Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng

Chương 452



Chương 452 Mỗi người một câu chuyện.

Lạc Cẩn Thi càng thêm tò mò về Đỗ Tương Dao, Đỗ Tương Dao là người như thế nào? Cô ấy có chuyện ly kì gì vậy? Vì sao, cô luôn cảm thấy Đỗ Tương Dao có rất nhiều bí mật.
“Chồng chị không phải ở Anh Ninh sao? Anh ấy cùng chị trở về à. Lần trước chị đi tìm chồng đúng không…”
Đỗ Tương Dao cười bẽn lẽn, hiếm khi thấy cô ngại ngùng: “Chị sang Anh Ninh để gặp con gái. Con gái chị ở với chồng cũ, nhưng chồng chị cũng ở Anh Ninh nên trở về cùng nhau, lần này anh ấy sẽ ở đây, không quay lại Anh Ninh nữa.”
Nói xong, Đỗ Tương Dao lại thở dài, cười với Lạc Cẩn Thi: “Thật ra, chồng chị trông rất giống mối tình đầu của chị, chính là người chị đã nói với em đó…”
Lạc Cẩn Thi kinh ngạc thốt lên. “Chị đang nói đến người đã qua đời khi còn rất trẻ đó sao? Không ngờ tình đầu của chị lại đẹp trai đến thế! Thật đấy, nếu hồi đại học em gặp một người đẹp trai như thế thìa nhất định sẽ không bỏ lỡ, nhất định!
Sự thẳng thắn của Lạc Cẩn Thi khiến Đỗ Tương Dao nghe mà chỉ thấy buồn cười, Đỗ Tương Dao cười lộ ra một cặp răng hổ nhỏ, rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Lạc Cẩn Thi nhận ra Đỗ Tương Dao vẫn còn một đôi răng hổ nhỏ, khi cười còn có một lúm đồng tiền, cô ấy thật sự là một người xinh đẹp, dễ thương, nhưng bình thường cô ấy luôn khiến người khác có cảm giác cô ấy là một người nghiêm túc.
Lạc Cẩn Thi thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình, có thể là chuyến khiến người nghe tỉnh ngộ, có thể là chuyện lang bạt kì hồ hoặc thậm chí là những câu chuyện kì lạ. Có thể những câu chuyện trong cuộc đời mỗi con người có thể biên tập thành một cuốn tiểu thuyết, đó là biên niên sử của họ. Biên niên sử cuộc đời của họ ít nhiều có những trang tình cảm, con người dù dữ dằn đến đâu cũng luôn có lúc rung động, người tốt bụng đến đâu thì cũng có lúc lòng họ có ác quỷ. Thực ra ai cũng có lúc sợ hãi. Lúc này, Lạc Cẩn Thi và Đỗ Tương Dao là hai người phụ nữ như vậy, một người quá tình cảm và một người quá lý trí. Nhưng có thể nhưng hai người có thể khiến cảm tính và lý trí hòa hợp với nhau, Cảm tính khiến cho lí trí càng thêm giàu tình cảm, lí trí giúp cảm tính xử lý mọi việc một cách khôn ngoan.
Rất lâu sau đó, ánh hoàng hôn chiếu xuống hai người đàn ông, quả thực rất đẹp.
Nhiều nhân viên đi qua đều chăm chú nhìn , có nữ nhân viên suýt chút nữa đập kính, nếu không phải bạn trai bên cạnh ghen tuông kéo lại thì đã đụng phải rồi.
Những nhân viên ở tầng 12 trở lên đều đến tầng 12, lúc đi qua Cư Hàn Lâm và người đàn ông kia, họ dừng bước, nhân thời gian chờ thang máy, họ nhìn hai người, nhưng mong có thể lột quần áo hai người ra.
Lạc Cẩn Thi vừa đưa tay ra, vẫy tay về phía Đỗ Tương Dao, Đô Tương Dao khẽ cười, cô chưa từng thấy Đỗ Tương Dao dịu dàng cúi đầu như thế.
Hóa ra một người phụ nữ mạnh mẽ có thể quyến rũ đến thế khi dịu dàng.
Lạc Cẩn Thi vẫn phải ở lại văn phòng đợi Cư Hàn Lâm, hiện tại chuyện sống chung với Cư Hàn Lâm không thể tiết lộ ra bên ngoài, tuy không phải như mọi người nghĩ nhưng cũng nên cẩn thận.
Mặc dù hai người sống chung nhưng rõ ràng họ rất trong sáng.
Lạc Cẩn Thi đi đi lại lại vài vòng rồi cuối cùng cũng rời khỏi công ty.
Lạc Cẩn Thi đi đến một chiếc xe buýt, sau khi lên xe, cô trả tiền rồi lặng lẽ tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ, lúc này không phải là giờ cao điểm tan sở. Rất nhiều người đã mua xe, nhưng để tiết kiệm tiền xăng nên cô vẫn chưa mua xe.
Cô ngồi bên cửa sổ, phong cảnh nơi đó luôn là đẹp nhất, cô nhìn những người qua đường, mỗi người mỗi vẻ.
Lạc Cẩn Thi xuống xe, điểm buýt cách căn hộ của cô cách đây không xa, ngang qua chợ rau. Lạc Cẩn Thi lại đi tới chợ rau mua một ít củ cải định hầm xương sườn, sau đó lại đi mua ít sườn.
Sau khi thanh toán, cô xách đồ về nhà, nhưng suốt quãng đường cô có cảm giác như có người theo mình.
Khi cô nhìn lại thì không có gì cả, cô suýt nữa thì nghĩ mình bị ám ảnh và mơ hồ cảm thấy người đứng sau có ý xấu.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bước chân cô vẫn không dừng lại, cô vội vàng đi về phía trước vài bước, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng sờ điện thoại trong tay, đầu tiên phải báo cảnh sát nếu có vấn đề gì xảy ra.
Sự xuất hiện của tên trộm đầu trọc đã khiến Lạc Cẩn Thi sợ hãi đến thót tim, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, e rằng cả đời này Lạc Cẩn Thi sẽ không bao giờ quên được. Ngay khi Lạc Cẩn Thi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một hòn đá ném tới trước mặt cô, nó lăn xuống chân cô, sau phút ngây người, cô đá hòn đá lên phía trước, hòn đá bay đến dưới chân một người nào đó. Cô nhìn sửng sốt, tên đầu trọc đá một cái, hòn đá bay đi, lúc này đột nhiên có người đập bốp một cái rồi đứng dậy. Lạc Cẩn Thi nhìn kỹ hơn và gần như hoảng loạn, hóa ra đó là tên trộm trọc đầu, cô sợ hãi đến mức hét lên.
Lúc này, tên trộm trọc đầu hiển nhiên không ngờ Lạc Cẩn Thi lại hét to như vậy, trong nháy mắt tên trộm trọc đầu đã bịt miệng cô lại.
Hắn gằn giọng uy hiếp cô: “Im ngay, tôi đã theo dõi cô lâu lắm rồi, lần trước đến nhà cô tôi chẳng lấy được thứ gì. Mau đưa hết tiền ra đây.” Lạc Cẩn Thi sợ hãi móc ví ra, tên trộm trọc đầu nóng lòng giật lấy, tay vẫn bịt miệng Lạc Cẩn Thi, kiểm tra xong thấy có mấy triệu trong ví, hắn ta liếm môi: “Có thế này thôi à, cô mang có thế này thôi à, có một người bạn trai giàu như thế cơ mà, hóa ra cô là một đứa ăn hại, thật chẳng biết anh ta sao lại thích cô.”
Lạc Cẩn Thi cảm thấy mình bị sỉ nhục, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của tên trộm trọc đầu, cô cảm thấy kinh hãi, cả người run lên, “Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn dám uy hiếp tôi, tôi sẽ gọi cho cảnh sát, giờ tôi đã nhớ rõ mặt anh rồi.”
“Hừ, khá đấy nhỉ. Trí nhớ tốt đấy. Nếu đêm đó cô không chạy ra khỏi nhà thì giờ số tiền tôi lấy được cũng không chỉ có mấy triệu thế này đâu. Cô làm sao mà gọi cảnh sát.”
Lạc Cẩn Thi gần như nghiến răng nghiến lợi. Thật ra trong lòng cô rất sợ hãi, nhưng vẫn rất cứng rắn đáp lại: “Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng anh như thế này thì tôi không nhớ mặt anh, tôi đã nhớ kĩ rồi,cảnh sát sẽ phác họa lại được, tôi đã gọi cảnh sát rồi… ”
Người đàn ông đầu trọc sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, nhưng bàn tay lại đột nhiên bóp chặt lấy cằm của Lạc Cẩn Thi.
Lạc Cẩn Thi đau đớn trào trào nước mắt.
Tên trộm đột nhiên uy hiếp Lạc Cẩn Thi: “Đồ khốn kiếp, cô cũng cứng miệng đấy, không ngờ cũng có gan đấy chứ…”
Lạc Cẩn Thi lạnh lùng nhìn tên trộm, trong tay cô vẫn cầm điện thoại, vừa rồi cô đã bấm số, bây giờ chỉ cần bấm nút xanh là có thể gọi được.
“Sao anh lại theo dõi tôi … lần trước anh đến nhà chúng ta trộm đồ, lúc đó anh đã dùng dao uy hiếp tôi, vậy mà bây giờ anh vẫn theo dõi tôi, tôi cứ tưởng anh chỉ là một tên trộm bình thường, hóa ra không phải… ”
Tên trộm lạnh lùng nhìn Lạc Cẩn Thi: “Trách cô xui xẻo. Đắc tội với người không nên đắc tội…”
Lạc Cẩn Thi không hiểu, cô đã đắc tội với ai: “Ý của anh là sao? Nếu đã nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm được tôi, tôi đoán chắc anh sẽ không tha cho tôi, rốt cuộc là ai muốn hại tôi.”
“Cô tưởng tôi chỉ muốn trộm tiền của cô sao? Tôi sinh ra đã là cướp, nhưng không còn cách nào khác, tôi không chỉ là một tên cướp mà còn là một tên cướp háo sắc. Hôm nay cô rơi vào tay tôi, trông cô lại xinh đẹp như hoa thế này…”
Lạc Cẩn Thi đã nổi hết cả da gà, cả người run lên, sợ hãi: “Tôi không có ân oán gì với anh, tại sao anh lại làm thế này với tôi? Cho dù người khác có thù với tôi, vậy người đó cho anh bao nhiêu tiền, tôi đưa anh bấy nhiêu.”
Tên đầu trọc cười nhạt: “Cô bé, hôm nay ông đây không mềm lòng như thế đâu, đã bắt được cô rồi, tôi sẽ không buông tha đâu. Cô nghĩ xem có một việc, tôi vui mà cô cũng vui, cả hai ta đều hạnh phúc, tôi không mất gì mà cô cũng thế, có phải không.”
Lạc Cẩn Thi không thể kiềm chế được nữa, cô gục đầu xuống, cắn mạnh lên tay tên trộm trọc đầu, hắn đau đớn tát Lạc Cẩn Thi một cái thật mạnh.
Sau khi bị tát, điện thoại Lạc Cẩn Thi lăn ra ngoài, cái tát quá mạnh, Lạc Cẩn Thi cảm thấy mặt sưng lên. Người đàn ông hằn học tiến về phía Lạc Cẩn Thi, đột nhiên duỗi tay ra, nắm lấy tóc của Lạc Cẩn Thi: “Dám căn tôi à, hôm nay tôi sẽ bắt cô phải trả cái giá xứng đáng. Để tôi xem cô ghê gớm thế nào.” Nói rồi tên trộm không do dự nữa, hắn lấy một mảnh vải nhét vào miệng Lạc Cẩn Thi.