấy lại nhanh chóng nhìn sang Tiêu Bảo Lộc, ánh mắt đầy áy náy.

Dưới cái nhìn của bà ấy thì Tiêu Bảo Lộc thật vô tội.

Tiêu Bảo Lộc cũng không quan tâm lắm, ngồi xuống với vẻ mặt khoa trương: “Ồ! Chiếc xe này là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới! Rất đẹp!”

Vừa nghe anh ta nói như vậy thì Gia Bảo càng vui hơn, cậu bé nói một cách tự hào: “Là do bố con mua nên tất nhiên nó là thứ tốt nhất!”

Tiêu Bảo Lộc mỉm cười: “Đúng vậy, thứ mà bố mua cho con nhất định là đồ tốt nhất.”

Phó Ngữ Anh hỏi: “Bảo Lộc, sao hôm nay con rảnh rỗi vậy? Hiện tại công ty ổn chứ?”