Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 349



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 349: Đây là hoa tặng vợ sao?
Sau khi rời khỏi công ty, Tần Lệ Phong đặt một bó hoa rồi mang hoa khỏi tiệm hoa lên xe.
Một phóng viên tình cờ chụp được cảnh này, sau đó liền vội vàng tiến lên: “Anh Tần! Anh Tần! Đây là hoa anh đặt sao? Có phải là tặng vợ anh không?”
“Ừ.” Tần Lệ Phong trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không tặng cô ấy thì còn có thể tặng ai?”
“Oa, không ngờ anh Tần lãng mạn thật!”
“Đã làm sai thì tất nhiên phải khiến vợ vui lên.”
Tần Lệ Phong đang định khởi động xe, suy nghĩ xong liền quay đầu lại nói: “Anh có thể giúp tôi một việc không?”
Ngày hôm sau, trên trang nhất báo là câu chuyện tình như hoàng tử công chúa khiến người ta cảm động đến rơi lệ! Tô Phương Dung nghĩ mình đã đọc nhầm nên đặt tờ báo xuống, hỏi: “Xin hỏi tổng giám đốc Tần, những gì viết trên đó đều là do anh bảo sao?”
Tần Lệ Phong đang ăn sáng ngẩng đầu cười nhìn cô: “Thế nào, không lãng mạn sao?”
Tô Phương Dung vừa giận vừa buồn cười: “Em nói không phải nhà quyền thế thì không gả khi nào? Lại còn chuyện tình cổ tích tuyệt đẹp như hoàng tử và công chúa cuối cùng trong thế kỷ này… Ai đặt ra cái danh hiệu này? Em còn phải ra ngoài gặp người khác mà!”
Tần Lệ Phong đặt đũa xuống, đi tới nhẹ nhàng quấn lấy vai cô: “Ở trong mắt anh, em là công chúa! Nếu em không gả cho anh thì còn có thể gả cho ai? Người khác có xứng với em không?”
Tô Phương Dung liếc hắn đôi mắt, gạt tay của anh: “Vấn đề của anh còn chưa kết thúc, đừng cố đánh trống lảng.”
Gương mặt tuấn tú của Tần Lệ Phong sụp đổ: “Anh ngủ trên sô pha đã ba đêm rồi.”
Tô Phương Dung cười: “Vẫn còn chê ít? Vậy tiếp tục.”
“Tô Phương Dung, anh nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút. Em có thể trừng phạt anh bằng cách khác. Anh sẽ không phàn nàn gì, nhưng ngủ trên ghế sô pha vào ban đêm… thật quá tàn nhẫn và vô nhân đạo.”
“Theo ý kiến của anh Tần, chuyện giấu nhẹm chuyện lớn như vậy, hành hạ người khác tạo thành bóng đen tâm lý, vậy thì không gọi là tàn nhẫn và vô nhân đạo sao?”
“Anh…”
“Haha, anh đã làm bố rồi. Nếu làm sai thì phải bị trừng phạt. Nên làm gương cho bọn trẻ.”
Tô Phương Dung Thiên mỉm cười, nhìn về phía sau anh vài lần, dịu dàng đưa tay lên vỗ hai lần vào khuôn mặt tuấn tú của anh.
Phía sau là Gia Bảo với vẻ mặt không hiểu chuyện gì.
“Bố, mẹ, hai người đang cãi nhau à?”
“Sao có thể?” Tần Lệ Phong sắc mặt lập tức thay đổi, nở nụ cười dịu dàng, một tay ôm nhẹ Tô Phương Dung, ân cần nói: “Bố và mẹ đang thảo luận vấn đề trách nhiệm và gánh vác.”
Cư Hàn Lâm ngáp một cái: “Vậy dì đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho tụi cháu chưa ạ?”
Tô Phương Dung cười: “Dì đã sẵn sàng từ lâu rồi, mì Ý của cháu, cháo bí đỏ, khoai tây chiên sữa đậu nành của Gia Bảo.”
Cô vào nhà bế Hân Nghiên ra ngoài, Tần Lệ Phong đang nghiêm túc nhìn ba đứa bé: “Sao ba đứa lại muốn ăn ba loại đồ ăn sáng khác nhau? Muốn mẹ kiệt sức đúng không!”
Gia Bảo không suy nghĩ gì mà nói ngay: “Con đang hồi phục sức khỏe mà, vì vậy yêu cầu một chút thì cũng đâu quá đáng!”
Tần Lệ Phong ngẩn người, ánh mắt chậm rãi lướt qua cậu bé, rơi về phía Cư Hàn Lâm.
Cậu bé rất bình tĩnh: “Con đang phát triển mà, nếu không ăn uống phong phú hơn một chút sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của con.”
Tần Lệ Phong: “…”
Lại nhìn Nhan Ninh, cô bé đã ngồi xuống và bắt đầu ăn.
Hít một hơi thật sâu, anh nói: “Ngày mai muốn ăn gì thì cứ nói với bố là được rồi.”
Gia Bảo cổ vũ: “Bố là người tuyệt vời nhất!”
Cư Hàn Lâm cũng giơ ngón tay cái lên: “Bố nuôi, bố là tốt bụng nhất!”
Tần Lệ Phong cười cười: “Nếu đã biết mấy đứa phiền phức như thế, bố đã không nhận nuôi mấy đứa rồi.”
Cư Hàn Lâm chớp chớp đôi mắt to ngây thơ: “Bố sẽ hối hận vì đã bỏ lỡ đứa con dễ thương như chúng con.” Quay đầu lại hỏi: “Đúng không, Nhan Ninh?
Nhan Ninh ăn ngon đến mức không ngẩng đầu, nhịn không được gật gật đầu: “Ừm!”
Gia Bảo cầm lấy que bột chiên, vừa ăn vừa nhìn về phía ghế sô pha phòng khách: “Bố, tối qua bố có ngủ lại ở đây không?”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Tại sao? Đương nhiên là bố cùng mẹ trong phòng.”
Nhan Ninh lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên: “Nhưng mà… nửa đêm, mẹ cùng con vào nhà vệ sinh, liền nhìn thấy bố đang ngủ trên ghế sô pha.”
Tần Lệ Phong: “…”
Khuôn mặt của Cư Hàn Lâm hơi trầm tư: “Nhan Ninh, em nghe nhầm rồi. Bố đi làm mệt mỏi nên nằm nghỉ ngơi một lát cho đỡ mệt.”
Nhan Ninh chợt hiểu ra: “Thì ra là như thế này! Bố thật vất vả!”
Tần Lệ Phong nhất thời không nói nên lời, anh đột nhiên phát hiện đôi co với bọn trẻ này, chỉ số thông minh gần như không online thì không được!
Bên phía Dương Hải hành động rất nhanh, Tần Lệ Phong đã được thông báo thời gian cụ thể.
Trần Chính Cường lo lắng: “Tổng giám đốc Tần, chúng ta có thực sự muốn dính vào vũng nước đục này không?”
Tần Lệ Phong ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu: “Thay vì thụ động tiếp nhận đối phương ra tay, tốt hơn là nên chủ động.”
Trần Chính Cường gật đầu, trong thâm tâm anh ta biết rằng Cư Hàn Quân đã có mối hiềm khích từ lâu với sếp, có cơ hội thì sẽ không bỏ qua.
Xe dừng trước một ngôi biệt thự kiểu truyền thống.
Tần Lệ Phong xuống xe: “Cậu ở chỗ này chờ.”
Trần Chính Cường nắm chặt tay: “Vâng! Sếp, đừng lo lắng, nếu tôi phát hiện có điều gì không ổn, tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức!”
Tần Lệ Phong cười nói với anh ta: “Cẩn thận bình tĩnh một chút, đừng gây rắc rối.”
“Vâng!”
Có người đã đợi ở cửa: “Tổng giám đốc Tần, mời vào đây.”
Tần Lệ Phong vừa đi lên bậc thang, vừa nhìn thấy Ngô Hiển Vinh, anh ta liền mỉm cười, chuẩn bị bắt tay: “Tổng giám đốc Tần có thể tới đây, tôi đúng là rất hân hạnh.”
Trước khi tiến lại gần, Tần Lệ Phong đã tung một cú đấm mà không nói lời nào.
“Á…” Ngô Hiển Vinh đau đớn cúi xuống, bên cạnh có người muốn bước tới, Ngô Hiển Vinh giơ tay ngăn cản: “Đừng… tổng giám đốc Tần, tổng giám đốc Tần đang đùa tôi… hahah .. .”
Tần Lệ Phong điều chỉnh trang phục, bình tĩnh đi vào.
Ngô Hiển Vinh phía sau tức giận đến mức mắng mẹ, còn có thể làm sao bây giờ, hôm nay không thích hợp bốc đồng.
Bước vào đại sảnh, đã có một vài người ngồi ở đó.
“Anh Tần.” Dương Hải đứng dậy chào hỏi. Số ít người còn lại đều coi như không nhìn thấy gì.
Ngô Hiển Vinh đi tới, nhiệt tình nói: “Anh Tần, mời ngồi…”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Tần Lệ Phong vừa ngồi vào ghế chính, sắc mặt Ngô Hiển Vinh hơi thay đổi, vẻ mặt rất cứng ngắc.
Dương Hải nín cười, ngồi ở chỗ không lên tiếng, nhưng những người kia lại cau mày.
“Đây quá là ngông cuồng rồi!”

Thân thể Tần Lệ Phong hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén quét qua vài người một cái, anh nói từng chữ: “Thứ các người muốn là lợi nhuận, còn thứ tôi muốn là địa bàn. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, chúng ta sẽ hợp tác, trong mối quan hệ này, không có ông chủ, chỉ có đối tác!”
Tất cả đều nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, Tần Lệ Phong nói tiếp: “Lý do tại sao ông Quan muốn chuyển nhượng chính là để các vị có thể có một vị trí đường đường chính chính, có thể yên ổn mà sống. Tôi sẽ giúp ông ấy thực hiện ước nguyện này. Còn những chuyện cũ thì tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết, anh lựa chọn lợi ích hữu hạn trước mắt, hay hợp tác phát triển lâu dài?”
Dương Hải cười: “Haha, còn phải nói sao, có một thiên tài kinh doanh như tổng giám đốc Tần giúp chúng tôi phát tài, chỉ có kẻ ngốc mới bị chút lợi nhỏ xíu mua chuộc! Họ có làm hay không thì tôi không quản nữa, tôi là người đầu tiên đi theo tổng giám đốc Tần!”
Tần Lệ Phong cười với anh ta, sau đó nhìn những người khác, trên mặt ai nấy đều là vẻ do dự.
Ngô Hiển Vinh lo lắng khi nhìn thấy cảnh tượng này: “Vẽ một chiếc bánh lớn như vậy có ích lợi gì? Muốn thay đổi cục diện ở thế giới ngầm sao? Đây là lần đầu tiên nghe nói đấy! Nếu thật sự tốt đẹp như vậy thì bao năm qua ông Quan làm gì, ai cần mấy lời này chứ?”
Dương Hải nhìn anh ta chằm chằm: “Anh câm miệng cho tôi! Anh là cái thá gì chứ? Có chỗ nào cho anh nói?”
“Anh Hải! Chúng tôi đã quyết định rồi…”
“Vớ vẩn! Ông đây để anh quyết định cơ à? Nếu không có anh, ông Quan sẽ như ngày hôm nay sao?”
Ngô Hiển Vinh còn nhiều điều để nói, một tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên sau lưng anh ta.
“Tần Lệ Phong, làm tốt đấy nhỉ…”
Cư Hàn Quân bước tới, ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.
Tần Lệ Phong lười biếng nhìn lại anh ta: “Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi.”
“Anh tốn nhiều tâm tư như vậy, chẳng phải là muốn ép tôi lộ diện sao?”
“Đừng tự mình dát vàng lên người, anh vẫn chưa quan trọng đến mức đó, nhưng tôi thật sự không thể nhìn được anh gây phiền phức.”
Cư Hàn Quân ngồi ở phía đối diện, khoanh chân tao nhã nhìn xung quanh, có người chậm rãi cúi đầu hoặc đưa mắt đi chỗ khác.
“Sao vậy? Bị anh ta dụ dỗ sao?” Anh ta chế nhạo, cầm bản kế hoạch trên bàn cười tủm tỉm: “Cái chuyện phải mất vài năm mới có kết quả này mà các người cũng tin. Đừng đợi đến lúc đó, anh ta sẽ nuốt hết các người vào bụng, không còn chút gì.”
Đặt bản kế hoạch lên bàn, anh ta nhún vai: “Đây mới là bản chất của một doanh nhân. Đáng tiếc, tôi cũng là một doanh nhân, nên tôi biết quá rõ thủ đoạn của anh ta! Nếu tôi là anh, tôi sẽ lập tức lấy sạch số tiền đang chất đống trước mặt. Tránh trường hợp sau cùng lại tay trắng…”