Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 334



Chương 334: Ánh mắt của họ chỉ như thế này mà thôi.

Khi Tần Lệ Phong trở về, đã gần sáng sớm.

Tô Phương Dung còn đang bận rộn ở phòng khách, đặt bánh bao mới mua lên bàn ăn, nhìn lại cô: “Em đợi lâu chưa?”

Tô Phương Dung tháo kính xuống xoa bóp lông mày, chỉ thấy kinh ngạc: “Muộn như vậy?” Cô ngẩng đầu nghi hoặc: “Anh không gọi điện thoại nói sẽ về sớm sao? Mất nhiều thời gian để trở lại từ công ty?”

Tần Lệ Phong cởi áo khoác: “Anh đưa Vân Mộc Đóa về nhà.”

“Mộc Đóa?” Tô Phương Dung khó hiểu hỏi: “Muộn như vậy, sao cô ấy còn ở công ty?”

Cô mở bánh bao ra, trong bụng réo lên mùi thơm nức mũi.

Thực phẩm là cách khiến cho tinh thần phấn chấn nhanh nhất!

“Ừm, cô ấy nói rằng cô ấy vẫn còn cái gì đó để học, vì vậy khi đồng nghiệp của cô ấy tan sở, cô ấy sẽ ở lại đó để tự học.”

“Vân Mộc Đóa nghiêm túc như vậy sao?” Tô Phương Dung cũng an tâm.

“Anh cũng rất ngạc nhiên.”

Nghe được lời nói của Tần Lệ Phong, Tô Phương Dung cười nói: “Nghe lời này, chẳng lẽ anh cũng không hy vọng gì ở cô ấy sao?”

Anh ngồi xuống, đưa cho cô đôi đũa.”Nói thật là như vậy.”

Tô Phương Dung không kìm được sự bất công dành cho người bạn của mình: “Khi Vân Mộc Đóa còn đi học, cô ấy là một trong những học sinh giỏi nhất, và điểm của cô ấy rất tốt! Hơn nữa, cô ấy đã được làm việc trong một công ty lớn ở nước ngoài, cô ấy chắc chắn có khả năng làm việc!”

Tần Lệ Phong nhướng mắt liếc cô: “Chỉ cần nhìn từ cách nhìn đàn ông của cô ấy, anh biết rằng cô ấy là người có chút năng động và tinh thần dám nghĩ dám làm.”

“Tổng giám đốc Tần, nói như vậy có phải là thiên vị không?”

“Được rồi, anh thừa nhận, đó là ấn tượng ban đầu của anh về cô ấy.” Tần Lệ Phong cầm một cái bánh bao đưa tới khóe miệng: “Ít nhất, cô ấy cũng coi như chăm chỉ.”

Tô Phương Dung nở nụ cười: “Cho nên, cô ấy đã đạt yêu cầu tuyển chọn nhân viên của anh?”

“Điều này vẫn phải xem xét.”

Tần Lệ Phong nheo mắt nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Đã muộn như vậy, anh đưa một nhân viên nữ về nhà, sao em không lo lắng?”

Tô Phương Dung cố ý giả ngu: “Em lo lắng cái gì?”

Anh nhướng mày: “Biết rồi còn hỏi.”

Cô chậm rãi ăn, cười nói: “Em và tổng giám đốc Tần đã làm vợ chồng được khá lâu rồi, sao có thể không tin tưởng được! Hơn nữa, một người đàn ông xuất sắc như anh, em có thể lo lắng cả ngày được không? Ồ, đúng rồi, chính là chị dâu Dương đã nói điều này.”

Tần Lệ Phong lúc rảnh rỗi nhìn cô một cái: “Còn nữa?”

“Vân Mộc Đóa là một người bạn tốt của em, em tin tưởng cô ấy… Tất nhiên, ngay cả khi cô ấy quan tâm đến anh, em tin rằng anh sẽ không làm bất cứ điều gì có lỗi với em.”

Khi Tô Phương Dung nói, ánh mắt cô cực kỳ sáng ngời, Tần Lệ Phong chính là bị sự tự tin đó mê hoặc.

“Em tin tưởng anh nhiều như vậy sao?”

Tô Phương Dung lắc đầu: “Là tin tưởng vào em.”

“Oh?”

“Một người phụ nữ tốt như em, anh không tìm được ở nơi nào khác đâu!” Cô hung hăng nói.

Tần Lệ Phong cảm thấy buồn cười, đưa cho cô một cái bánh bao: “Em xinh đẹp, những gì em nói đều đúng.”

Tô Phương Dung mỉm cười nhìn anh gần: “Nói thật, anh cũng bị vẻ đẹp của Vân Mộc Đóa mê hoặc sao?”

Tần Lệ Phong liếc cô một cái: “Số phụ nữ anh gặp nhiều hơn số đàn ông em gặp, chỉ xinh đẹp một chút là đã bị mê hoặc? Trong mắt em, anh là người không có phẩm vị như vậy sao?”

“Ồ, đừng ác ý như vậy! Mộc Đóa thật sự rất đẹp, cô ấy là hoa khôi lớp em đấy!”

Tần Lệ Phong bình tĩnh nói: “Anh là nam thần của cả trường.”

Tô Phương Dung dừng lại cười: “Được được được, anh là nam thần!”

“Ăn nhanh rồi nghỉ ngơi sớm đi, không được thức khuya nữa.” Anh ra tối hậu thư, đứng dậy đi tắm.

Tô Phương Dung một tay chống má, nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng nhếch lên ý cười.

Cô thích nhìn anh lặng lẽ như thế này, cảm nhận sự hiện diện của anh, hít thở không khí của anh…

Cái gọi là hạnh phúc, có lẽ là như vậy.

Mây đến từ rất sớm, dọn dẹp phòng làm việc, sau đó lên lầu đến văn phòng tổng giám đốc.

Khi Trần Chính Cường đến, anh ta đã choáng váng khi nhìn thấy bàn làm việc sạch sẽ và ngăn nắp của mình.

Do công việc, bàn làm việc của anh ta thường bừa bộn, và đôi khi anh ta bỏ đi mà quên chưa sắp xếp lại. Nhưng điều gì đã xảy ra hôm nay? Ai đã giúp anh ta sắp xếp nó?

Đúng lúc này, Vân Mộc Đóa bước đến với một chiếc bình có cắm một bông hồng tươi.

“Trợ lý Trần, anh đến rồi.” Cô ấy cười và đặt chiếc bình lên bàn anh.

Trần Chính Cường chỉ vào chiếc bàn gọn gàng của mình: “Đây là… cô dọn dẹp bàn tôi?”

Vân Mộc Đóa gật đầu nói: “Thực xin lỗi, tôi đi vào phòng làm việc của anh mà không có sự cho phép của anh. Bởi vì vừa nhìn thấy cô dọn vệ sinh dọn dẹp, tôi liền đi vào… Anh sẽ không tức giận đúng không?”

“Ồ không, tất nhiên là không.” Trần Chính Cường xua tay nói thẳng.

Không phải ai cũng có thể vào phòng làm việc của anh ta, nhưng anh ta đã khóa hết tài liệu mật trong két sắt hoặc khóa trong ngăn kéo, đương nhiên không sợ bị ai lấy trộm, nhất là Vân Mộc Đóa là bạn thân của vợ tổng giám đốc.

“Cô Vân, rất cảm ơn cô đã dọn dẹp chỗ làm việc của tôi, cuối cùng cũng gọn gàng ngăn nắp một chút.”

Vân Mộc Đóa bị anh ta chọc cười: “Trợ lý Trần, đừng nói vậy. Tôi cũng tới giao đồ. Tôi thấy nó hơi… bừa bộn nên mới dọn dẹp qua.”

Tất nhiên Trần Chính Cường biết rằng “hơi bừa bộn” thực ra đã là nói giảm nói tránh rồi

“Dù sao cũng cảm ơn cô Vân.”

“Ồ, đừng gọi cô Vân nữa, hay là giống như Tô Phương Dung, cứ gọi tên đi.”

Trần Chính Cường không khách sáo, gật đầu.

“Vậy thì… tôi sẽ không làm gián đoạn công việc của anh nữa.” Vân Mộc Đóa chỉ vào tài liệu trên bàn: “Đây là thứ mà trưởng phòng của chúng tôi yêu cầu tôi gửi.”

“Được.”

Trần Chính Cường nhìn cô ấy rời đi, vuốt cằm và cau mày.

Thật thú vị khi có người đến giúp anh ta  dọn dẹp văn phòng vào sáng sớm như vậy…

Trần Chính Cường hơi xấu hổ, bản thân anh ta không thực sự ủng hộ những mối tình công sở. Tuy nhiên, nếu cô gái yêu anh ta nhiều như vậy thì sao? Cũng không thể lạnh lùng làm tổn thương người ta, đúng chứ?

Anh ta lắc đầu, thật là khó chịu.

Nhìn thời gian, Vân Mộc Đóa không có bấm thang máy, mà là đứng trong thang máy không ngừng cầu nguyện.

Lúc này, thang máy đi lên, cô ấy chăm chú nhìn cho đến khi dừng lại trên tầng nơi mình đang ở, cửa thang máy từ từ mở ra…

Nhìn thấy Tần Lệ Phong, lồng ngực của cô ấy đột nhiên bị một thứ gì đó lấp đầy, làm cho cô ấy ngây ngất đến mức sắp bay lên!

Cô kìm nén cảm xúc, cười nhẹ chào: “Tổng giám đốc Tần.”

Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy là cô ấy, chỉ gật đầu đi qua cô rồi đi thẳng vào văn phòng.

Vân Mộc Đóa không khỏi thất vọng, nhưng cô ấy đã sớm vui vẻ trở lại! Chỉ cần anh có thể ổn như thế này, chỉ cần lắc lư trước mặt anh để thể hiện sự tồn tại của mình, cô tin rằng không bao lâu nữa anh sẽ quen với cảm giác có cô ở bên!

Nghĩ đến điều này, cô đã tự tin trở lại.

Khi Tần Lệ Phong đi về phía văn phòng, anh thản nhiên liếc nhìn phòng làm việc bên cạnh qua lớp kính trong suốt.

Trần Chính Cường đang ngồi ở bên bàn khoanh tay nhìn bông hoa hồng trong bình trên bàn, nhướng mày, sau đó đi tới liếc nhìn bông hoa: “Cướp từ đồng nghiệp nữ nào đúng không? Trần Chính Cường, sao tiêu chuẩn của cậu thấp thế.”

Nghe thấy giọng nói của anh, Trần Chính Cường đột nhiên trở nên tỉnh táo, vội vàng đứng dậy: “Xin chào sếp!”

“Sau này làm việc chăm chỉ, đừng có trêu chọc đồng nghiệp nữ!”

Trần Chính Cường chỉ vào chính mình: “Tôi sao?”

Anh ta thầm kêu oan uổng trong lòng rồi nói: “Sếp, tôi không làm bậy! Đây là… Có người tặng quà cho tôi!”

“Tặng cậu?” Tần Lệ Phong đi tới cười nhìn anh ta, ánh mắt làm cho Trần Chính Cường nhíu mày.

“Tôi nghe nói cậu là một trong bảy trai độc thân sáng giá trong công ty.”

Trần Chính Cường gãi đầu và xấu hổ nói: “Đó là danh sách năm ngoái. Tôi là một trong ba trai độc thân xuất sắc nhất năm nay.”

“Ồ? Không tệ.” Tần Lệ Phong nhếch lên khóe môi, không vội nói: “Có cô gái đồng nghiệp nào viết thư tình cho cậu sao?”

Trần Chính Cường lập tức nói: “Làm sao có khả năng! Đừng nói viết thư tình, đến lúc này rồi, làm gì có người dùng cách như vậy? Hiện tại đều trực tiếp gửi email hoặc là dùng…”

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tần Lệ Phong, anh ta lập tức im lặng.

“Haha…cậu cũng am hiểu đấy, sao trong công việc không thấy cậu chăm chỉ như vậy?”

Trần Chính Cường lập tức cúi đầu: “Tổng giám đốc Tần, tôi sai rồi.”

Tần Lệ Phong quay đầu lại: “Ngày hôm qua cậu đã làm xong mọi việc giao cho cậu chưa? Khi nào xong việc thì đến văn phòng.”

Trần Chính Cường: “…”

Trời ơi, đáng lẽ đến lúc tan làm mới phải giao chứ, khối lượng công việc nặng nề đến mức không thể hoàn thành trong một ngày! Đây có phải là cố ý không, thưa sếp!”

Không phải vừa nhận hoa của đồng nghiệp nữ thôi sao? Không phải là… ghen tị đấy chứ?

Trần Chính Cường trợn tròn mắt, thật sự đấy, anh ta còn chưa ghen tỵ sếp lấy được vợ thì thôi đi! Tại sao lại ghen tị với người độc thân như anh ta!

Vân Mộc Đóa trở lại văn phòng, tâm trạng đang rất vui vẻ thì một đồng nghiệp đi tới nói: “Vân Mộc Đóa, có gì mà vui thế?”

Một người khác cũng hỏi: “Cô đến văn phòng tổng giám đốc và nhìn thấy một anh chàng đẹp trai?”

Vân Mộc Đóa cười bẽn lẽn và rụt rè: “Không phải, nhưng tôi vừa mới gặp… Trợ lý Trần và tổng giám đốc.”

“Oa! Là trợ lý Trần hả!”

Một người khác nói nhanh: “Trợ lý Trần thật sự rất đẹp trai!”

Vân Mộc Đóa ngưng trệ: “Anh ta?”

“Ừ!” Hai đồng nghiệp bên cạnh rất cao hứng “Anh ấy là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, còn trẻ và đầy triển vọng. Anh ấy vẫn còn độc thân. Điều quan trọng nhất là anh ấy rất đẹp trai!”

“Nghe nói anh ấy còn chưa có bạn gái!”

“Nói như vậy, chúng ta còn có cơ hội!”

“Đúng thế đúng thế!”

Vân Mộc Đóa đắm mình trong công việc và không quan tâm đến những gì họ nói.

Trợ lý đặc biệt?

Tầm nhìn của họ chỉ đến thế mà thôi.

Có Tần Lệ Phong ở đó, ai sẽ nhìn đến một trợ lý đặc biệt làm gì chứ?

Lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.

Đó là từ Tô Phương Dung.

Cô vô thức nhíu mày, nhưng lập tức cầm lên, cười nói: “Phương Dung, có chuyện gì vậy?”

Điện thoại kết nối, Tô Phương Dung nói: “Sáng nay vừa hay mình đến chỗ gần tập đoàn J.L, cậu có muốn cùng ăn trưa với mình không?”

“Buổi trưa… Mình xin lỗi, mình vẫn còn việc phải làm vào buổi trưa… À, cậu biết đấy, là một người mới, mình vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi. Vì vậy, xin lỗi, mình không thể đi với cậu được.”

Tô Phương Dung tỏ vẻ hiểu rõ: “Mình nghe trợ lý Trần nói hiện tại cậu rất chăm chỉ! Haha, vẫn là làm việc quan trọng hơn, vậy thì…cố lên nhé!”

“Ừm ừm… tạm biệt…”

Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cô chợt biến mất.